Chương 21: Giải thoát
Nhìn xem ngã quỵ trên sàn gỗ to con thuyền trưởng, hắn cũng không có buông tha cơ hội tốt như vậy, hai chân bạo phát, thân hình hóa thành một vệt bóng đen, nhanh chóng chạy tới tấn công.
"Đáng chết!"
Nhìn xem không ngừng phóng đại nắm đấm, to con thuyền trưởng mồ hôi lạnh không tự chủ được chảy ra, nhưng hắn cũng không phải hạng người tầm thường, nhiều năm sinh tử chém giết rèn luyện ra trực giác, không ngừng báo động, không kịp lo được trên người đau đớn, vội vàng nghiêng người né tránh.
Vụt!
Bành!
Bịch!
Hiểm hiểm né tránh một quyền knock out, mà Nguyễn Thái nắm đấm không có đánh trúng cũng để lại to lớn âm bạo, để né tránh một đấm này to con thuyền trưởng kinh hãi không thôi, nhưng chưa chờ hắn kéo dài khoảng cách, không biết từ nơi nào xuất hiện quyền trái cứng rắn nện vào bụng hắn, để hắn tư duy còn đang suy nghĩ làm thế nào để chiến thắng dừng lại, hai mắt trợn trắng, thân thể không tự chủ được ngã bệch xuống sàn.
"Cái... Cái gì!!!"
"Thuyền trưởng bại rồi!!!!!"
"Sao có thể!"
Nói thì dài dòng, nhưng xảy ra vô cùng nhanh chóng, từ lúc to con thuyền trưởng nhảy lên không trung, cho đến lúc bị hắn hai quyền đánh ngã cũng chỉ diễn ra chưa tới một phút, khiến cho đám thủy thủ chưa kịp phản ứng lại, liền nhìn thấy nằm trên sàn to con thuyền trưởng, cả đám sắc mặt đều đột ngột trắng bệch.
Răng...rắc...răng rắc....
A!!!!!!!!!!!
"Một."
Đánh ngất xỉu to con thuyền trưởng, Nguyễn Thái cũng không có dừng lại, thuận tiện đem khớp xương của hắn đều bóp nát, đề phòng hắn còn hậu chiêu, một khi cái này hải tặc thuyền trưởng tử vong, chiếc kia thuyền lớn cũng sẽ đi theo vỡ nát, cho nên Nguyễn Thái liền tạm thời giữ lại mạng của hắn.
Vỡ xương đau đớn thường nhân khó có thể tưởng tưởng, nguyên bản bị hắn một quyền đánh mất đi ý thức to con thuyền trưởng, theo hắn bóp nát xương khớp đau đớn tỉnh lại, nhịn không được gào lớn một tiếng, để cho xung quanh hải sinh giật mình, vội vàng chạy trốn, hắn một tiếng này kêu lớn, để Nguyễn Thái hai đầu lông mi nhíu lại.
"Ngươi đừng qua đây!!!"
Tiện tay đem hắn vứt sang một bên, Nguyễn Thái di động ánh mắt nhìn về đám kia thủy thủ, mà đám kia hải tặc thấy hắn đưa ánh mắt nhìn sang mình, mới giật mình kêu lên, quay người chạy trốn, cũng không có một người tính toán vì thuyền trưởng báo thù.
"Một đám ô hợp."
Nhìn xem hoảng loạn đám hải, hắn liền nhẹ nói, không có lãng phí thời gian, tung người nhảy lên, không tới 1 giây liền bay tới thuyền lớn.
"Cứu...m..."
Bành!
Một tên hải tặc bởi vì quá hoảng sợ, hai chân không di chuyển được, đứng im tại chỗ, lại vừa vặn là chỗ hắn nhảy lên, nhìn xem cái này yếu ớt thợ săn, hắn không nói hai lời liền một quyền đánh tới, chuẩn xác không lệch một mi đánh thẳng vào đầu, bành một tiếng, tiểu hải tặc đầu giống như dưa hấu nổ tung, văng tung tóe huyết sắc bọt nước.
"Hai."
Mặt không thay đổi, biểu tình vô cùng lạnh nhạt, một cái hoạt bát sinh mệnh chết đi trong tay hắn, giống như là hắn giết một con kiến vậy, vô cùng lạnh lùng, nhìn xem hắn bình tĩnh soái khí gương mặt, đám hải tặc mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, hoảng sợ lấp đầy tâm trí bọn hắn.
Bành!
"Ba."
"Chạy...Chạy mau!!!"
"Ma quỷ, hắn là ma quỷ!"
Tử vong con số lại vang lên, khiến cho bọn hắn lấy lại thần trí, không ngừng hoảng sợ gào thét, chạy trốn, nhưng trốn đâu?
Bành!
"Bốn."
Bành!
"Năm."
"Ta liều mạng với ngươi!"
Bành!...
Bành!
"Mười tám."
Hô
Đem tên cuối cùng hải tặc xử lý sau, nhìn xem xung quanh tàn chi, tay cụt thân thể, hắn thở ra một hơi, ngắn ngủi vài phút lại có mười mấy sinh mệnh tại trong tay hắn kết thúc, bất quá hắn cũng không có cảm thấy có lỗi, nếu như hắn không đủ cường đại, có lẽ hôm nay người chết chính là hắn.
Sẽ có người nói trong mười mấy người này, biết đâu có người sẽ bị to co thuyền trưởng ép bức, thì tính sao?
Tại trong thế giới mạnh được yếu thua này, yếu đuối là nguyên tội, huống chi hắn rõ ràng mấy chục người này cũng không có thiện lương tồn tại.
Cót...két...
Đi tới cuối khoang thuyền, mở ra kho chứa, nhìn xem một đám thiếu thốn mảnh vải, thần sắc thẫn thờ thiếu nữ, hiển nhiên trải qua không phải người sinh hoạt, so với phía trước hắn cứu đám kia thiếu nữ còn thảm hơn.
"Aizz, các ngươi tự do..."
Nghe thấy tiếng cửa gỗ mở ra, đám kia thiếu nữ hai mắt vẫn đờ đẫn nhìn xem hắn, thấy cảnh này, hắn không khỏi thở dài, nhẹ nói.
"Đã trễ..."
"Cầu ngài giải thoát cho chúng ta."
Để hắn kinh ngạc chính là phản ứng của các nàng, nghe tới tự do hai chữ lúc, hai mắt của các nàng sáng lên, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống, thần sắc ảm đạm xuống, khẩn cầu hắn giết các nàng.
"Cái này...Tha thứ ta không làm được."
Nhìn xem các nàng chờ mong thần sắc, nội tâm hắn vô cùng khó chịu, hắn không biết rõ các nàng đã trải qua những gì, nhưng hắn biết rõ nguyện vọng của các nàng bây giờ, chỉ có một cái, giải thoát.
Nhưng để hắn nhẫn tâm giết chết một đám thê thảm thiếu nữ, hắn không làm được, nhưng hắn có thể hoàn thành nguyện vọng của các nàng.
Haizz...
Thở dài một hơi, hắn đem một con dao nhỏ vứt ra, đầu cũng không quay lại, liền rời đi.
Không còn tâm tư lục soát khoang thuyền, hắn chậm rãi về tới mình thuyền nhỏ, nhìn xem ngọ ngậy nằm trên đất to con, hai mắt càng băng lãnh hơn, nhưng hắn cũng không có động thủ, vài phút trôi qua, nhìn xem không một bóng người thuyền hải tặc, hắn biết rõ lựa chọn của các nàng.
Răng rắc~
Tay phải hơi nắm chặt, xương cốt bể nát âm thanh vang lên, to con tử vong phía trước, thần sắc tràn đầy tuyệt vọng, không ngừng khẩn cầu lấy hắn tha mạng, theo hắn xương cổ bị bẻ gãy liền ấn nút tạm dừng, thân thể dần dần mềm nhũn.
Theo to con tử vong, thuyền lớn giống như ấn nút phá hủy, không tới chốc lát liền hóa thành đầy trở mảnh vụn, cùng với tàn chi thi thể, chìm vào đáy biển, nguyên bản ám lam mặt biển nhiễm lên một vệt đỏ ửng.
Tiện tay đem trên tay vứt ra, hắn nhanh chóng điều khiển mình thuyền nhỏ cấp tốc rời đi mảnh này khu vực.
Không tới chốc lát, nguyên bản đỏ hồng nước biển, biến thành nổ lộp bộp bọt nước, từng con hình thú ký quái hải sinh bắt đầu xuất hiện, lẫn nhau tranh đoạt đột ngột bữa tối.
----------
Thuyền nhỏ vạch phá sóng nước, nhìn xem tĩnh lặng mặt biển, sắc mặt hắn trầm thấp, không biết đang nghĩ gì, cũng không còn tâm tư câu đêm.
Meow~ ~
Mèo con nhìn thấy tâm trạng hắn không tốt, nhảy lên người hắn, meo một tiếng an ủi hắn.
"Cảm ơn ngươi Cẩm Ngọc, ta không sao."
Nhìn xem trong ngực thần sắc lo lắng mèo con, tâm tình của hắn cũng khá hơn, nhẹ nhàng vuốt ve nàng lông mao, nói.
Meow!
Thấy tâm tình của hắn chuyển đổi, không còn nặng nề như trước, mèo con giống như trút được gánh nặng, thần sắc biến về nhẹ nhõm.
"Tốt, buổi tối hôm nay ăn tôm chiên!"