Chương 4: Nụ cười

Thần Cấp Pháp Sư Hồi Máu

Chương 4: Nụ cười

******
"Mộc Tử! Bắn đi!"

"Được! [Đột kích]"

Sau khi tạo tư thế sử dụng kĩ năng thì ánh sáng nhiều màu bắt đầu xuất hiện xung quanh chân của Mộc Tử, nó hỗ trợ cô nhảy lên đạp vào cái mai rùa rồi bật ra khỏi tầm sát thương của con quái. Con rùa bị giảm tốc độ và đẩy lùi một chút vào đúng tầm bắn tối đa của cô.

Ngay sau đó…

Mũi tên mang theo ánh sáng xanh được bắn ra, xung quanh sử dụng thêm Phong thuật. Đó là [Xuyên kích], kĩ năng cơ bản của Class Archer có sát thương cao nhất và có khả năng xuyên giáp. Mũi tên xoáy mạnh như một cơn lốc, xé gió bay đến, rồi cắm ngập vào chiếc mai con quái vật có dạng rùa bên dưới. Kĩ năng này đã tiêu thụ hơn 60% lượng mana của Mộc Tử. Sức ép được tạo ra khiến cô lảo đảo mất thăng bằng, tuy chỉ một lúc.

Sức ép ma pháp – sức ép từ việc thi triển kĩ năng – được sinh ra bởi sự mệt mỏi từ việc hao hụt mana và sức ép của việc tích tụ năng lượng từ môi trường xung quanh cùng với phản chấn ngay khi kĩ năng chạm đến mục tiêu (phản chấn có thể được cảm nhận rõ nhất bởi các Class cận chiến). Trong thời kì đầu thì đây là nguyên nhân chính làm tiêu hao thể lực.

Có thể khi đạt đến đẳng cấp cao hơn thì nhiều người sẽ không còn cảm thấy áp lực này khi sử dụng kĩ năng cơ bản do họ đã từng sử dụng những kĩ năng có thể tạo ra sức ép ma pháp cực lớn cho bản thân (điển hình là Magic Master) nên mấy cái kĩ năng cơ bản chẳng là gì cả. Và lượng mana của họ cũng được nâng lên một tầm đáng kể nên việc tiêu thụ mana cho mấy kĩ năng cơ bản không gây ảnh hưởng lớn đến cơ thể. Tuy nhiên bây giờ là giai đoạn tân thủ, thể lực tiêu hao nhanh sẽ khiến hiệu suất giết quái chậm lại. Kĩ năng [Áp sát] của Mộc Tử chỉ có thể được sử dụng vài lần trước khi cô phải ngồi xuống để hồi phục thể lực, chưa kể là nó sẽ hấp thu gần hết mana của cô. Vì thế trong khi pk có lẽ cô chỉ có thể tung ra 1 lần kĩ năng này, và có lẽ sẽ là 2 lần trong lúc đánh quái.

Đây là một bãi quái luyện cấp của tân thủ. Nơi để người ta có thể bước đầu làm quen với chiến đấu và khả năng phối hợp đoàn đội. Tuy quái vật ở đây toàn đẳng cấp thấp nhưng xác xuất rớt đồ hiếm cũng rất cao. Nói là đãi ngộ cho người mới cũng được.

Về vấn đề tại sao lại có tỉ lệ rơi đồ hiếm cao như thế, nó hoàn toàn khác biệt so với quyển hướng dẫn tân thủ. Có lẽ vì cái vấn đề này nên mức độ tiêu hao thể lực bị tăng lên tương ứng. Tất cả mọi người trong bãi quái tân thủ đều nhận được ban phúc: tăng tỉ lệ rơi đồ hiếm lên 100 lần và tăng tỉ lệ tiêu hao thể lực lên 2 lần. Mặc dù tỉ lệ rơi đồ hiếm tăng lên nhưng với số thể lực ít ỏi, tốc độ săn quái bị chậm lại rõ rệt. Một trăm lần? Nó là cái gì? Ăn được không? Tỉ lệ này vẫn chưa đạt đến nửa phần trăm. Có nghĩa là giết được hơn 200 con quái cũng chưa chắc rơi ra đồ bình thường. Đừng nói đồ hiếm! Ở đây có nhiều người? Mọi người giết quái cả buổi mới có người nhặt được trang bị có phẩm chất thường.

Trong trò chơi này trang bị tân thủ là loại trang bị yếu nhất, cung cấp một lượng chỉ số cực kì ít ỏi. Màu sắc thì có trắng, xanh lá, xanh lam, tím, cam với rang bị cam có chỉ số cao nhất so với các màu còn lại. Cao hơn nữa là sáo trang, nếu mặc đủ cả bộ sẽ có màu bạc, chỉ số cao hơn trang bị thường rất nhiều, và có thể vượt qua đại đa số trang bị cam cùng đẳng cấp. Một ví dụ là sáo trang 9x sẽ có lượng chỉ số cực kì khủng bố, và có thể vượt qua gần như là mọi trang bị cam ở đẳng cấp 9x. Đó là về màu sắc. Về độ hiếm của trang bị thì có [Thường], [Hiếm], [Độc nhất], [Huyền thoại], và cao nhất là [Thần thoại]. Đánh giá trang bị thì có từ F đến SSS.

Con rùa bị chọc giận, tức thì quay người, dùng tốc độ cực nhanh bò tới chỗ cung thủ vừa bắn tên. Mộc Tử không sợ hãi, tiếp tục bắn thêm hàng loạt mũi tên nữa. Lần này kéo theo cả một đàn quái lao tới tấn công.

"Ma pháp sơ cấp: [Mảnh băng tan vỡ]!"

Rất quyết đoán, một thanh niên mặc áo choàng pháp sư lập tức vung cây trượng lên. Bầy rùa đang di chuyển, chợt cảm thấy tốc độ mình chậm dần lại, các chi của chúng như dần đóng băng, di chuyển vô cùng cứng ngắc.

"Giờ là thời cơ đấy! Mọi người lên đi!" – Tên lớp trưởng kêu lên

Những con quái ít máu, trước mắt mọi người chỉ là một đống kinh nghiệm và tiền. Những người chơi đứng phía sau phần lớn đều là những người sở hữu kĩ năng sát thương diện rộng vô cùng khủng khiếp ở hậu kì. Nhưng vào thời điểm hiện tại, những kĩ năng này thậm chí chỉ gây sát thương có 1 chữ số cho đám quái. Sát thương của những kĩ năng này được ảnh hưởng bởi chỉ số cơ bản nên ở giai đoạn tân thủ không phát huy ra khả năng quá lớn. Điều đó làm những người đứng ở phía sau luôn nhận được ít kinh nghiệm hơn do không có khả năng kết liễu lũ quái.

Chỉ chờ có câu nói này, những kĩ năng đã được chuẩn bị sẵn lập tức tung ra. Cả một đống lớn kĩ năng được tung ra, tuy nhiên rất ít kĩ năng trúng đám quái... Có vẻ khả năng tung kĩ năng định hướng của họ cũng ảnh hưởng rất lớn tới tốc độ đánh quái nữa.

Những kĩ năng tản mát ở xung quanh tỏa ra năng lượng và mấy con rùa bắt đầu hấp thụ nó. Nếu hấp thụ đủ số năng lượng thì đám quái sẽ bị cưỡng chế đưa vào trạng thái cuồng bạo. Chúng dần trở nên to lớn hơn, nhưng không vì thế mà mất đi sự linh hoạt. Đám rùa đó đã trở nên quá tầm so với tân thủ. Quá nhanh quá nguy hiểm.

Trong trạng thái cuồng bạo lũ quái vật sẽ không thể điều khiển được bản thân. Chúng bị bản năng nguyên thủy điều khiển. Điều đó khiến chúng trở nên cực kì nhạy bén với các đòn tấn công bình thường và các kĩ năng định hướng.

Những người chơi đầu tiên bắt đầu bị giết... Đội hình của cả tổ đội bị phá hủy vì sự thay đổi bất thường này.

Cả đám Sword Master nấp kĩ trong bụi cây gần đó chỉ chờ có thế, lập tức lao lên. Tay tên nào cũng vung lên một thanh kiếm sáng loáng. Rất nhanh mà tiếp cận đám quái vật. Thanh kiếm bổ xuống, đến cả lớp vỏ dày như mai của mấy con rùa cũng ngay lập tức vỡ tan. Cả đàn quái vật biến thành những tia sáng và dần biến mất.

Những Sword Master là một trong ba phân lớp mạnh nhất ở kì tân thủ đã lập một tổ đội (tạm thời) cho riêng họ. Họ có một lợi thế tuyệt vời khi so với những tân thủ khác. Tuy vậy, có khá nhiều người trong tổ đội nên lượng kinh nghiệm nhận được ít đi, tuy nhiên với tốc độ farm này thì vẫn là farm nhanh nhất Server rồi. Đội trưởng của họ là một trong những người có thể nói là độc đoán nhất Server Đông Nam Á. Họ không biết điều này. Họ đi theo đội trưởng của họ với một niềm tin mù quáng.

Hai Class còn lại trong top 3 Class cũng rất mạnh mẽ, và tất nhiên là họ cũng làm tương tự như tổ đội của Sword Master. Ba tổ đội này có một quy tắc, đó chính là một trong ba tổ đội sẽ không gây sự với một trong hai tổ đội còn lại. Vì như vậy sẽ tạo ra sự cản trở lớn cho sự phát triển trong thời kì đầu của mọi người. Và chẳng ai thích thú với điều đó cả.

Gã đội trưởng, một kẻ đã hâm mộ nhan sắc của Lý Mộc Tử từ lúc lần đầu nhìn thấy cô bước từ cổng đăng nhập ra, hắn đã ra lệnh cho cả tổ đội "Hide on Bush" đợi thời cơ để "thể hiện". Họ không biết vì lí do gì mà đội trưởng lại muốn họ làm như vậy, qua vài lần chỉ huy thành công và những lời nói có sức mê hoặc cực lớn thì họ đã tin tưởng một cách mù quáng rằng những điều mà đội trưởng nói ra đều là vì muốn tốt cho họ. Và sau lần này thì sự tín nhiệm của họ đối với hắn đã nâng lên một tầng cao mới.

Gã lớp trưởng lau mồ hôi trên trán, chống kiếm xuống đất mà cười đắng:

"Cảm ơn anh nhé, kỉ luật của hai tổ đội so ra như một trời một vực."

Tên đội trưởng gật đầu, hạ cây kiếm xuống, đưa ra sau lưng rồi nhét vào cái bao ở đằng sau, không nói nửa lời mà quay lưng đi. Gã lớp trưởng cảm thấy cực kì tức giận trước cách cư xử lạnh lùng này của tên đội trưởng. Đm, đã cướp quái còn làm tỏ ra kun ngầu. Hắn đành quay sang tiếp tục chỉ đạo mọi người.

"A! Nhìn này! Thanh kinh nghiệm của ta lại tăng lên một khoảng không nhỏ!"

"Ta lại nhặt được một món trang bị trắng! Đánh đám rùa này quả thật dễ rơi đồ mà, mấy bãi quái có loại quái vật khác có khi còn chưa nhặt được món đồ nào đâu!"

"Mới có một buổi sáng luyện cấp mà ta đã được 20% thanh kinh nghiệm rồi đấy! Cứ với tốc độ này thì mấy ngày nữa nhóm chúng ta ai cũng lên tới đẳng cấp thứ 2 cho mà xem!"

"Mẹ nó! Ta cứ tưởng là không cướp được cái last hit thì lượng kinh nghiệm nhận được sẽ thấp nhất chứ… Hóa ra là vẫn có người nhận được ít kinh nghiệm hơn ta ahahahahhh….."

Đám học sinh này trò chuyện vô cùng náo nhiệt.

Đúng vậy, đây là khung cảnh một buổi săn quái của một nhóm học sinh cấp ba. Kẻ tấn công, người thì dùng ma thuật phụ trợ. Người thì lãnh trách nhiệm kéo quái, đồng thời thu hút cừu hận và đứng ở tiền tuyến chịu sát thương. Điểm kinh nghiệm khi mỗi con bị giết chia đều cho cả đội, phải nói đây là một trong những cách chiến đấu rất hiệu suất. Trong trò chơi này ủng hộ những thứ tương tự như làm việc nhóm, vì trên lý thuyết mà nói nó chỉ là một loại công cụ để đánh giá tiềm năng phát triển của con người thôi. Những trò chơi khác thì lượng kinh nghiệm tổng sẽ bị trừ đi một phần lớn trước khi chia đều cho mọi người.

Không chỉ một mình đám học sinh này, ngoài kia còn rất nhiều người nữa đang lập tổ đội kéo nhau đánh quái. Mặc dù đã thiết kế khu vực này rộng hết mức, nhưng vẫn không tránh khỏi hiện tượng tràn người chỉ sau một buổi sáng. Nó còn kéo theo việc phân chia các bãi quái thành các lãnh thổ và giành giật lãnh thổ của nhau nữa.

Lý Mộc Tử không để ý, cô chỉ im lặng ngồi xuống dưới một tán cây gần đó, giở sách ra đọc. Mái tóc đen dài nhẹ nhàng tung bay trong gió. Dù có im lặng, vẻ đẹp của cô vẫn là thứ khiến người ta vĩnh viễn không thể rời mắt.

"Sao vậy? Nhớ anh chàng nào đó nên ngồi tương tư sao?"

Một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp bỗng xuất hiện sau lưng Mộc Tử, tinh nghịch bám lấy vai của cô, đồng thời cười thật tươi mà buông ra một câu đùa cợt như vậy.

Mộc Tử không ngạc nhiên. Cô chỉ điềm đạm gạt tay cô bạn nhỏ của mình ra:

"Hạo Nguyệt? Tìm mình có chuyện gì sao?"

Thiếu nữ được gọi là Hạo Nguyệt, với chiều cao thấp hơn so với tuổi thực của mình rất nhiều, đang nở ra một nụ cười nguy hiểm, rất nhanh chọn một chỗ ngồi xuống bên cạnh.

"Nhớ Lâm Khải phải không?"

Mộc Tử từ từ gập sách lại, mặt không đổi sắc mà lắc đầu:

"Cũng không hẳn là nhớ, chỉ là một chút lo lắng thôi! Tiểu Khải là một người rất thông minh, có thể tự mình giải quyết mọi việc. Cho nên mình tin chắc hắn sẽ không bao giờ gặp nguy hiểm cả!"

Cô gái bên cạnh lấy tay che miệng:

"Gọi hắn bằng biệt danh! Lại còn hiểu rõ người ta đến mức thế cơ đấy! Có phải đã thích người ta rồi không? Á..."

Hạo Nguyệt ôm lấy đầu mình, rưng rưng nước mắt, vừa nãy Mộc Tử đã không kiêng nể gì mà dùng gáy sách gõ nhẹ vào đầu nàng. Mộc Tử đứng lên, thở dài bỏ đi.

Lúc đi, nàng không quên quay lại mỉm cười:

"Thích? Có lẽ vậy! Tuy nhiên hắn là mẫu người nếu thích thứ gì thì sẽ cố gắng bằng mọi cách để đạt được nó, còn không thì sẽ lạnh nhạt với tất cả. Cứ như hiện tại thì sẽ không thể. Ít nhất là cứ như hiện tại thì sẽ không thể. Dù mình có thích hắn thì cũng đâu thể nào yêu đơn phương mãi được? Phải không?"

Nụ cười như nhẹ nhàng như cam chịu đó, đến giờ Hạo Nguyệt vẫn không hiểu nó có ý nghĩa gì nữa.

******