Chương 1: Hỗn Thiên Mục.

Tầm Thần Tuyệt Lộ

Chương 1: Hỗn Thiên Mục.

Tân sinh Thế giới, năm tuổi thứ mười tỷ, Thái dương hệ thuộc Giải Ngân hà ngày nay.

Mặt trời cuồng bạo tuôn ra những lưỡi lửa liếm vào không gian thăm thẳm đen, kèm theo đó là các bức xạ nhiệt nóng bỏng hàng ngàn độ phát tán dữ dội tới các hành tinh phụ cận.

Thương khung đen ngòm chợt rung lên tựa màn nước, ban đầu là dị động, chớp mắt sau đã kéo thành một Loa toản Không gian khổng lồ bán kính cỡ vài vạn cây số. Mặt trong Loa toản là các đồ văn kì dị kéo sâu về phía vô tận tầm mắt nơi đầu chóp. Không rõ là bao xa, chỉ cảm giác cứ như từ hàng triệu năm ánh sáng lao vun vút các luồng quang tử dọc theo dị văn ẩn hiện dưới dạng các đường vi mạch phức tạp, loé lên lập loè đều đặn có quy luật như tín hiệu vô tuyến.

Phía rìa ngoài Loa toản không gian khổng lồ chầm chậm loé lên ánh vàng kim rõ nét như vành nhật hoa, từ xa xôi cũng có thể nhìn thấy được rõ ràng một cánh cổng ánh sáng đang chớp tắt liên tục như khí tức của một sinh vật sống. Kèm theo thứ ánh sáng vàng kim càng lúc càng rực rỡ là luồng nhiệt nóng bỏng tăng lên không ngừng, khiến cả không gian vặn vẹo như thể mọi vật chất gần đó đang gào thét dẫm lên nhau rời xa cái vòng chết chóc kia.

Theo cách chẳng ai đoán trước, Loa toản Không gian bắt đầu chuyển động, chậm rãi nhưng ẩn chứa sức mạnh xuyên phá bá đạo đến cùng cực. Không gian rung lên từng chặp đau đớn, từng vết nứt xuất hiện bên trong Loa toản rồi lại khôi phục. Nhưng mức độ phục hồi của không gian có hạn còn tốc độ xuyên phá của Loa toản thì cứ tăng lên. Nứt toác như những mảnh gương, mảnh không gian bên trong Loa toản cuối cùng không chịu được liền vỡ tan, cùng lúc đó là từng tia sáng vọt ra khỏi Loa toản không gian, nhanh chóng hội tụ lại một chỗ, chói mắt tựa một mặt trời thu nhỏ.

Bất chợt một con mắt khổng lồ mở ra quỷ dị trên cái mặt trời kia, đồng thời Loa toản Không gian cũng thu bé lại và biến mất cũng nhanh như khi con mắt kì lạ vừa hé.

Một thoáng trầm tư, tiếp đến chính là nét ngạc nhiên hiện ra trên cự nhãn, cùng với đó là tiếng cười khẽ.

"Cấu trúc kì lạ và vững chãi như vậy cũng để ta tìm tới, cũng coi như không uổng con Hư Không Thôn Trùng làm vật dẫn thi triển Đại Na di, hắc hắc!" tv-mb-1.png?v=1

Tiếng cười tinh nghịch như hài đồng, thật chẳng hợp với cái Cự nhãn vẫn đang sáng rực rỡ giữa tinh không.

"Ra đây, Giới Bi!"

Một tiếng quát khẽ, Nhãn cầu khổng lồ trợn căng, nổi lên từng tia dị văn giống hệt bên trong Loa toản Không gian lúc trước. Đồng thời nơi ánh nhìn tập trung chợt phá không hiện ra một kim tự tháp trơn láng hoàn mỹ, có màu đen tựa thương khung sâu thẳm, kích thước chỉ nhỏ cỡ một nắm tay trẻ con nhưng toả ra hấp lực to lớn như Hắc động không gian, ánh sáng chiếu vào cư nhiên không thể thoát ra.

Do dự giây lát, Cự nhãn từ từ nhắm lại, lặng lẽ vỡ thành hằng hà sa số tinh điểm, nhẹ nhàng tiến đến rồi vây quanh bề mặt Kim tự tháp, tạo thành tinh đồ. Một tỉ năm kiến tạo tinh đồ, rồi lại mất thêm một tỉ năm để những tinh đồ này hoàn toàn tan biến trên bề mặt, dung nhập vào trong Kim Tự Tháp.

Khi những tinh điểm cuối cùng tan biến, Kim Tự Tháp lại trở về màu đen lì lợm như trước, rồi hoà lẫn vào mảnh thương khung phía sau, im lặng ẩn nhẫn như con thú rình mồi.

"Hai tỉ năm duy trì để khai mở Giới Bi, thời gian quả thật suýt soát, không nghĩ ra, lại tiêu hao đến vậy".

Tiếng trẻ con lầm bầm trong hư vô, là thanh âm của Cự Nhãn hai tỉ năm trước đã phá không tới đây. tv-mb-2.png?v=1

"Ừm, Cha đã dặn, ta cần hai tỉ năm bế quan hồi phục, sau đó là vừa vặn thức tỉnh để gặp "hắn". Quả thật ta cũng không hiểu nổi ổng, xác suất thấp vậy còn bắt ta đi, khác gì coi ta là bình vôi chứ. Lại nói, ván cờ cấp độ hoành tráng như vậy, nếu ta còn chẳng được lên bàn cờ, thì còn gì là thú vị, hehehe".

"Ta, Hỗn Thiên Mục, nhân danh Hỗn Độn Chân Thần, đặt cho nơi đây cái tên Thái Dương Hệ, và gieo mầm mống đầu tiên của pháp tắc. Ban cho Cơ Hồn Toả tối tân nhất để hỗ trợ sự sống sinh sôi". Giọng nói trẻ con lại pha chút trịnh thượng, thật sự khá khôi hài.

"Thịch". Ngay sau khi Hỗn Thiên Mục ngưng lời, một âm thanh trầm đục vang lên, mạnh mẽ và hoang sơ, đồng thời theo đó là một làn sóng xung kích như hư như thực xuất phát từ Kim Tự Tháp màu đen, toả đều ra trong thương khung vô tận. Như một tiếng thở của Thiên Đạo, khẽ đẩy bánh xe sự sống bắt đầu quay những nhịp đầu tiên, chầm chậm, tĩnh mịnh.

"Luân Xa khởi, Tri Tuyền lai. Nhiệm vụ cơ bản hoàn thành bước đầu. Có hai tỉ năm để bế quan tĩnh dưỡng, quả thật vô cùng buồn chán. Nhưng mà, Cha lại không cho phép ta can thiệp vào quá trình vận chuyển của Vị Diện Giới Bi trong hai tỉ năm này, ta thì không muốn cãi ổng, ực".

Quả thực nhớ đến cái lần Hỗn Thiên Mục làm trái ý Cha nó khiến nó khẽ rùng mình, xua đi ý nghĩ trong đầu.

"Bất quá không làm khó được ta, hề hề. Cha bắt ta bế quan vì muốn tốt cho ta mà cũng vì muốn ta không táy máy vào Giới Bi. Nhưng Cha không có dặn ta không được phép bế quan trong Giới Bi. Haha, thật tò mò với cái đồ chơi này nha, Giới Bi à, ta đến đây...".