Chương 15: Dùng pháp bảo, phá trận câu hồn. Sử phép lạ, tam yêu đào mạng.

Thạch Sanh Diễn Nghĩa

Chương 15: Dùng pháp bảo, phá trận câu hồn. Sử phép lạ, tam yêu đào mạng.

Chương 15: Dùng pháp bảo, phá trận câu hồn. Sử phép lạ, tam yêu đào mạng.

Nói tới phía bên doanh trại Lục Ngư Tinh, từ lúc bố trận đến bây giờ đã trôi qua năm ngày. Kim Sí Điểu không quên được mối thù bị thiên lôi bủa đánh ngày trước. Bèn đem chuyện trù yểm ấy hỏi ra làm sao.

Bạch Y Man nói:
- Đạo hữu chớ lo, tôi học phép này từ phương Bắc. Giờ Tý ngày thứ bảy, hồn nó chắc chắn hôi phi yên diệt.

Kim Sí Điểu trong bụng yên tâm phần nào, đoạn lại hỏi:
- Bửa trước tôi thấy thằng Thạch Sanh xông trận ấy, vào cửa Trảm Tiên bị bửu kiếm chém rơi đầu, hai vị có thù với nó sao không cho quân giật thây về mà băm vằm cho hả giận?

Bạch Y Man chưa kịp trả lời, Lục Ngư Tinh đã cắt ngang, nói:
- Không phải không muốn cướp, mà là không dám cướp. Trên đầu nó có chân long hộ thể, mặc dù đã rơi đầu nhưng hồn phách bị chân long thu lại. Tôi với Y Man đạo hữu giật thây nó về trút giận, ắt bị thần tiên đất Nam căm hờn. Sau này không có đất dung thân.

Gã thở dài một cái, lại nói:
- Bửa hai quân đăng tràng gặp nhau, tôi trông thấy Lý Thông tướng mạo xấu xí. Vốn mang bụng khinh thường nó, nhưng không ngờ nó biết cái trận tôi bày, kiến thức uyên bác như thế trên đời quả hiếm gặp. Tôi sợ là Lý Thông có phép nối đầu, bây giờ thằng Thạch Sanh lành lặn rồi cũng nên. Cách tốt nhất hiện tại là đợi cho qua hết ngày mai, khi phép trù yểm của Y Man đạo hữu hoàn tất, cùng hạn bảy ngày của Tứ Hung Tượng Trận. Quân binh bên nó không có thủ lãnh, lại toàn một đám mãng phu. Chúng nó xông trận thì chỉ có chết hết cả lũ.

Sí Điểu, Y Man gật đầu cho là phải. Rồi cả ba người rời dinh mà kiểm tra lại trận pháp các thứ, đề phòng có điều bất trắc.

Lại nhắc tới Lý Thông cùng Thạch Sanh cưỡi Thiên Lý Cửu Hồng Mao chạy gấp trở về. Sau vào đại trướng nổi trống gặp mặt chư tướng. Ai nấy vừa vào tới nơi, trông thấy Thạch Sanh đầu đứt nay được nối lại thì hoảng kinh, còn tưởng âm hồn hiện về.

Lý Thông phải đem việc tỏ tường ra mọi người mới chịu yên.

Lát sau Lê Hoàn nói:
- Quân sư có tài phép thông thần như thế quả là phước lớn cho chủ công. Nhưng hiện tại Nguyễn Bặc tướng quân bị nhốt, tới hôm nay đã là ngày thứ sáu rồi, không biết có biện pháp gì chăng?

Lý Thông nói:
- Biện pháp tôi đã có, chư vị về trướng mình chuẩn bị sẵn sàng đợi lệnh là đủ.

Chư tướng thấy Lý Thông nắm chắc như thế cũng không dám hỏi nhiều. Rồi ai về trướng nấy đợi lệnh.

Khi mọi người giải tán rồi, Lý Thông mới gọi chư thần ra, bẩm rằng:
- Bẩm chư vị thánh hiền, Thông tôi có việc muốn nhờ. Chư vị nếu xông phá trận, xin hãy chường ra một góc ở hướng Đông Nam thả cho ba con yêu kia đường lui.

Sơn Tinh hỏi:
- Sao chân nhân lại bảo chúng tôi thả bọn nó thế? Nó khinh thường chúng mình, không giết thì sao hả được cơn giận này?

Lý Thông cười nói:
- Tôi có muốn thả chúng nó đâu? Ngặt một điều, chư vị là thần thánh trên vầng trời. Chúng nó là yêu quái tu đạo dưới mặt đất, thiên địa tương sinh đấy là hợp đạo. Các vị giết nó sao đặng?

Dứt lời, Lý Thông vào sâu trong trướng, lấy ra một bộ áo lông nghỗng, nói:
- Tôi có lợi bảo phá được cái phép trù yểm của địch. Khiến bọn nó tưởng lầm tôi chết, chúng ba quân ắt nổi giận mà công trận. Nay địch đã ngoài sáng, ta trong tối ấy là chiếm được lợi thế rồi. Trong tam yêu thì Kim Sí Điểu có tài độn pháp cao minh, bọn nó vỡ trận ắt phải nhờ Kim Sí Điểu thi triển thần thông mà chạy trốn. Vậy nên, tôi muốn bày một cái trận ở hướng Đông Nam chẹn chúng đường lui, gọi là Bát Hoang Tứ Linh Tượng Trận.

Quý Minh nghe tới, vỗ đùi cười lớn, nói:
- Diệu quá thay, diệu quá thay, Lục Ngư Tinh bày Tứ Hung Tượng Trận. Chân nhân bày Bát Hoang Tứ Linh Tượng trận. Hung Trận đối Linh Trận, Tứ Hung đối Tứ Linh. Cái này gọi là gieo nhân nào gặp quả nấy, có hối cũng chẳng được!

Lý Thông ngạc nhiên, hỏi:
- Thần Sơn biết trận này ư?

Quý Minh đáp:
- Trận này quả là ghê gớm, tôi không biết thì uổng cái tài thần toán lắm.

Chư vị thần tiên tuy pháp lực cao siêu, nhưng không có tài về bày bố trận đồ. Thấy Lý Thông, Quý Minh kẻ xướng người hoạ thì lấy làm kỳ, Cao Sơn hỏi:
- Tam đệ, cái trận mà chân nhân bày có chi kỳ diệu chăng mà đệ mừng thế?

Quý Minh hứng khởi, đáp:
- Bát Hoang Tứ Linh Tượng trận lấy chơn linh Tứ Đại Thần Thú, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Quy mà bố thành. Kẻ nào sa trận thì mất hết phương hướng, trên không có Tử Mộc Thanh Phong thổi như vạn tiễn xuyên tâm, dưới đất trồi lên Bạch Sát Canh Kim đâm thấu da thịt. Bốn phương đều có Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu đốt linh hồn. Bát hướng tràn đầy Huyền Nguyên Trọng Thuỷ, một giọt mà nặng tựa thiên nhạc! Kẻ nào dính phải thì thân xác tanh bành, trốn thoát không đặng!

Chư vị thần tiên nghe kể xong thì ai nấy mặt mày khiếp vía. Trận Tứ Hung dầu cho ghê gớm đến mấy cũng phải bảy ngày bảy đêm mới rõ kết quả. Nhưng Bát Hoang Tứ Linh Tượng trận khắp nơi đều là chốn hung hiểm, bất luận tiên phàm sa trận đều chết không toàn thây!

Lý Thông nói:
- Chư vị biết tới trận này, cứ y như kế của tôi mà làm. Ắt thắng lợi vậy!

Nói rồi dạy quân đi về hướng Đông Nam, cách tầm một trăm dặm, chọn khu đất trống, khuông viên bốn đến năm dặm. Ở đấy bày bốn cái đài, đặt ở bốn góc đông tây nam bắc.

Đài Thanh Long đặt ở phía Đông, trên đài cắm kỳ phướng, đại biểu cho gió. Đài này Lý Thông cắt cử Lê Hoàn trấn giữ, cùng một trăm binh tốt cầm tù và. Lại dạy rằng, hễ tam yêu sa trận thì phất cờ thổi tù, chẳng đặng trái lệnh!

Đài Bạch Hổ thì đặt ở phía Tây, đại biểu cho kim và thổ, đài này dựng phải thấp hơn đài của Thanh Long.

Thường nói: "Khí thế Bạch hổ ngẩng đầu quá cao sẽ lấn át Thanh Long. Ấy là mất linh vậy!"

Đài này Cự Lạng trấn giữ, mang theo binh tốt một trăm. Ai nấy đều phải cầm trống, hễ yêu quái sa trận thì đánh trống hò reo. Chẳng được lơ là!

Còn phía bên đài Chu Tước thì cắt cử Phạm Hạp tọa trấn. Đài này đặt ở phía Nam, đại biểu cho hoả, bốn góc đài mỗi góc dựng một chậu lửa thật to, ở giữa treo một cây Thâu Hồn Đăng, chuẩn bị củi lửa đủ dùng. Lại dạy cho Hạp cầm chung đồng, hễ thấy tín hiệu thì đánh chung ba tiếng. Chẳng được sơ suất!

Đài cuối cùng là Huyền Vũ, đại biểu cho thuỷ. Lý Thông lệnh cho Thạch Sanh đứng chầu. Nơi đây đơn giản hơn, chỉ cần chuẩn bị một bồ nước thật to là được, chẳng cần binh tốt canh giữ. Lý Thông dặn riêng Thạch Sanh vài điều, lấy ra một bộ cung tên bằng vàng, chế từ lẫy của Kim Quy rồi nói:
- Cung tên này làm từ lẫy của thần Kim Quy, có thể giết được bọn chúng. Trận vi huynh bày ấy là trận Thông Linh, nên không có mắt trận, thay bằng đài chủ sát. Em hãy giữ lấy cái cung này đứng trên đài, hễ thấy ba con yêu kia sa trận thì kéo cung bắn tên. Chẳng được trái lệnh!

Đấy gọi là:
"Tứ Hung mà đối trận Tứ Linh
Cầu khấn Tiên Thần, lại dụng binh
Long, Hổ, Phượng, Quy tứ thú ấy
Tam Yêu sa trận, chắc bỏ mình!"

Dặn dò đủ điều rồi, Lý Thông mới hướng chư tướng, nói:
- Lục Ngư Tinh khinh tài thiên thần đất Nam, bày cái trận Tứ Hung. Nay tôi thỉnh được chư vị tiên hiền hạ phàm giúp đỡ, ngặt nỗi chúng nó là yêu quái tu đạo, hợp đạo trời nên tiên thần giết nó không đặng. Nên tôi mới phải bày thêm cái trận đồ, hòng thâu mệnh chúng nó. Chư vị nghe được, y lệnh mà làm. Chẳng được buông lời ba hoa mà lộ mất tiên cơ!

Chúng tướng đều vâng dạ đáp lời, rồi ai nấy lãnh lệnh kỳ đi ra khỏi trướng chuẩn bị.

Lê Hoàn, Phạm Cự Lạng, Phạm Hạp, Thạch Sanh điểm đủ binh mã, công tượng. Rồi hướng phía Đông Nam mà chạy đi. Đến hết ngày thứ sáu mới tới nơi, rồi cho binh tốt hạ trại. Mấy người thì dạo quanh chọn khu đất trống để bày trận. Hết ngày hôm đấy, cả bốn người mới xong xuôi mọi việc, bèn cho một tên thám báo về để truyền tin.

Sang ngày thứ bảy, đúng giờ Tý, Lý Thông dậy thật sớm, cắm hương tế lễ, rồi lấy cái áo lông ngỗng mà Thần Kim Quy đưa cho mặc vào. Xảy thấy có đạo hào quang bao phủ toàn thân, một sợi dây xích màu đỏ nối từ mi tâm của hắn kéo về hướng doanh trại Lục Ngư Tinh.

Lý Thông hoảng sợ, nghĩ bụng:
- May thật, ta thỉnh được thần Kim Quy cho mạn áo lông ngỗng. Chứ nếu không linh hồn đã bị sợi huyết xích này kéo đi mất rồi!

Đợi đến giờ Mão, khi sợi xích dần biến mất vào hư không. Lý Thông mới an lòng, vội nổi trống cho gọi chư tướng còn lại vào dinh, truyền lời rằng:
- Kỳ hạn bảy ngày phá trận đã đến, bây giờ tôi lệnh cho chư vị, mỗi người điểm ba ngàn binh mã tới các trận môn. Lệnh cho huynh đệ Lê Viết Hưng, Lê Viết Quang* dẫn theo binh mã tới cửa Tru Tiên. Hai vị phó tướng Nguyễn Bồ, Nguyễn Phục* dẫn binh tới cửa Trảm Tiên. Phạm Công Đinh, Phạm Công Hoài, Phạm Công Thành* thì tới cửa Triệt Tiên. Lưu Cơ* tướng quân dẫn binh tới cửa Hãm Tiên. Chư vị chẳng cần lo trận pháp giở trò quấy phá, tôi đã thỉnh Tiên Thần trợ giúp. Việc của các vị là đánh vào mắt trận, ở đài trung ương. Chổ đó giam giữ Nguyễn Bặc tướng quân! Chỉ được thành, không được phép bại.

Nói rồi cho riêng từng người một túi gấm, dặn phải làm thế này, thế này...

Chư tướng vâng mệnh, đồng loạt lui ra khỏi dinh. Ai nấy trở về trướng nài nịt hẳn hòi, rồi cầm lệnh kỳ đi điểm binh mã.

Đợi mọi người chuẩn bị xong xuôi, Lý Thông phất tay áo lên, các vị thần tiên giấu trong ống áo hóa thành từng đạo hào quang. Nhập vào dưới mão chư tướng.

Đến giờ Ngọ, chư quân phát một tiếng pháo hiệu, binh mã nhằm hướng Tứ Hung Tượng trận mà đi.

Ở phía dinh của Lục Ngư Tinh, quân thám báo chạy về tâu:
- Địch quân dẫn binh mã tới phá trận.

Lục Ngư Tinh hỏi
- Bên kia quân tình ra sao?

Tên thám báo kia đáp:
- Binh mã địch tầm vạn quân, đều mang cờ trắng. Không biết xảy ra chuyện chi.

Lục Ngư Tinh cười lớn, hướng Bạch Y Man nói:
- Bọn nó để cờ trắng ấy là cờ tang. Xem ra phép trù yểm của đạo hữu đã linh nghiệm. Quân sư nó bị câu hồn rồi, nay chúng nó không người lãnh đạo, chẳng khác chi rắn mất đầu, cái chết chỉ trong sớm chiều!

Kim Sí Điểu, Bạch Y Man cùng chư tướng nghe vậy thì mừng lắm.

Lục Ngư Tinh lại nói:
- Binh mã của chúng đã kéo tới, ta cũng không nên chậm trễ nghinh tiếp. Vậy nên ta lệnh cho chư tướng rằng: "Lý Cung, Lý Mẫn dẫn hai vạn quân binh dọc theo đường Truông Lương mà tới cướp doanh địch. Còn Ngô Bình, Ngô Tuấn, Ngô Văn Nhạc, Ngô Vinh, mỗi người dẫn năm ngàn binh canh giữ đài trận ở trung ương, nơi đấy là mắt trận. Chớ để binh địch tới gần.

Dặn dò xong xuôi, Lục Ngư Tinh phát pháo cho binh mã vào trận dàn quân chỉnh tề. Rồi cùng Sí Điểu, Y Man cầm kỳ phướng tọa trấn các cổng.

Ở phía bên kia nơi cổng Tru Tiên, hai huynh đệ Lê Viết Quang, Lê Viết Nghĩa dẫn binh tới gần sát. Chỉ thấy cửa này trước mặt có hầm chông sâu không biết bao nhiêu trượng, rộng không biết bao nhiêu khuông? Ở phía trên vầng mây, có đạo thân ảnh ngự tọa, chính Lục Ngư Tinh.

Lục Ngư Tinh ngồi trên ngó xuống, thấy ba muôn binh tới trước cổng, dẫn đầu là hai vị tướng trẻ. Đầu đội mão đâu mâu, thân khoác Tỏa Kim giáp trụ, thần thái sáng láng lạ kỳ. Ngư Tinh lại nhìn thấy phía trên đầu hai người có chân linh Song Hùng, bụng tấm tắc khen tài, nghĩ:
- Hai tên tiểu tướng kia sau này đều là bậc quan lớn, có chân linh hộ thể. Ta đắc tội không đặng, nhưng nếu chúng dám cả gan bước vào trận, cũng đừng trách ta hạ thủ vô tình.

Nghĩ vậy, Lục Ngư Tinh cho vầng mây sà xuống, nói lớn:
- Tiểu tướng xứ nào? Tới đây phá trận hay chăng?

Lê Viết Hưng giơ mâu lên nạt lớn:
- Yêu quái to gan, ta vâng mệnh Lý Quân sư tới trận này mà phá cái cổng của ngươi. Còn không mau xuống cởi giáp quy hàng thì may ra giữ được mệnh. Chứ trái lời này binh ta dày xéo tan xương nát thịt!

Lục Ngư Tinh giận tái mặt, quát:
- Vô danh tiểu tướng dám buông lời ngông cuồng, đừng tưởng các ngươi mệnh lớn mà ta không dám giết. Có gan xông vào cổng này cho biết tài phép ta lợi hại ra sao!

Viết Hưng nói:
- Tiểu trận có chi ghê gớm mà huênh hoang, xem bọn ta phá cổng của ngươi đây!

Nói rồi dẫn theo Viết Quang cùng ba ngàn binh mã xông tới.

Lục Ngư Tinh giận quá hoá cười, phất kỳ phướng lên quát lớn:
- Ngu xuẩn mất khôn, đã tới thì giữ mệnh lại!

Lệnh kỳ vừa phất, gió cát nổi lên mịt mù, trên cổng trận một con Hung Thú chợt xuất hiện. Nó thân cao mấy chục trượng, mình giống như Hổ, sau lưng mọc cánh, vuốt như vuốt ưng, nanh dài ba tấc, hai tai vểnh ngược. Gọi là Thao Thiết!

Thao Thiết hiện chân linh, há miệng to như kim đấu, muốn nuốt hai huynh đệ Quang, Hưng cùng ba ngàn binh mã. Viết Quang, Viết Hưng trong bụng kinh hãi không biết để đâu cho hết, tưởng mệnh mình ô hô ai tai rồi. Thì đột nhiên, một đạo ánh chớp từ mão của Viết Quang bắn ra xông thẳng về phía Thao Thiết. Tức thì chặt con hung linh ấy thành hai đoạn.

Ngư Tinh hoảng kinh, thét lớn:
- Tiên Thần chốn nào? Sao dám phá trận ta đặng!

Sơn Tinh từ trong mão Viết Quang hiện lên, nói:
- Bổn Thánh Sơn Tinh, tu luyện ở dãy Tản Viên. Người đời gọi bằng Tản Viên Sơn Thánh. Yêu vật kia đã nghe danh ta thì cởi áo mão quỳ lạy xin hàng. Chớ mất khôn chống cự, ta đánh cho nát yêu thân, bao năm tu hành chẳng bõ công!

Lục Ngư Tinh thấy vị tiên thần này thân cao hai thước, mình khoác áo da hổ, chân đi giày cỏ, tay cầm búa chuỳ cực lớn, sau lưng có bức Tản Sơn Lưu Thuỷ Đồ. Liền biết ngay tiên thần đứng hàng Thánh. Trong bụng nó cả kinh, nói:
- Tiên Thần to gan dám hạ phàm quản chuyện hạ giới, chả nhẽ không sợ luật trời trách phạt?

Sơn Tinh mặt giận, quát:
- Mi còn dám nói tới luật trời ư!? Ta cho mi hay, mi dám bày cái hung trận chốn đất Nam, giết người chôn sống, khiến đại địa ô uế. Mi đã là yêu tộc thì chớ, lại là kẻ tu đạo mà dám làm điều thương thiên hại lý như thế. Ta không giết mi đặng thì uổng cái danh Sơn Thánh này.

Lục Ngư Tinh cũng giận, cầm kỳ phướng phất lên, nói:
- Nếu bình thường ta kính sợ Tiên Thần tám phần. Nhưng ngươi dám bước vào trận đồ thì sống chết về tay ai còn chưa biết được. Đừng tỏ vẻ huênh hoang!

Lệnh kỳ phất lên, nhưng hung thú Thao Thiết bị chém làm hai đoạn không lành vết thương được. Lục Ngư Tinh kinh nghi, loay hoay chả biết làm sao cho đặng.

Sơn Tinh cười ha hả, nói:
- Con hung linh này bị Công Đức Linh Bảo chém thành hai nửa mà còn muốn lành lại ư.

Nói rồi hoá phép lấy ra một cái liềm bằng đồng. Chính là Thâu Mộc Đồng Liêm!

Lục Ngư Tinh thấy Đồng Liêm toả ra hào quang chói loá, hai mắt nó nhìn vào thì nhâm nhẩm như bị kim đâm. Ngư Tinh sợ hãi, lại phất kỳ phướng muốn triệu hồi Tru Thiên Tiễn đâm chết Sơn Tinh. Nhưng Đồng Liêm khắc chế thiên hạ cỏ cây hoa lá, cây Tru Thiên Tiễn thấy nó thì sợ không dám rung động.

Lục Ngư Tinh cả sợ, vứt cả kỳ phướng độn phong mà chạy. Sơn Tinh ngó thấy chẳng thèm đuổi theo, quay qua dặn huynh đệ Quang, Hưng rằng:
- Hai vị cứ y kế quân sư mà hành động. Tôi phải ở đây chẹn đường lui của chúng nó.

Viết Hưng, Viết Quang vâng dạ, rồi hướng ba quân hỏi:
- Cờ Thao Thiết cắm chỗ nào?

Một tên lính hô:
- Cờ cắm chỗ này!

Nói rồi, Lê Viết Quang hối quân đào hố chặt cờ, lại lấy trong túi gấm ra một lá bùa, cho người chôn xuống. Xảy thấy, chân linh Thao Thiết tan thành hư vô; rồi từ dưới đất trồi lên mấy trăm xác người nằm la liệt, tất cả đều bị gọt tai cắt mũi. Cảnh tượng trông ghê rợn cực kỳ!

Lê Viết Quang, Lê Viết Hưng không đành nhìn thẳng, lâu sau mới kìm lòng đặng, hướng về mấy trăm cái xác xá người một cái rồi nói:
- Hôn quân vô đạo, giết người hiền nghe kẻ ác. Vì bày hung trận mà chôn sống các vị ở đây, thù này không báo thiệt khó xuống nơi hoàng tuyền yên giấc ngàn thu. Nay tôi vâng mệnh quân sư, dẫn binh tới phá trận, ngặt nỗi binh lực có hạn, nên nhờ chư vị giúp sức, âu cũng là báo mối cừu chặt tai cắt mũi, chôn sống đó vậy!

Lời vừa dứt, từ trong mỗi cái xác có oán linh trồi lên. Ai nấy mặt mày dữ tợn, bọn chúng cúi người bái tạ hai huynh đệ Viết Quang, Viết Hưng, giọng the thé nói:
- Cảm ơn hai vị tướng quân chôn bùa giải thoát. Trước khi âm linh tiêu tán trở về địa phủ, chúng tôi giúp ngài một phen.

Cả đám nói rồi hoá thành luồng gió xanh, bay thẳng vào nơi trung tâm trận pháp.

Ba cổng khác cũng xảy chuyện tương tự như vậy, cửa Trảm Tiên thì xuất hiện một đám Quỷ Anh. Cửa Triệt Tiên thì có một lão Thi Sát Quỷ, trước từng làm quan trong triều, bị chôn sống trước cửa. Cửa Hãm Tiên thì có một đám quỷ linh. Tất cả đều hướng về phía trung tâm mà bay đi.

Bấy giờ, xung quanh đài trung tâm, bốn hướng đều có ba ngàn binh mã canh giữ. Chợt có từng đoàn âm linh hiện hồn báo oán, đám binh sĩ ai nấy hồn vía bị thâu hết, chết như ngả rạ, mạnh ai nấy chạy. Chợt nghe một tiếng pháo nổ, từ bốn hướng có bốn cánh quân kéo vào, gặp người giết người, gặp cờ chặt cờ… Chẳng mấy chốc đã bao vây quanh đài mắt trận.

Chư tướng hò quân xông vào, giết hết mấy tên giả dạng quỷ thần mới cứu được Nguyễn Bặc ra.

Nói tới Lục Ngư Tinh, Kim Sí Điểu cùng Bạch Y Man hội hợp ở trên vầng mây, thấy trận mình bị phá thì giận lắm, nhưng không biết làm sao cho đặng. Ngư Tinh hỏi:
- Trận này tôi bày theo đại khai đại hợp, nó dùng Công Đức Linh Bảo phá được cổng của tôi thì chớ, chẳng lẽ hai cổng của các vị cũng bị phá!

Kim Sí Điểu nói:
- Cổng do đệ canh giữ cũng bị Công Đức Linh Bảo trấn áp, không tài nào thi pháp được.

Y Man cũng nói:
- Cổng của tôi cũng thế. Không biết bọn nó làm cách nào thỉnh được thần tiên hạ phàm, dùng bốn kiện Công Đức Linh Bảo mà phá trận. Bây giờ các vị thần ấy canh giữ muôn phương. Ba người chúng ta thoát sao được!

Sí Điểu nói:
- Tôi nãy bay qua xem xét mấy phương, chỉ duy có góc Đông Nam địa thế hiểm trở, tiên thần không quản đến. Ta chạy hướng đấy có cơ may thoát khốn.

Y Man nói:
- Ngư Tinh đạo hữu có tài bói toán tiên liệu trước tương lai, không biết có bấm độn xem hướng đấy có chạy được hay chăng?

Lục Ngư Tinh buồn rầu đáp:
- Tôi bày hung trận che giấu thiên nhãn, nhưng cũng khiến thiên địa nhiễm kiếp khí trở nên ô uế. Tương lai mịt mờ nên không bấm độn được. Bất quá muôn hướng đều là tử môn, duy có hướng Đông Nam là sinh môn. Cầu phú quý trong nguy hiểm, chúng ta không thử thì chết nơi chốn này mất.

Sí Điểu nói:
- Tôi có cái phép thần thông, hễ đập cánh một cái có thể bay mấy trăm dặm. Hai vị nấp dưới cánh của tôi, để tôi thi pháp. Dầu tiên thần có lợi hại đến mấy hoạ chăng đã đuổi kịp?

Ngư Tinh cùng Y Man nghe tới thì mừng lắm, bái tạ rồi nói:
-Mạng chúng tôi nằm trong tay đạo hữu vậy!

Hai người nói xong thì Kim Sí Điểu hóa thành một con đại bàng dài tới mấy trăm trượng, còn Ngư Tinh cùng Y Man hóa thành hai điểm sáng nấp phía dưới cánh. Kim Sí Điểu vỗ cánh, nhằm hướng Đông Nam bay vút đi. Chư Tiên ngự trên vầng mây chỉ thấy có đạo ánh chớp lóe lên, khi tỉnh hồn lại thì ba con yêu đã chạy thoát mất rồi.

Thế mới có thơ khen rằng:

"Hậu duệ Điểu Vương, chính Quỷ Tiên.
Cánh dài trăm trượng, phép vô biên
Hoành không trăm dặm, như chớp giật
Thoát đặng chư thần, chốn Cửu Thiên."
---
Chú thích:
1 - Lê Viết Hưng, Lê Viết Quang: Lê Viết Hưng cùng em trai Lê Viết Quang tình nguyện theo Đinh Bộ Lĩnh, hưng binh trấn giữ vùng châu thổ, đánh thắng nhiều trận ở vùng Chí Linh, Thanh Lâm. Do có công với nước, hai ông được Vua Đinh phong tước, nhân dân lập đền thờ tôn làm Thành hoàng làng Ngọc Uyên, Hải Dương. Đức Thánh Cả Lê Viết Hưng được phong là Đương cảnh thành hoàng quan hà Đại vương "Trưởng tả đạo binh nhung kiêm tham tán mưu sự". Đức Thánh Hai Lê Viết Quang được phong là Dương cảnh thành hoàng Đinh triều phong tước "Thiếu tử Thái Bảo tiền quân".
2 - Nguyễn Bồ, Nguyễn Phục: Ba anh em họ Nguyễn. Nguyễn Bồ anh cả, Nguyễn Bặc là em thứ, Nguyễn Phục là em út Cả ba anh em ông đều là tướng nhà Đinh, có công giúp Đinh Tiên Hoàng trong công cuộc đánh dẹp loạn 12 sứ quân. Vợ ông là công chúa Quế Hương, chị gái Đinh Tiên Hoàng
3 - Phạm Công Đinh, Phạm Công Hoài, Phạm Công Thành: Nhờ sự giúp sức của ba anh em, Đinh Bộ Lĩnh đánh bại quân lính của sứ quân Phòng Át. Đinh Bộ Lĩnh lên ngôi phong Phạm Công Thanh là Thanh Lãng Đại Vương chức Pháp sư; phong Phạm Công Hoài là Hoài Nhân Đại Vương chức Võ quan Đại Vương, phong Phạm Công Đinh là Thượng Thiên Đại Vương chức Viên quan thị bộ Thái y viện, ban cho cha là Phạm Công Hoàng là Thân vương.
4 - Lưu Cơ: Là tướng của Đinh Bộ Lĩnh tham gia dẹp loạn 12 sứ quân, trực tiếp đánh dẹp sứ quân Lý Khuê và làm quan nhà Đinh. Ông cùng với Đinh Điền, Nguyễn Bặc, Trịnh Tú được coi là Tứ trụ triều đình của nhà Đinh.

---
Quý độc giả cảm thấy truyện hay thì hãy ủng hộ tác giả qua
MoMo; 0975105259 Nguyen Xuan Phuoc
STK Agri: 3609205105350 Nguyen Xuan Phuoc