Chương 6. Loé lên rồi biến mất, Tenseigan.
Sau khi từ chỗ Hinata rời đi, Naruto liền dùng hết tốc lực chạy về nhà. Hai mắt của hắn càng ngày càng nóng như lửa đốt, đồng thời, một cảm giác ngứa ngáy bắt đầu xuất hiện.
Với thành quả của hai năm tập luyện thể thuật, tốc độ của Naruto hiện tại đã là rất nhanh rồi. Chả mấy chốc hắn đã xuất hiện trong nhà của mình.
Vứt vội con thỏ rừng vào bếp, Naruto liề ốpn chạy thẳng vào phòng tắm. Thông quá tấm gương phản chiếu, hắn liền sững sờ khi thấy bộ dạng hiện tại của mình. Không! Là cặp mắt của hắn cơ.
Cặp mắt của Naruto lúc này đã hoàn toàn thay đổi, màu xanh lam vốn có của nó đã biến mất, thay vào đó là một màu trắng bạch, phần con ngươi cũng đã biến mất. Đồng thời, tại hai bên thái dương, những đường gân nổi lên trông rất dữ tợn.
Thấy cảnh tượng như vậy, Naruto có chút hoảng hốt hô lên.
" Đây là! Byakugan?".
Nhưng chỉ được vài giây sau, những đường gân ở hai bên thái dương kia đột ngột co rút lại. Điều kì lạ là nó thu hẳn vào phần con ngươi của cặp mắt tạo thành những hoa văn hình hoa sáu cánh. Lúc này, màu sắc trắng bạch bên trong cặp mắt của Naruto cũng biến mất, nó dần dần chuyển sang nàu xanh lam nhưng hơi thiên về màu lục một chút.
" Không thể nào? Tenseigan!". Tới lúc này thì Naruto triệt để ngây người. Hắn vậy mà thức tỉnh Tenseigan! Việc này cũng quá khiếp ngườii đi.
Đúng lúc này, một cơn chóng mặt bắt đầu ập đến, Naruto chỉ cảm thấy mọi thứ bắt đầu mờ dần, cơ thể của hắn ngã xuống đất. Bất tỉnh nhân sự. Mà lúc này, cặp mắt của Naruto bắt đầu thoái hoá, nó rút lại về trạng thái Byakugan rồi mới chuyển đến dạng mặc định.
Không biết qua bao lâu, Naruto mới suy yếu mở mắt ra, khung cảnh vẫn là cái nhà vệ sinh quen thuộc.
" Chuyện gì sảy ra vậy không biết nữa?".
" Chakra của ngươi bị cặp mắt đó tiêu hao hết đó thằng nhóc ạ".
Thanh âm quen thuộc của Kurama vang lên trong tai của Naruto khiến hắn giật mình suýt nữa thì hét lên.
" Kurama, ngươi vừa nói sao?". Hơi nghi ngờ, Naruto hỏi lại.
" Hừ! Không ta thì con mẹ nào nói hả. Ngớ ngẩn". Kurama hừ lạnh một tiếng rồi nói.
Lúc này thì Naruto đã hưng phấn tới ngây người. Ngày hôm nay đối với hắn, có lẽ là một ngày của những điều bất ngờ đi. Hắn nhắm mắt lại, tinh thần câu thông với cái phong ấn ở bụng. Xoạt một cái, hắn đã xuất hiện trước mặt của Kurama.
" Nhưng tại sao lúc trước ông không nói câu nào vậy?". Naruto gãi gãi đầu hỏi lại.
" Là do nó! Ta cảm nhận được hơi thở quen thuộc nên mới quyết định thức dậy". Kurama chỉ chỉ móng vuốt về phía cặp mắt của Naruto nói. Trong giọng nói của nó mang theo chút khiếp sợ.
" Quen thuộc sao? Hình như trong nguyên tác, Kurama hoàn toàn không biết đến Tenseigan mãi cho tới khi Naruto gặp Toneri thì phải". Naruto thầm nghĩ ngợi. Quả thật thì trong nguyên tác, Kurama hoàn toàn không hề biết đến Tenseigan, nó chỉ biết đến Byakugan, Sharingan cùng Rinnegan mà thôi. Chắc có lẽ trong Tenseigan này mang theo Chakra của lục đạo cho nên nó mới kinh ngạc tới mức chủ động nói chuyện với Naruto.
" Vậy sao? Vậy thì ta thật may mắn rồi, Oa ha ha ha". Ngẩng mặt lên trời cười đểu một lúc, Naruto ngồi chọc ghẹo Kurama một lúc rồi hắn mới thoát ra.
Và từ đó, Naruto cũng không còn thấy cô đơn nữa, thi thoảng buồn chán lại cãi nhau với Kurama một lúc rồi lại thôi.
Và cuộc sống của Naruto cứ như vậy yên bình trôi qua. Hắn không bỏ lỡ bất cứ một buổi tập luyện nào cả. Hoạt động không khác gì một cái máy, sáng dậy đeo phụ trọng chạy bộ vòng quanh Konoha, sau đó là tập các bài tập cơ bản khác cùng với diễn luyện qua vài lần quyền Thái. Tiếp đó là mới ngừng lại đi hóng gió khắp vòng quanh làng. Hiện tại hắn đã có thể vững vàng đeo toàn bộ phụ trọng nặng tới 40kg.
Về phần Tenseigan, từ ngày đó Naruto cũng không thấy nó hiện lên nữa. Ngày hôm đó rất co thể là do Byakugan của Hinata làm kích thích, nên Tenseigan của hắn mới thức tỉnh.
Nhắc tới Hinata mới nhớ, thi thoảng Naruto cũng phát hiện nàng lén lút nhìn hắn luyện tập, nhưng hắn cũng không để ý. Có điều hắn phát hiện ra, thái độ của nàng đã thay đổi. Môi khi bị hắn bắt gặp, nàng chỉ nhìn hắn rồi gật gật đầu sau đó rời đi. Việc này khiến Naruto khá bất ngờ, có vẻ như câu nói mà hắn nói ngày hôm đó đã khiến nàng thay đổi rất nhiều.
2 năm sau..
Lúc này tại văn phòng Hokage, Naruto đang đứng trước cái bàn, mà ở cái bàn đó, Hokage đệ tam, đang hút xì gà nhìn hắn.
" Ông Sarutobi, ông gọi cháu đến có việc gì sao?". Lúc này, Naruto lên tiếng.
Phù... Một tiếng, một ngụm khói từ miệng của Hokage đệ tam nhả ra. Lão lên tiếng.
" Ừ! Ngày mai ta sẽ sắp xếp cho cháu vào học viện Ninja".
" Học viên. Ninja sao? Nó là gì vậy ạ? Có ăn được không?". Naruto làm bộ gãi gãi đầu nói.
" Ăn cái đầu nhà mi! Lúc nào cũng ăn, ăn, ăn. Hết tiền rồi chứ gì?". Nghe Naruto nói vậy, Hokage đệ tam đang hút thuốc thì suýt nữa thì sặc, lão nhẹ nhàng đặt tẩu thuốc xuống bàn rồi hét lên.
" À hì hì! Tại số tiền hàng tháng ít quá, với lại cháu cần nhẫn cụ để tập luyện ah! Chưa hết, quần áo của cháu cũng cũ rồi, chàu cần phải mua quần áo mới. Rồi còn gạo với đồ ăn hàng tháng nữa. Làm sao mà đủ được". Naruto bắt đầu kể lể.
Đệ tam giật giật khoé miệng, trên đầu là cả đống hắc tuyến, lão thầm hô " oát con ngươi thường bắt thú rừng về ăn mà cũng chết đói được à. Hừ" Nghĩ vậy nhưng hắn cũng không thèm chấp thêm thằng oắt con này nữa. Tất cả những gì nó đã làm, lão đều biết hết, một thằng nhóc mới ba tuổi đã bắt đầu tập luyện khắc khổ. Cha mẹ thì mất ngay từ khi nó sinh ra, ông cũng có một phần lỗi trong ngày hôm đó.
Láy một đùm tiền nhỏ trong người đưa cho Naruto, lão nói.
" Cầm về mà mua đồ đi, rồi ngày mai dậy sớm mà đi học, ta cũng đang bận nhiều việc không thể thường xuyên tới thăm thằng nhóc nhà người được. Giờ thì phắn".
Cầm lấy túi " Hàng" Naruto cảm động tới khóc không ra nước mắt, hắn rối rít cảm ơn rồi rời đi.