Chương 16: Nơi đền thờ, Hắc Đế báo mộng, Chốn non cao, tam tướng quy hàng.

Thạch Sanh Diễn Nghĩa

Chương 16: Nơi đền thờ, Hắc Đế báo mộng, Chốn non cao, tam tướng quy hàng.

Chương 16: Nơi đền thờ, Hắc Đế báo mộng, Chốn non cao, tam tướng quy hàng.

Nói tới chuyện ba tướng Đặng Sĩ Nghị, Đặng Sĩ Phan, Đặng Sĩ Lẫm dẫn ba vạn binh mã, dọc theo đường Truông Lương mà tới sát biên giới Hàm Hoan.

Khi tam tướng đến trước chân núi Đụn, thấy phía trước phong cảnh đẹp đẽ lạ thường. Mặt núi hướng sông, núi tuy cao nhưng không dốc, sông tuy sâu mà chẳng đục, đất không rộng nhưng bằng phẳng, rừng không lớn nhưng rậm rạp. Cây cối xanh tươi um tùm, ngắm mãi không chán.

Ba huynh đệ họ Đặng nhìn xem thấy giữa sườn núi có điện thờ, bèn gọi quân tốt đến hỏi xem đây là chốn nào?

Quân tốt thưa:
- Bẩm tướng quân, phía trước là ngọn Ngọc Đái Sơn, sông là Lam Thuỷ. Trên núi có điện thờ và là nơi mai táng vua Mai Hắc Đế đó.

Người đời sau có thơ khen rằng:

"Núi cao chót vót ngất mây xanh
Nước chảy ầm ầm, gió lượn quanh
Xứ Nghệ Lam Hồng, sinh Võ Đế.
Cửu Thiên đăng bước, sử lưu danh."

Sĩ Lẫm nói:
- Hắc Đế là bậc anh hùng hào kiệt, khởi nghĩa xưng đế lập ra nước Vạn An. Nay chúng ta đi qua lăng tẩm mà không vào đền thờ thắp hương bái lễ, đấy là tội đại bất kính.

Hai người Sĩ Phan cùng Sĩ Nghị cũng gật đầu cho là phải, nhưng còn lăn tăn việc cướp dinh địch. Sĩ Phan nói:
- Ba huynh đệ ta được lệnh cướp doanh địch, bây giờ mà vào lễ bái có khi mất đi thời cơ tốt. Đến lúc đấy Lục Ngư Tinh vấn tội thì biết làm sao?

Sĩ Lẫm nói:
- Chỗ này còn cách trại của Lý Thông chưa tới năm dặm đường. Mình cứ cho quân mã đi trước, còn ba huynh đệ chúng ta vào thắp nén nhang, bày tỏ lòng kính. Hoạ chăng tốn mấy thời gian đâu?

Vốn ba huynh đệ họ Đặng không ưa gì Lục Ngư Tinh. Nhưng lệnh trên đã ban xuống cho dù trong lòng không muốn, nhưng cũng không dám kháng. Nên khi được sai đi cướp dinh địch, hành quân trên đường cũng chậm chạp chứ không vội vã.

Hai người kia nghe tới, cảm thấy ý này khá tốt, bèn cho quân binh hành quân đi trước. Còn ba huynh đệ tế ngựa đến trước đền thờ.

Cổng đền thờ Hắc Đế khá đồ sộ, có đến sáu trụ nhưng chỉ có một lối vào rất rộng. Trên chóp hai trụ chính dựng tượng kỳ lân. Trên những trụ khác lại được gắn sen búp.

Hai bên cổng xây tường có mái giả. Bên trái là tượng quan võ, mình mặc giáp trụ, đầu đội mão đâu mâu, hông đeo bửu kiếm, cỡi ngựa hồng mao. Bên phải là tượng quan văn cầm quyển thư, mặc quan phục, cỡi bạch mã.

Ba huynh đệ tấm tắc khen là kỳ quan trên đời hiếm gặp, vội xuống ngựa đăng thượng điện.

Chỉ thấy giữa điện thờ phụng tượng Hắc Đế, đúc bằng đồng liền khối, cao tới ba trượng, rộng tới năm thước, trên kệ có song hạc hướng Thiên, phía dưới có Kim Quy nâng đỡ. Hai bên thờ phụng linh vị quan văn võ tướng. Trước kệ thờ có vạc đồng, khói hương nghi ngút.

Ba huynh đệ vội đốt hương thắp lên rồi đồng thời quỳ lạy mà rằng:
- Ba huynh đệ chúng tôi Đặng Sĩ Nghị, Đặng Sĩ Phan, Đặng Sĩ Lẫm. Nay có dịp đi ngang qua Ngọc Đái Sơn, thấy phong cảnh đẹp đẽ lạ thường. Hỏi ra mới biết là nơi an nghỉ của Hắc Đế. Chúng tôi kính ngài là bậc anh hùng hào kiệt nên đăng điện thờ cúng bái, âu cũng là nhớ ơn gây dựng non sơn Vạn An, khiến dân chúng mừng vui. Lại khẳng định được chủ quyền dân tộc, ơn đấy khó kể hết bằng lời. Vì tới đường đột nên không có đồ tế bái đường hoàng, Hắc Đế trên cao cho chúng tôi bái lạy!

Lời vừa dứt, xảy thấy hương khói trên vạc đồng tụ lại thành thân ảnh một người mặc giáp cỡi ngựa. Ba huynh đệ kinh hoảng vội lùi lại, rút binh khí xoạt xoạt cả ra, lăm lăm đề phòng.

Thân ảnh kia quát lên:
- Hắc Đế ở đây, ba tên tiểu tướng thấy ta hiển linh còn dám vung loạn binh khí?

Ba huynh đệ nghe thế giật nảy mình, vội vứt binh khí đi, quỳ lạy nói:
- Huynh đệ chúng tôi người trần mắt thịt, không biết đế vương hiển linh. Hắc Đế ở trên thứ cho chúng tôi tội bất kính!

Hắc Đế nói:
- Ta là tiên thần ngự trên chín tầng trời, cai quản mưa gió chốn đất này. Vốn không nên can dự vào chuyện hồng trần. Nhưng hôm nay ứng thấy có người lễ bái nên hạ phàm xem thử.

Sĩ Nghị là anh cả, vội đứng ra tiếp lời, nói:
- Chúng tôi được quân lệnh đi cướp trại địch, vì đi ngang qua thấy đền thờ của ngài mới vào thắp hương. Nên có chút đường đột, mong Hắc Đế hiểu cho.

Mai Hắc Đế nói:
- Các ngươi đi cướp dinh của Lý Thông chăng?

Nghị nói:
- Chính vậy. Đây là lệnh của Lục Ngư Tinh.

Hắc Đế cả giận, quát:
- Một con yêu tu hành mà thành đạo, làm trái lẽ trời. Các ngươi sao còn nghe nó làm điều ác?

Ba huynh đệ thở dài, Sĩ Phan thưa:
- Lệnh ở trên khó mà làm trái. Ngô Vương có ơn với ông cha chúng tôi, lời xưa có câu: Đời cha mắc ơn thì đời con phải trả. Nay chúng tôi phò tá Ngô quân, nhưng Ngô quân nghe lời yêu tà mà phong Lục Ngư Tinh cái chức Nguyên Soái. Chúng tôi phận làm tướng không thể không tuân theo.

Hắc Đế nói:
- Các ngươi thật có lòng quân tử, nhưng ông cha các ngươi phụng sự cho Ngô Vương chứ có phải Ngô Xương Xí đâu? Mặt khác, Ngô Xương Xí nghe yêu ngôn bày Tứ Hung Tượng Trận, khiến bá tánh đất Hoan Châu chịu khổ. Các ngươi là tướng tá không khuyên bảo thì chớ, lại nghe lời con yêu đấy, giết người bày trận, há chẳng phải chắp tay cho kẻ gian làm loạn!

Ba huynh đệ hoảng sợ, lạy mà tâu rằng:
- Xin Hắc Đế soi xét lòng này, ba chúng tôi trước phò Ngô Vương làm đến chức Vệ Tướng Quân. Nay vì không chịu giết người bày trận, nên bị Lục Ngư Tinh giáng xuống làm Thượng Tướng Quân. Chuyện thất đức kia chúng tôi quyết chẳng can dự vào.

Hắc Đế nói:
- Ta thấy các ngươi một thân tài đức vẹn toàn, không đành lòng nhìn hòn ngọc quý bị mai một. Lời xưa từng nói: "Ai không đáng làm Vua thì không phụng sự". Ngô Xương Xí lỗi đạo, lại bất tài, các ngươi phải biết cái gọi là "Nhân Hữu Bất Vi". Thôi thôi, ta có lời khuyên cho các ngươi rằng:
"Huynh đệ họ Đặng võ công cao
Trợ yêu vi ngược, bất anh hào.
Sao không cởi giáp, phò Đinh thất
Thâu định giang sơn, há đẹp sao?"
Các ngươi nghe tới, theo đó mà làm ắt giữ được tánh mạng.

Nói dứt lời Hắc Đế hoá thành luồng khói bay đi mất.

Ba huynh đệ sững sờ, giật mình tỉnh lại thì thấy cả ba đang đều đang nằm sóng soài giữa điện thờ.

Sĩ Lâm kinh nghi, hỏi:
- Thật kỳ quái thay, chúng ta đang đi sao lại nằm ngất cả ra thế này!

Sĩ Nghị nói:
- Ta vừa rồi có một giấc mơ thật lạ lắm. Không biết hai đệ có mơ thấy không?

Phan với Lẫm cũng gật đầu. Xong cả ba người kể giấc mơ của mình ra. Thật ly kỳ thay, giấc mơ đấy cả ba người đều ăn khớp với nhau.

Đặng Sĩ Phan nói:
- Đấy là Hắc Đế báo mộng cho chúng mình đó.

Sĩ Nghị nói:
- Nếu sự như lời Hắc Đế nói, chúng mình phải làm sao?

Sĩ Lẫm nói:
- Hắc Đế nói phải lắm, ông cha mình phò Ngô Vương chứ đâu phải phò Ngô Xương Xí. Nay thời thế đổi thay, khắp nơi loạn lạc. Chúng mình trong người chảy là dòng máu Lạc Hồng, đâu thể nghe yêu ngôn mà làm hại bá tánh? Theo ý của đệ, chúng ta cởi giáp quy hàng Đinh sứ quân, cùng nhau lập nên nghiệp lớn. Há chẳng phải tốt lắm sao?

Sĩ Nghị, Sĩ Phan đều cho là phải.

Ý đã quyết, ba huynh đệ thắp nhang cảm tạ Hắc Đế. Rồi cỡi ngựa rượt theo đoàn quân.

Nói tới ba vạn binh mã hành quân đi trước, khi đi được độ tầm hai dặm thì thấy phía trước đường trở nên nhỏ hẹp, hai bên cây cối um tùm. Lúc đấy có phó tướng là Hoàng Bình dẫn binh, bèn cho ba quân dừng lại. Chợt có quân thám báo về tâu:
- Phía trước đường dập dềnh hiểm trở. Chung quanh cây cối um tùm. Sợ là có mai phục.

Hoàng Bình nói:
- Bọn mi có thấy khói bụi hay có tiếng động gì quái lạ chăng?

Tên lính đáp:
- Rừng rú im ru, là nơi khỉ ho cò gáy. Còn như khói bụi thì không có.

Hoàng Bình cười nói:
- Không có tiếng động hay khói bụi ấy là không có mai phục gì cả.

Đoạn lại hỏi:
- Mất bao lâu nữa thì tới trại Lý Thông?

Tên lính thưa:
- Nếu cứ hành quân như hiện tại thì không đến nửa canh giờ nữa sẽ thấy trại địch.

Hoàng Bình nói:
- Ba vị Thượng Tướng Quân chỉ vì thắp nhang tế lễ mà lỡ việc quân cơ. Sau bị Nguyên Soái trách tội thì gánh sao đặng. Nay ta dẫn quân tới trước mà cướp dinh, ắt lấy được công đầu.

Nghĩ vậy bèn truyền lời cho ba quân cấp tốc đi trước. Nhưng khi mới đi được một quãng ngắn, thì đột nhiên hai bên tả hữu có tiếng hò hét ầm ĩ. Hoàng Bình biết ngay trúng phải phục binh, toan phất kỳ phướng cho quân tụ lại lập thành Trường Xà Trận.

Nhưng Kỳ Phướng còn chưa kịp giơ lên thì đằng trước xuất hiện một toán quân tốt không biết từ đâu dàn ra, một vị tướng cưỡi ngựa kim ô, tế mâu chắn ngang đường đi, miệng nói lớn:
- Ta là Trịnh Tú, phụng mệnh quân sư đợi các ngươi ở đây đã lâu. Tam tướng Đặng Sĩ ở đâu, ra đây cho ta so tài cao thấp.

Hoàng Bình nhìn sang thấy vị tướng này dung mạo uy vũ, hai mắt long lanh như ngọc, cỡi trên lưng con Thiên Lý Truy Vân, tay cầm Long Đầu Thương. Liền biết ngay đó là danh tướng trong Giao Châu thất hùng, bụng mừng khấp khởi, quát:
- Ba tướng họ Đặng không có, nhưng có Hoàng Bình ở đây. Xem ta lấy đầu ngươi mà dương danh lập vạn này!

Quát rồi tế mâu giục ngựa xông tới trước.

Trịnh Tú thấy một vị tướng trẻ xông tới chỗ mình, mặt mũi trông rất lạ, cũng không thèm nể nang gì, giận nói:
- Vô danh tiểu tướng cũng dám làm càn!

Nói rồi cũng tế thương giục ngựa cự lại.

Hoàng Bình là tướng trẻ mới xông xáo chốn binh đao, làm sao biết được cái danh Giao Châu thất hùng là ghê gớm cỡ nào? Quả đúng với câu: "Nghé con không sợ cọp."

Hai tướng giao nhau độ chục hiệp, Hoàng Bình thấy thương pháp Trịnh Tú xảo diệu, càng đánh càng mạnh lên, còn mình thì mồ hôi như thác, tay chân bủn rủn, bèn nghĩ rằng:
- Thiên hạ đồn rằng giao châu thất hùng đều là bậc võ tướng trên đời hiếm gặp, sức một mình có thể cản thiên binh vạn mã. Quả nhiên chẳng sai. Ta phải dùng mưu kế may ra thủ thắng, chứ đọ sức với y không đặng.

Nghĩ rồi đánh thêm được dăm hiệp nữa thì sức đã cạn, bèn quay ngựa chạy vào giữa ba quân.

Trịnh Tú quát:
- Hỡi ôi tên tướng dở, mới đánh có mấy hiệp đã chạy rồi sao. Hẵng xem ta lấy đầu ngươi giữa chốn ba quân như lấy đồ trong túi.

Nói rồi ra roi quất ngựa đuổi theo.

Quân địch bắn tên như mưa, Trịnh Tú múa thương gạt đi hết. Hai người rượt đuổi đến giữa trận bộ binh thì dừng lại, Hoàng Bình bị rượt mất hết mặt mũi, đến giữa trận hình thì cậy gà gần chuồng, vác thương quay lại đánh nhầu, bụng vừa giận vừa thẹn, quát:
- Bớ Trịnh Tú, chớ nói xàm là ta sợ mi, mi nói ta tướng dở thì hãy xem tên tướng dở này lấy đầu mi như thế nào!

Lời gã chưa nói chưa dứt câu thì Trịnh Tú đã áp sát tới rồi. Hoàng Bình chỉ thấy ánh sáng vụt lên, liền biết ngay đối phương vung thương trảm xuống, bèn giơ mâu ra sức cự lại, chợt thấy hai tay trầm xuống tựa như nâng tảng đá nặng cả trăm cân. Hoàng Bình kinh hoảng, vứt cả binh khí quày ngựa chạy dài.

Hai tướng kẻ chạy người rượt được một quãng thì Hoàng Bình quay phắt lại, sử đòn hồi mã thương, rút cung chắp tên bắn vụt về sau. Trịnh Tú cười ha hả, quát lớn:
- Cái đòn con nít lên ba ni mà đòi giết được ta sao?

Tiếng quát vừa dứt, Trịnh Tú nghiêng mình né khỏi cây tiễn ấy. Con Thiên Lý Truy Vân nhảy phóc lên cao, Trịnh Tú trầm người xuống, vung thương chém bay luôn đầu Hoàng Bình.

Quả đúng là:
"Dựng mâu, chững ngựa, mắt long lanh
Khiếp vía Hoàng Bình chạy vòng quanh.
Giữa muôn quân lấy đặng thủ cấp
Như lấy đồ trong túi, thật là nhanh."

Trịnh Tú hãm ngựa, giơ thương nạt lớn:
- Kẻ hàng không giết!

Ba vạn binh mã mất đi phó tướng, ba vị Thượng Tướng Quân thì chẳng thấy đâu, không có ai dẫn đầu, chiến ý mất hết, vứt binh khí đầu hàng.

Vừa đúng lúc ấy, ba huynh đệ Đặng Sĩ Nghị, Đặng Sĩ Phan, Đặng Sĩ Lẫm đã đuổi tới nơi. Thấy ba muôn binh bị vây kín mít, trong bụng hoảng kinh, quả ứng lời báo mộng của Hắc Đế.

Trịnh Tú đang điểm lại quân tốt, có người tâu lên thấy ba vị tướng không biết từ đâu chạy tới. Tú gọi một tên lính hàng quân lại hỏi xem danh tánh ba người này.

Tên lính thưa:
- Bẩm tướng quân, ba vị kia đều nắm ấn soái, giữ chức Thượng Tướng, vâng lệnh trên mà qua đây cướp dinh. Nhưng dọc đường gặp đền thờ vua Mai Hắc Đế, vì kính bậc anh hào nên đăng điện thắp hương, lệnh cho ba quân đi trước, chắc giờ này tới đây để hội hợp.

Trịnh Tú nghe xong bụng nghĩ thầm:
- Ba tướng họ Đặng võ công cao cường, làm đến chức to như vầy ắt không phải kẻ tầm thường. Nhưng dầu bản lãnh có ghê gớm đến đâu, ta cho mấy vạn quân tràn lên chém giết thì chắc phải chết, không sống đặng. Bất quá, ba người này nghĩa bạc vân thiên, trọng nghĩa khinh tài. Nếu giết chết như vậy thì há chẳng uổng lắm sao, vậy ta khuyên dỗ cho ba người về đầu, coi có chịu cùng chăng.

Nghĩ rồi giục ngựa chạy ra, hướng ba tướng mà hô lớn:
-Phải chăng ba tướng họ Đặng đấy sao? Tôi là Trịnh Tú, hầu cận của Đinh Thống Soái. Nay vâng mệnh quân sư mai phục chốn này. Ba vạn binh mã của các vị đã quy hàng, chống lại ta sao đặng. Các vị cởi giáp quy hàng thì ta tha cho con đường sống, chứ trái lời này khó thoát khỏi cái chết.

Ba anh em Sĩ Nghị, Sĩ Phan, Sĩ Lẫm nghe thế thì cả kinh, bàn với nhau rằng:
-Nguyên Soái Lục Ngư Tinh là con yêu tu đạo ngàn năm, biết tài phép thần thông mà còn bị Lý Thông đánh đòn mai phục. Nếu như chúng ta không phải chậm bước thì giờ này chắc đã làm vong hồn dưới mâu của Trịnh Tú rồi. Chớ làm gì có thời gian trò chuyện thế này. Quân sư bên đấy quả nhiên giỏi thật.

Nghĩ vậy, Sĩ Phan cùng Sĩ Lẫm toan xuống ngựa quy hàng. Nhưng Đặng Sĩ Nghị kéo lại và nói:
-Chúng mình đã quyết ý đầu hàng rồi, nhưng tình thế này mà hàng thì mất hết mặt mũi cha ông. Sau này dù có được tín nhiệm cũng không được trọng dụng. Thế nên để huynh lên trước so tài với Trịnh Tú một phen, cho bên đấy biết lợi hại của anh em mình.

Hai huynh đệ nghĩ lại cũng cảm thấy có lý, bèn nói:
-Chúng mình là anh em với nhau, lẽ nào để huynh đi một mình? Chúng đệ nguyện đi theo góp sức, dù sao ba chúng ta trước nay đều tiến thối một chỗ. Ba đánh một cũng không sợ người đời chê cười.

Ý Đã quyết vậy, Đặng Sĩ Nghị tế ngựa lên trước, nói:
-Trịnh Tú tướng quân nghe đây, ba người chúng tôi lòng thẹn với bá tánh đất Hoan Châu. Đã có ý quy hàng từ trước, nhưng các vị may chăng đã biết tài ba của anh em chúng tôi như thế nào? Vậy nên ba anh em tôi muốn so tài với tướng quân một phen. Thắng thì anh em tôi nguyện cởi áo mão quy hàng, còn như thua thì mặc tướng quân xử trí. Cho dù giáng làm quân tốt cũng chẳng sao. Vậy ý tướng quân thế nào?

Trịnh Tú cả mừng, cho quân binh lùi về sau hết, một mình một ngựa xông lên, nói:
-Hay lắm hay lắm, trước đây tôi nghe ba anh em họ Đặng đoàn kết một bề. Người nào người nấy trọng nghĩa khinh tài. Đã ba vị có ý như thế, tôi nào dám chối từ. Nào! Hãy phóng ngựa tới đây so tài với tôi một phen.

Lời Trịnh Tú hùng hồn như thác lũ, ba huynh đệ nghe tới thì hào khí dâng trào, giục ngựa lên đánh nhầu. Bốn người đánh đến trăm hiệp mà vẫn chưa định hơn thua. Chỉ nghe binh khí chạm nhau rang rảng, vó ngựa đạp đất tung bụi mù. Quân binh nhìn xem mà hoa hết cả mắt.

Đánh được thêm chục hiệp nữa, bốn người đã mỏi nhừ, Trịnh Tú cười ha hả, nói:
-Thật là sảng khoái lắm thay, tôi cầm binh trên chiến trường đã tròn chục năm nhưng chưa có trận đấu nào tốn sức thế này. Ba ông quả là tướng tài hiếm gặp. Nay đã đánh tới hơn một trăm hiệp mà thắng thua chưa rõ. Theo ý tôi, trận này xem như hoà thế nào?

Đặng Sĩ Nghị khâm phục võ nghệ Tú lắm, gật đầu nói:
-Tôi nghe Giao Châu thất hùng đều là bậc võ tướng có thể địch muôn người. Trước cứ nghĩ đó chỉ là lời nói ngoa. Nhưng hiện tại tôi đã tin mười phần. Ba huynh đệ chúng tôi tình nguyện về đầu đặng giúp sức tướng quân.

Trịnh Tú rất mừng, nói:
"Ba vị võ nghệ cao cường, nay chịu quy hàng thiệt rất may cho chúng tôi lắm, vậy các vị theo ta trở về ra mắt quân sư."

Nói rồi tế ngựa, thâu quân về dinh.

---
Quý độc giả cảm thấy truyện hay thì hãy ủng hộ tác giả qua
MoMo; 0975105259 Nguyen Xuan Phuoc
STK Agri: 3609205105350 Nguyen Xuan Phuoc