Chương 14.5: Giải đáp về tình cảm của Lý Mộc Tử đối với Lâm Khải

Thần Cấp Pháp Sư Hồi Máu

Chương 14.5: Giải đáp về tình cảm của Lý Mộc Tử đối với Lâm Khải

******

Theo như chúng ta đã biết, ở Chương 4: Nụ cười đã đăng trước đó, Lý Mộc Tử đã thừa nhận với Hạo Nguyệt rằng mình đang yêu đơn phương Lâm Khải. Có thể có nhiều người biết rằng yêu đơn phương là gì, nhưng không mấy người hiểu nó. Vậy thì hôm nay, do quá lười viết chương 15 ta sẽ giải đáp cho một số người thắc mắc.

Theo văn học, có nghĩa là theo đầu óc của những người thiên về học môn xã hội, thì yêu đơn phương nó chính là một thứ gì đó rất xa xôi, nhưng rất ít người biết rằng yêu đơn phương nó cũng có thú vị của nó.

Một bài thơ mà khi chia tay với người yêu của người đàn anh đi trước đã để lại. Anh ấy vẫn còn yêu bạn gái của mình, nhưng cô ta đã đi theo đồng tiền, có thể nó không mang lại hạnh phúc nhưng đó là sức mạnh của vật chất. Và sau một thời gian dài (thực ra thì không dài lắm, chắc tầm 5 ~ 6 năm gì gì đó), một cô gái khác - người có cử chỉ, ánh mắt, giọng nói, nụ cười giống hệt với cô gái đã ra đi, đã đến và sưởi ấm trái tim anh một lần nữa. Nó đây:

Ta với người từ nay không gặp nữa,
Ta mong người luôn vui vẻ ngập tràn.
Trong cuộc sống luôn nhiều điều tốt đẹp,
Lúc thoáng buồn xin hãy nhớ về ta.
Điếu thuốc tàn bên ly cafe cạn,
Đời khốn nạn biết làm bạn cùng ai?
Trên con đường đầy cạm bẫy chông gai,
Ai là người sẽ vì ta mà khóc?
Ai sẽ là người làm ta vui cười?
Liệu người đó có không tồn tại?
Trên quãng đường chỉ mình ta bước,
Ta sẽ gặp người mà ta mong ước!
Nếu người đó trân trọng lời hứa,
Vậy sẽ không bỏ ta mà đi!
Nếu người đó bước qua? Tất nhiên,
Ta sẽ không bao giờ gặp lại!
Vì thứ để ta trân trọng, chỉ là lời hứa!
Kẻ bội ước đều không xứng đáng,
Để có được một mảnh tình yêu!
Nửa đêm ta thức giấc, nhớ về nàng
Chính là vì ta đã không quên được.
Ánh mắt ấy, nụ cười ấy,
Ta mong thấy lại một lần nữa
Chỉ để cho tâm hồn thanh thản.
Nhắm mắt lại, cho linh hồn bớt khổ,
Chính vì nàng mà giờ ta bơ vơ,
Lần đầu gặp nàng, lần đầu tim tan vỡ.
Một đóa hoa, đóa hồng có gai.
Ta chạm vào, tim ta đau nhói,
Tâm ta giờ đây thật yếu đuối,
Không chịu nổi một cuộc tình thứ hai,
Cuộc tình đầu, chỉ một thôi, quá đủ.
Tưởng rằng thế, mà ngờ đâu lại thế,
Trong thế gian có ai biết chữ ngờ,
Lại một người sưởi ấm trái tim ta,
Đã rất lâu, từ sau cuộc tình đầu.
Một khoảng khắc, tim ta lại rung động,
Ta biết rằng, nàng sẽ tốt với ta,
Nhưng mặc cảm, chỉ mình ta với ta.
Ánh mắt ấy,
Ta lại thấy trong mắt nàng,
Ánh mắt ấy, ta vì nó mà đau khổ,
Cũng chính nó, soi sáng cuộc đời ta.

Đó là một bài thơ, bài thơ của một người từng yêu đơn phương. Và giờ thì anh ấy đã có được hạnh phúc trong cuộc tình thứ hai.

Trong một cuộc tình, cái người ta không mong nhất là đi xuống, cái người ta mong nhất là giữ nguyên, cái người ta lưỡng lự nhất chính là đi tiếp.

Tình chỉ đẹp khi còn dang dở… Điều đó đúng, nhưng thật nực cười.

Sói đi ngàn dặm để ăn thịt, ngựa đi ngàn dặm để ăn cỏ, cá sống khi bơi ngược dòng, cá chết mới thuận nước trôi xuôi. Đạo lý trên đời cũng là như vậy...

Có một câu khiến người ta cảm thấy vô cùng tán thán: "Cuộc sống có phải thực sự mệt mỏi? Mệt mỏi là đúng rồi, thoải mái chỉ dành cho những người đã khuất".

Đường đi dễ dàng là đang xuống dốc, khó khăn là bởi vì bạn đang lên dốc. Khổ mới là nhân sinh; Mệt mỏi, mới là công việc; Biến hóa mới là vận mệnh; Nhẫn nhịn mới là từng trải; Cho đi, mới là trí tuệ; Tĩnh lại, mới là tu dưỡng; Buông bỏ, mới chính là đạt được. Trong tình yêu, ai hạnh phúc hơn ai? Liệu có một thước đo chỉ số hạnh phúc?

Nếu như lúc này bản thân cảm thấy vất vả, thì hãy tự nói với mình rằng, đường đi dễ dàng chính là đang xuống dốc, mệt mỏi, bởi vì bạn đang lên dốc. Nói như vậy, cũng có nghĩa là thứ để cho con người ta lưỡng lự khi phải bước tiếp trong một cuộc tình chính là sự mệt mỏi.

Không bước tiếp, chỉ có thể đứng im, vì chẳng ai muốn cuộc tình tan vỡ, đi xuống cả.

Nhưng cứ đứng im như vậy liệu có tốt? Hay đúng hơn là có thể đứng im như vậy mãi sao?

Trong cuộc sống, không một ai là hoàn hảo. Trong cuộc sống, không có gì là mãi mãi.

Thời gian trôi đi, hai người hiểu nhau hơn, biết rõ những thứ không hoàn hảo của nhau. Và khi họ hiểu rõ, nhau tới một mức độ nào đó, sẽ sinh ra một sự chán ghét. Và vì thế tình yêu không phải là mãi mãi, không đi lên thì sẽ xuống dốc, không thể đứng im một chỗ được. Một khi xuống dốc, là xuống mãi, cho tới khi chạm đáy.

"Quan niệm của bạn như thế nào, thì nó sẽ quyết định nhân sinh của bạn"

Có một thợ mộc chặt cái cây đục đẽo thành 3 cái thùng gỗ. Thùng đựng phân, gọi là thùng phân, mọi người đều tránh xa; Thùng đựng nước, gọi là thùng nước, mọi người đều đến dùng; Thùng đựng rượu, gọi là thùng rượu, mọi người đều đến nếm thử.

Thùng giống nhau, nhưng đựng bên trong những thứ khác nhau thì số mệnh của nó cũng khác nhau. Đời người cũng như vậy!

Quan niệm như thế nào thì cuộc đời sẽ như thế đó, suy nghĩ như thế nào thì cuộc sống như thế đó!

Đây chính là cuộc đời, thành công là không thể tách rời sự giúp đỡ của quý nhân, danh sư chỉ điểm, sự thấu hiểu của bạn bè, sự khích lệ của những người ở xa, sự ủng hộ của những người ở gần...

Ở trên chính là quan niệm của dân chuyên văn.

Một câu chuyện nữa.

Một người đàn ông dành cả cuộc đời cho toán học, ông ấy gặp một người phụ nữ yêu văn học. Hai người yêu nhau và cưới nhau. Mặc dù cả hai người họ, một người rất cứng ngắc, một người rất uyển chuyển, dù không hợp nhau nhưng họ lại bỏ qua tất cả các khuyết điểm đó và đến với nhau. Đó là lí do mà cuộc tình của họ vẫn chưa tan vỡ.

Vậy thôi. Dưới đây là lời giải cho bài toán nổi tiếng "Yêu đơn phương có kết quả hay không". Đề bài: Hãy chứng minh tình yêu đơn phương có ý nghĩa hoặc vô nghĩa một cách khoa học.

Giải:
Ta có trong tiếng anh TÌNH = YÊU = LOVE

Mà ta cũng có TÌNH YÊU = TÌNH + YÊU và TÌNH YÊU = TÌNH. YÊU

Sử dụng phương pháp bắc cầu, ta có:

TÌNH. YÊU = TÌNH + YÊU
LOVE. LOVE = LOVE + LOVE
LOVE. LOVE - 2. LOVE = 0
LOVE. (LOVE - 2) = 0
hoặc LOVE = 0 => tình bạn
hoặc LOVE = 2 => tình yêu đến từ 2 phía
Phương trình TÌNH YÊU không nhận nghiệm LOVE = 1
Chứng tỏ TÌNH YÊU ĐƠN PHƯƠNG là vô ích.

Sang năm ta cũng định thi cấp 3 chuyên toán nên ta nghĩ thiên về cái phương trình toán học này hơn, mấy cái cảm thụ nhân văn sâu sắc gì gì đó ta không biết. Vậy với cái đáp án của phương trình này thì mọi người nghĩ là có nên cho Lâm Khải đáp lại tình cảm của Lý Mộc Tử không?

Bình luận ở dưới nhé.