Chương 29: Trong phòng tội ác...

Tàn Phá Hồng Kông 1980

Chương 29: Trong phòng tội ác...

Chương 29: Trong phòng tội ác....

- Cạch!

Cánh cửa chính tiến vào biệt thự đóng sầm lại, Hứa Tấn Hanh vẻ mặt bình tĩnh nhàn nhạt cười xoay người. Đối mặt với hắn ánh mắt nhìn lúc này ngay lập tức chính là cái nhìn khó hiểu của Trần Ngọc Liên.

- Hứa tiên sinh, Vương đạo diễn, nơi này tại sao lại không có ai?

Đã hoàn thành tương đối xong nhiệm vụ, Vương Tinh nghe vậy không hề ý muốn đáp lời. Quay đầu tỏ vẻ ra hứng thú lắm lắm với sắp xếp đồ đạc trong biệt thự. Ánh mắt đảo quanh hết nhìn đông tới nhìn tây. Hứa Tấn Hanh đương nhiên ngoài ta ra còn ai, thay thế nhàn nhạt trả lời.

- Phải vậy không? Có lẽ là mọi người tập trung chờ cả ở trên tầng lầu đi. Nơi đó mới là địa điểm chính cho cảnh quay mở đầu. Bọn họ chắc đang đều ở trên đó khảo sát hoàn cảnh. Mà mà... một chút chi tiết nhỏ xin đừng quá để ý~

Lời nói ma quỷ hết bài này tới bài khác. Nói xong còn đi tới thúc giục Trần Ngọc Liên cùng tiến lên lầu hai.

- Đi! Chúng ta cùng đi lên thôi!

Trong lòng có chút ẩn ẩn sầu lo, Trần Ngọc Liên đưa mắt nhìn về phía còn ở tại chỗ Vương Tinh. Hứa Tấn Hanh thấy vậy không khỏi khẽ ho một tiếng sau đó nói.

- A Tinh! Cùng đi lên chứ?

Vương Tinh hắn nào dám lên a. Có điều việc cho đến nước này cũng đã không chỗ cho phép hắn cơ hội lùi bước. Vẻ mặt thế là cười trông càng giống như khóc run run thịt mỡ nói vun vào, nhìn doạ người rất.

- Hai.... Hai người đi lên đi thôi. Tôi.... tôi ở phía dưới này chờ người mang... mang đến phim trường đạo cụ liền theo đi lên. Trước đó bọn họ đã gọi điện thoại trước.

- Phải như vậy không? Như vậy chúng ta đi lên trước đi thôi Trần tiểu thư. Tôi cũng tranh thủ thời gian kể cho Trần tiểu thư ngươi nội dung kịch bản.

Không đợi cho Trần Ngọc Liên kịp đưa ra ý kiến của bản thân mình, Hứa Tấn Hanh nói lắm có đạo lý trước tiên đưa ra quyết định hộ. Sau đó càng là trực tiếp bước chân tiến lên trên lầu.

- Đi thôi Trần tiểu thư! Đợi một chút nữa tôi sẽ lên theo.

Thấy Trần Ngọc Liên vẫn còn do dự chần chừ nhìn mình, Vương Tinh không thể không một lần nữa đứng ra lời thề son sắt cam đoan. Trần Ngọc Liên cho tới lúc này mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Trong lòng tự nhủ mọi người chỉ là lần đầu tiên gặp mặt làm sao có thể có chuyện hãi hại mà nói, mình hẳn là quá lo lắng vân vân. Bước chân vì thế chậm rãi bước lên trên lầu. Thật tình không biết đối với Trần Ngọc Liên đúng là lần gặp đầu tiên gặp mặt thế nhưng đối với Hứa Tấn Hanh vậy là từ lâu mục tiêu đã định sẵn. Đã thu tới tay Triệu Nhã Chi vậy làm sao có thể bỏ qua Thần tiên tỷ tỷ Trần Ngọc Liên. Vốn dĩ sớm muộn sẽ ra tay, lần này chỉ là thuận tiện đúng dịp tranh thủ tiến hành mà thôi. Hắn.... vẫn luôn là như vậy chỉ trọng kết quả không lắm quan trọng quá trình.

Ở phía dưới nhìn theo bóng lưng người dần dần khuất bóng, Vương Tinh vẻ mặt cười khổ một tiếng sau đó trực tiếp xoay người rời đi. Cho tới tiếp sau đó việc sẽ diễn ra, hắn là ước gì chính bản thân mình hoàn toàn không một chút hay biết.

- Ai~ Chỉ hi vọng vị kia chơi xong có thể kiểm xoát lại cục diện đi. Tốt nhất là cô nàng kia thông minh một chút. Đừng có huyên náo ép ta đây phải ra toà án theo hầu làm trái thực tế bằng chứng cái gì. Chịu thua thiệt dù sao nhất định không thể nào là vị kia.

Lắc lắc đầu, Vương Tinh một thân một mình trở về trong xe ô tô mà Hứa Tấn Hanh hai người trước đó lái tới chờ đợi. Một khi ngày sau có việc, bản thân hắn chính là chứng cứ thoát tội tốt nhất của Hứa Tấn Hanh. Công tử con nhà giàu có khác. Gài bẫy hãm hại con gái nhà người ta còn rất có một bộ một bộ mà. Chỉ tột cho cô nàng kia. À? Còn có nữa Châu Nhuận Phát~ Vương Tinh như thế thầm nhủ.

Cùng lúc đó ở trong biệt thự, Hứa Tấn Hanh đã tiến vào trong gian phòng trước đó được chuẩn bị sẵn. Theo sát phía sau Trần Ngọc Liên vừa do dự muốn nhìn trước cảnh vật phía sau cánh cửa liền bị hắn lôi thật mạnh đi vào, sau đó càng là xoay người khoá trái cửa lại.

- Ngươi.... Ngươi muốn làm gì???

Trần Ngọc Liên giật nảy cả mình giận hô lên.

- Khục! Không làm gì không làm gì~ Mà mà... Chẳng qua là sợ Ngọc Liên ngươi bỏ chạy không dám vào thôi.

Ánh mắt ám muội nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới đánh giá cơ thể của Trần Ngọc Liên đồng thời vừa cười vừa đáp lời. Ngay cả cách kêu gọi tên cũng trực tiếp dựa theo ý mình thân mật thay đổi. Đối diện cô gái cùng lúc trong lòng từng đợi sợ hãi nổi lên. Ai bảo đồ vật trong phòng quá có mức châm chích a. Cả phòng không có một ai ngoài ra. Nào có đâu như lời Vương, Hứa hai người trước đó nói chuyện, nhân viên làm việc đều tụ tập sẵn ở bên trên vân vân. Lúc này nếu vẫn còn không nhận ra bản thân mình đã bị lừa vậy mới là lạ. Càng khiến cho người ta sợ hãi hơn là bên trong gian phòng bầy đặt đầy tới cả chục chiếc máy quay phim nơi mép tường. Bọn chúng thế nhưng tất cả đồng loạt quay hướng về nơi trung tâm gian phòng, một chiếc giường lớn. Lại muốn quay cái gì phim, chụp cái gì cảnh mà cần như thế tất cả hướng vào trên giường??? Còn nói tới cái gì quay chụp phim phản ánh hiện thực xã hội giá nhà, sắc tình cùng quyền tiền giao dịch.... Trần Ngọc Liên cả người run run vì sợ, vẻ mặt trắng xám, giọng lắm lắp bắp hướng về phía Hứa Tấn Hanh kêu lên.

- Ngươi... Ngươi đừng làm bậy! Cẩn thận.... Cẩn thận ta báo cảnh sát ngươi!!!

Vừa nói nói, bước chân thế mà run rẩy đi giật lùi.

Hứa Tấn Hanh lúc này thế nhưng thảnh thơi, lắm có hứng thú quan sát Trần Ngọc Liên sợ hãi phản ứng. Một bên ung dung thoát khỏi ánh sơ mi ngoài để lộ ra cơ thể rắn chắc đầy góc cạnh. Dạo này chăm chỉ rèn luyện cơ thể còn rất có thành quả mà.

- Báo cảnh sát? Báo cảnh sát cái gì? Báo rằng bản thân cô quyến rũ tôi đòi tiền không thành sinh hận hay hoặc là chúng ta say rượu loạn tính?

Hứa đại thiếu gia vừa thoát khỏi quần dài vừa cười đáp.

Trần Ngọc Liên nghe vậy vẻ mặt càng trắng xám hơn, cắn cắn môi lùi về phía sau. Ánh mắt loạn chuyển khắp nơi tìm cách trốn thoát. Đáng tiếc gian phòng này giống như đã bị xử lý qua. Ngoại trừ cánh cửa chính ra vào đã khoá trái lại sau lưng của Hứa Tấn Hanh vậy không còn đường ra nào khác. Càng chết người hơn chính là ngoại trừ hai bên bức tường hai tấm gương treo thật lớn phản ánh lấy tội ác sắp diễn ra trong phòng, tấm giường lớn trung tâm cùng to nặng máy quay phim sát góc tường, nơi này ngoài ra đã không còn thứ gì có thể giúp cho Trần Ngọc Liên lấy ra dùng để phản kháng. Hơn nữa khoảng cách hai người cũng không quá xa, Hứa Tấn Hanh dù cười ung dung thế nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể lao vọt lên, không cho Trần Ngọc Liên bất kì cơ hội phản kháng. Nha! Hứa đại thiếu gia giờ đã thoát chỉ còn chiếc quần cộc rồi. Trần Ngọc Liên hiếm thấy đỏ mặt ngoảnh sang nơi khác, hận hận quát.

- Ngươi.... Ngươi không biết xấu hổ!!!

Cô gái nhỏ giận hô hô lên.

- Khà khà...~ Cám ơn lời khen!

Cười tà một tiếng. Thoát sạch sành sanh hết nốt cả quần cộc, Hứa đại thiếu gia cả người trần truồng lộ ra, nhân lúc đối phương thoáng mất tập trung liền vọt mạnh lên.

- Aaaaaa....!

- Buông ra!!!! Ngươi, tên cầm thú này!!!....

- Tiểu mỹ nhân nhi! Đến lúc này ta còn buông ra vậy chẳng phải là cầm thú cũng không bằng!

- Cứu! Ai cứu tôi với!!!....

- Hô đi hô đi! Liên muội ngươi có hô rách cả cổ họng ra cũng sẽ không có người đến cứu ngươi đâu! Nơi đây thế nhưng là tư nhân biệt thự của nhà ta. Hắc hắc hắc...~

-..............

Ngay trong một khoảng thời gian ngắn nói chuyện, Hứa Tấn Hanh cũng đã thu phục hai tay của Trần Ngọc Liên lôi kéo đối phương ngã hẳn xuống giường. Không biết có phải hay không từ nhỏ xuất thân ở tại xóm nghèo, cô nàng thể lực vậy mà còn rất tốt. Một đợt một đợt quẫy người cùng Liêu âm chân khiến cho Hứa Tấn Hanh không thể không đề phòng thật gian nan. Chỉ là nam nữ dù sao có khác, Trần Ngọc Liên cuối cùng còn là bị Hứa Tấn Hanh dùng sức mạnh hai tay đè chặt ở tại trên giường. Cả người đè lên không cho đối phương cơ hội dùng chân đi đá lung tung. Có lẽ là biết tiếp sau đó chuyện sắp xảy ra cùng hoàn cảnh của bàn thân sợ rằng sẽ không có ai tới cứu, Trần Ngọc Liên vừa giận vừa sợ, tiếng hô kêu cứu tuy ngừng thế nhưng giãy rụa chống cự kéo dài không dứt. Kết quả khiến cho lần đầu chơi như vậy mạnh mẽ trực tiếp lên Hứa Tấn Hanh luống cuống tay chân. Không thể không mất một phen công phu mới có thể lật ngược Trần Ngọc Liên nằm úp sấp ra giường. Hai tay bị bắt chéo ra sau lưng không thể cựa quậy. Thấy mình vô dụng phản kháng, Trần Ngọc Liên bắt đầu dùng ngôn ngữ chửi rủa oanh tạc khiến người ta phiền. Hứa Tấn Hanh bực bội quá lập tức dùng còn thừa một cánh tay xé toạc từ cổ áo của Trần Ngọc Liên xuống tới lộ ra làn da trắng ngần mịn màng. Giật mình kinh hãi khiến cô gái nhỏ không khỏi hoảng hồn ế miệng. Tâm giống như chết tuyệt vọng nước mắt như mưa chảy không ngừng.

Khả năng đối với nằm úp sấp Trần Ngọc Liên vẻ mặt muốn chết kia Hứa Tấn Hanh là không nhìn thấy. Có điều vì để tránh cho đối phương lát nữa phản kháng quá kịch liệt, Hứa đại thiếu gia giọng nói giống như ma quỷ ghé sát bên tai Trần Ngọc Liên vang lên.

- Hừ hừ...! Ngươi giãy a! Tiếp tục giãy rụa thử xem cho ta a! Còn giãy rụa nữa đại gia chơi ngươi xong trực tiếp liền đem hình ảnh gửi cho Châu Nhuận Phát! Ngươi thử nói xem một khi tên kia nhận được của chúng ta băng hình trên giường vậy sẽ phản ánh như thế nào?

Kẻ nào đó giọng hưng phấn biến thái đe doạ. Trần Ngọc Liên nghe xong cả người tâm lạnh. Cơ thể vốn còn muốn nhúc nhích tức thì giống như chết đi như thế nằm im.

Thấy này, Hứa Tấn Hanh cũng không làm thêm kích thích gì hơn ngôn ngữ mà là tranh thủ thật nhanh muốn cởi bỏ Trần Ngọc Liên bên dưới quần áo. Dù sao hai người bọn họ còn chưa thật sự xảy ra quan hệ không phải.

Chỉ là động tác của Hứa Tấn Hanh dường như nhắc nhở cho Trần Ngọc Liên khiến cho cô nàng lập tức càng giãy dụa mạnh hơn, miệng còn không ngừng thét lên "Cầm thú, biến thái, ai cứu tôi với....vv" làm cho ai đó luống cuống tay chân một hồi. Hứa Tấn Hanh quả thực cảm giác bó tay luôn rồi. Ta xxx con mẹ nó chứ! Quả nhiên muốn làm cưỡng gian phạm cũng là cần có thật nhiều học vấn đấy. Mới nói sai một câu thôi lại khiến cho hành động càng vất vả hơn. Bực mình, hắn nhằm thẳng cái mông đang vểnh lên vểnh lên giãy rụa của Trần Ngọc Liên liền cho vài chục cái tát tay đau điếng.

- Ta cho ngươi giãy! Cho ngươi giãy này! Cho ngươi phản kháng này!...vv

- Mẹ nó nữa ngươi còn giãy rụa? Có tin hay không ta lập tức gọi cả chục người nữa đến đây cùng lúc chơi ngươi??? Nằm im đấy cho ta!!!

Tiếng quát tháo, đánh mông cùng lời đe doạ của Hứa Tấn Hanh dường như cuối cùng cũng có hiệu quả đối với Trần Ngọc Liên. Đối phương nghe thấy hắn doạ nạt xong quả nhiên nhận mệnh sợ mất mật. Cơ thể mặt dù còn không ngừng run rẩy lẩy bẩy nức nở khóc thế nhưng cả người đã trung thực hơn nhiều. Không còn nữa mạnh mẽ phản kháng.

Cho tới lúc này, Hứa Tấn Hanh mới có khoảng không vừa thoát (xé nát) quần áo của Trần Ngọc Liên vừa sờ nắn mềm mại cơ thể của đối phương. Từ song song đỉnh Hymalaia hai điểm đậu đỏ cho tới vịnh sâu Mariana sâu hoẵm~ Phía dưới tiểu toàn phong của bản thân càng là rất tự nhiên mà bành trướng, cứng rắn a! Không ngừng cọ a cọ bờ mông mềm~

Nằm phía dưới cơ thể bị lột sạch quần áo trên người xong, giống như cảm nhận được vận mệnh sắp tới của mình, Trần Ngọc Liên vậy mà đột nhiên giãy rụa thật mạnh lật ngược người ra. Hứa Tấn Hanh bởi vì tiểu toàn phong cứng rắn hưng phấn mài a mài mà khinh thường, giật mình người ngã ngựa đổ ra giường. Cảm nhận được trên lưng không còn có người đè xuống, cố nén cả người cảm giác tê dại vì bị Hứa Tấn Hanh sờ mó làm ra, Trần Ngọc Liên vùng người đứng lên nhằm thẳng về phía cửa phòng muốn bỏ chạy.

- Chạy a! Chạy a! Có giỏi thì cởi trần truồng chạy thoát ra khỏi phòng này đi!!!

Giống như đã có chuẩn bị trước cho đối mặt trường hợp này xảy ra, Hứa đại thiếu gia vẻ mặt hưng phấn cực kì hô to lên.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, Trần Ngọc Liên nghe xong lời ấy tức thì cả người như sét đánh cứng ngắc lại, lập tức muốn khom người vơ vét lấy quần áo ôm đi. Chỉ là ngay ở tại phía sau Hứa đại thiếu gia làm sao có thể để cho cô nàng thành công chạy thoát. Cơ thể lập tức đứng bật dậy xông lên. Ngay từ phía sau tóm lấy hai tay của đối phương vặn chéo lại. Lôi kéo đối phương quay trở lại quỳ úp xấp trên giường. Càng là khéo léo làm cho bờ mông của Trần Ngọc Liên cao cao nhổng lên.

Đối mặt với cảnh tượng dâm mị như vậy bày ra trước mắt, Hứa Tấn Hanh làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ chứ. Tiểu toàn phong phía dưới giống như có thần trợ tìm đúng khu vực... Cả người đâm lên một cái! Tuy rằng bởi vì nơi nào đó chưa được khai phá rất là bó chặt khép kín không thể toàn bộ tiến lên, thế nhưng chỉ một hai tấc đột ngột đâm sâu thôi cũng đủ để khiến cho thớt liệt mã trước mặt này cả người như nhũn ra vì đau đớn với xấu hổ.

Anh dũng vô địch tiểu toàn phong hiển nhiên sẽ không để lỡ thời cơ ngàn năm một thủa như thế, cả người hơi lùi lại một cái sau đó đột nhiên đâm mạnh ra.

- Aaaaaaaaa!!!

Một tiếng thét chói tai đau đớn từ miệng Trần Ngọc Liên vang lên. Thân hình giống như thiên nga bị bắn chết co quắp cứng ngắc lại. Nước mắt tuôn rơi như mưa. Vẻ mặt đau khổ vặn vẹo. Kẻ nào đó vậy nhưng không biết rõ những điều đó, cả người giống như có không dừng hết sức lực không ngừng tiến công, tiến công, lại tiến công! Liều chết tiến công!

Từng tiếng bành bạch bành bạch không ngừng nối tiếp vang lên. Máu tươi dàn dụa rơi trên nền ga giường báo hiệu cho trận đầu khải hoàn thắng lợi nghiêng về một phía.

Là ai đang kêu khóc? Là ai đang ác ma tựa như mỉm cười thét gào?

Tư thế biến đổi liên tục. Khi thì từ phía sau tiến công, hai tay tung hoành trên dưới phía trước xoa nắn. Khi thì từ phía trước tiến hành, ngậm lấy đôi môi chứa đầy nước mắt hôn sâu, tiểu toàn phong phía dưới đâm ngang tiến dọc xâm phạm lấy. Khi thì bắt ép nam dưới nữ ngồi, một đôi thỏ trắng không ngừng nhấp nháy vung loạn. Khi thì từ phía bên cạnh nghiêng người tấn công, kháng vác một chân trên vai người ngã ngựa đổ xô đẩy.

Chiến cuộc diễn ra kịch liệt mà bền bỉ kéo dài không biết thời gian bao lâu. Từ ban đầu đau đớn tràn đầy nước mắt khoé mi cho tới cuối cùng xấu hổ khó tả rên rỉ cao trào ngâm khẽ~ Mỹ nhân như ngọc, cơ thể giống như từ nước làm. Thời gian cứ như thế trôi qua không ngừng. Câu truyện vẫn sẽ còn đang tiếp tục....

....

Kết thúc chương 29.