Chương 1309: Ma Thần Vương và Yahweh.

Tam Giới Lục Cõi Ký

Chương 1309: Ma Thần Vương và Yahweh.

Chương 1309: Ma Thần Vương và Yahweh.


Vương Mẫu nương nương nhìn chằm chằm lấy Thu Phong, tuy ngoài mặt bà ta không thể hiện gì nhưng bên trong lại đang suy nghĩ rất nhiều chuyện. Lão già kia kín kẽ đến mức qua mặt được bà, được lắm, tên đó vẫn còn khí lực đúng không?

"Dương Tiễn, mau giết hắn."

Vương Mẫu nương nương chỉ tay về phía Thu Phong nói.

Đáp lại lời của Vương Mẫu nương nương là vẻ mặt lạnh như tiền của Dương Tiễn. Bây giờ hắn làm gì cũng không được, thà không làm gì.

Nếu như tấn công Thu Phong ngay thời điểm này, chắc chắn Vương Mẫu nương nương sẽ nói ‘Có phải ngươi đã thống nhất trước với hắn? Xuống tay không ngần ngại? Có lão ta chống lưng, cái gì cũng dám làm’

Còn nếu không chần chừ rồi mới ra tay, bà ta sẽ hỏi vì sao lại chần chừ. Còn nếu không ra tay bà ta sẽ chụp đầu hắn là kẻ chống đối. Từ đó hướng mũi nhọn của chúng tiên về hắn.

Trong ba lựa chọn đó, Dương Tiễn lựa chọn cái cuối cùng. Bởi vì hắn chán cái cảnh này rồi. Chống đối cũng được, còn hơn là bị quy chụp.

"Dương Tiễn to gan, ngươi dám cãi lời bổn cung?"

Vương Mẫu nương nương hét lớn một tiếng, âm thanh như tiếng nổ vang vọng khắp cả tiểu vũ trụ khiến cho nhiều nơi hành tinh xảy ra cơn địa chấn.

Nhưng Dương Tiễn lại chẳng hề mảy may quan tâm đến điều đó, hắn chỉ nhìn chằm chằm Thu Phong. Tất cả mọi thứ đều cược lên người kẻ này, bởi chỉ có hắn mới có thể ngăn cản bà ta.

"Vương Mẫu nương nương, ngươi nếu ban án tử cho hắn thì cứ ban. Không cần kêu hắn cực khổ đi chịu chết vậy đâu."

Thu Phong nghiêng đầu sang chắn đi tầm nhìn của Vương Mẫu nương nương nói.

"Đứa nhỏ hư đốn. Bây giờ ngươi muốn cái gì?"

Lúc này Vương Mẫu nương nương mới chuyển sự chú ý sang Thu Phong. Chuyện Dương Tiễn cũng chỉ là phép thử của bà, thử xem hắn chọn theo phe nào. Cuối cùng lại chọn theo Thu Phong, đồng nghĩa với việc hắn từ bỏ Thiên Đình?

"Không phải là ta muốn cái gì, mà nương nương muốn cái gì? Nương nương muốn ngăn ta hợp thể sao?"

"Vento, ngươi quá nguy hiểm. Ngươi cứ sống thế này đi, tất cả lỗi lầm lúc trước của ngươi ta thay mặt ngươi giải thích với toàn bộ Thiên Giới." – Vương Mẫu nương nương nở nụ cười mà nói.

Nụ cười của bà cất chứa muôn vàn âm mưu, có quỷ mới tin lời bà ta.

"Wow, có chuyện đơn giản như vậy? Thế thì để ta tranh thủ nuốt vài ngàn tiểu hành tinh nữa, từ từ rồi hãy giải thích." – Thiên Phong ở bên cạnh châm chọc nói.

Vừa nói hắn vừa làm hành động như mở ra cánh cổng thời không vậy. Rất nhanh cả không gian xung quanh của Thiên Phong bị nghịch đảo, khiến cho Thiên Phong có muốn mở cổng thời không cũng không mở được.

"Này Thu Phong, ta thấy bà ta lật mặt nhanh hơn bánh tráng nữa. Đừng tin bà ta. Nói nhỏ cho ngươi biết thế thôi, đừng làm vẻ mặt gì hết, kẻo bị bà ta để ý."

Lúc này Thiên Phong hét lớn về phía Thu Phong như một lời châm chọc cực lớn đến Vương Mẫu nương nương.

Dù rất giận nhưng Vương Mẫu nương nương vẫn kìm chế, giữ vẻ mặt điềm nhiên mỉm cười với Thu Phong. Dù Thiên Phong rất kì quái và cực kì khó chơi, bất quá theo bà thấy Thu Phong mới là vấn đề chính ở đây.

Bí mật của Autuna Vento bây giờ đã được điều tra kỹ lưỡng, gần như không bỏ sót gì nhiều. Hết thảy mục tiêu chỉ có Thu Phong mới là điểm đến của bà ta.

"Bà già, thế bà nghĩ ta tập hợp tất cả ở đây để làm gì? Chỉ để cho bà tóm gọn ư?"

Lúc này dưới mặt đất Quốc Phong lên tiếng.

Lời nói của Quốc Phong mới là vấn đề, hắn đại diện cho bộ não của bảy linh hồn. Kẻ chưa từng quên thứ gì kể từ lúc sinh ra. Hắn cũng chính là kẻ giao tiếp với Lucifer suốt ngàn vạn năm qua.

"Dù có lão già đó đến đây, ta cũng không để chuyện này xảy ra."

Vương Mẫu nương nương tức giận nói. Lời bà vừa dứt, khí thế bộc phát ra một cách khủng khiếp. Cả Khống Ngục Thần Nhãn của Thu Phong cũng không ngăn được bà ta, cơ bản chỉ làm sức mạnh của bà ta giảm đi hai phần.

Nhưng hai phần này là quá đủ cho một người.

Bầu trời đen khịt trở lại, một cặp sừng dê hiện lên giữa hư không. Không khí vốn đã âm u nay càng ảm đạm hơn, dần dần bầu trời chuyển hóa sang màu đỏ. Ma khí bốc lên từ khắp mọi nơi, từ hư không cho đến mặt đất.

"Nếu cả ta thì sao?"

Một giọng nói chấn nhiếp vang lên.

Chỉ một tiếng nói khiến cho toàn bộ thiên binh của Thiên Đình trọng thương, hàng ngàn vạn người thổ huyết mất đi ý thức. Vài kẻ quá yếu còn nổ tung cơ thể chết ngay tại chỗ. Không một ai kịp ngăn cản hành động đó.

Bỗng chốc chết đi một phần quân lực, phần còn lại toàn bộ trọng thương. Phải chăng chỉ có thiên tướng mới có thể trụ được, nhưng không ít kẻ cũng bị thương qua âm thanh đó.

"MA THẦN VƯƠNG!!!!!!!!! Ngươi dám động đến người của ta??!!!"

Vương Mẫu nương nương hét lớn. Bà biến mất ngay tại chỗ, hiện thân ngoài vũ trụ với cơ thể khổng lồ như một hành tinh.

Chưởng bà đánh về phía bóng dáng khổng lồ kia, nhưng rất nhanh bị một cánh tay đến từ hư không gạt đi. Thậm chí còn trả lại một quyền vào bụng bà.

Cả không gian run rẩy lên liên tục, sau đó vỡ nát trong tích tắc. Toàn bộ tiểu vũ trụ bị hủy diệt trong chỉ một đòn. Những kẻ ở bên trong vũ trụ trôi vào hư không loạn lưu.

Cửu Thiên Huyền Nữ thấy thế vội mở cách cổng thời gian điều động lại Cửu Diệu Tinh Quân và quân đoàn của bọn họ đưa người bị thương đi nơi khác.

Lúc này Cửu Diệu Tinh Quân mới ý thức được một vấn đề đáng sợ. Bà nhìn chằm chằm lấy Thiên Phong, rồi lại nhìn sang Quốc Phong đang trôi nổi giữa hư không kia.

Ban đầu bà nghĩ Thiên Phong vì khiêu khích bà nên mới chuyển Cửu Diệu Tinh Quân đi nơi khác. Nhưng giờ chuyện này xảy ra như thể đã được tính toán trước. Nếu quân đoàn của Cửu Diệu Tinh Quân vẫn đang ở đây, chắc chắn phần lớn sẽ bị thương, những thiên tướng còn lại không đủ khả năng để đưa quá nhiều người rời đi như vậy.

Một phần lớn quân đoàn của Cửu Diệu Tinh Quân đang làm rất tốt điều đó. Hắn tính toán được đến cả bước này, cuối cùng hắn muốn làm gì? Đối đầu với Thiên Đình, hay là chọn một cuộc nói chuyện hòa hoãn. Điều kiện chắc chắn là để hắn hợp thể.

"Này Quốc Phong. Ngươi có chắc chắn làm vậy là ổn không?" – Thu Phong nhìn Quốc Phong hỏi.

"Phải liều thôi, thời gian không còn nhiều. Khó lắm mới tập hợp đủ, lén lút làm cũng không ăn thua đâu. Kiểu gì dị tượng cũng sẽ lan ra Tam Giới Lục Cõi. Tới lúc đó người phá đám còn nhiều hơn bây giờ."

Quốc Phong nghiêm giọng nói. Hắn sớm đã được Hắc Vô Diện bao bọc lấy toàn bộ cơ thể, nên mới có thể nói chuyện và sống được ở cái hư không loạn lưu này.

Cùng lúc tại một chiều không gian tiểu thế giới khác. Nơi này Thiên Đàng và Thiên Đình đang đối đầu với nhau. Hàng ngàn vạn thiên binh thiên tướng, cùng với chư vị Bồ Tát của Phật Giới, trong đó có cả Tôn Ngộ Không và thầy chùa.

Dẫn đầu bọn họ là một người nổi tiếng khắp Tam Giới Lục Cõi – Ngọc Hoàng Thượng Đế. Người ngồi trên một ngai vàng mình rồng, toàn thân phát ra ánh hào quang nhàn nhạt. Thân mặc hoàng thiên bào, lộng lẫy xa hoa. Xung quanh Ngọc Hoàng Thượng Đế là vô số thượng tiên theo hầu, trong đó có cả Thập Điện Diêm Vương, Diêm Vương, Yêu Linh Vương, Atula Vương,...

"Hạo, ngươi ở đây cản ta là có ý gì?"

Phía bên kia Thiên Đàng vang lên một giọng nói uy nghiêm.

"Ta phải hỏi ngươi muốn làm gì mới đúng chứ Yahweh?" – Ngọc Hoàng Thượng Đế nở nụ cười nói.

"Ta đi bắt Huyết Phong, kẻ dám làm tổn hại đến Thiên Đàng. Ngươi ngăn cản ta ở đây chẳng lẽ muốn chống đối ta?"

Bên kia một gương mặt khổng lồ hiện ra. Đó là một gương mặt già nua, trông khá hiền từ, nhưng lời nói lại thập phần uy nghiêm. Các thiên thần của Thiên Đàng tất cả đều quỳ xuống một gối, đầu cúi gầm xuống để thể hiện sự tôn nghiêm của đấng sáng tạo ra mình.

"Ngươi không cần thiết phải làm điều vô ích nữa. Hôm nay hắn ắt sẽ biến mất. Trùng hợp gặp ngươi ở đây ta qua chào hỏi một tiếng." – Ngọc Hoàng Thượng Đế cười nói.

"Trùng hợp với toàn bộ thiên binh thiên tướng của ta sao? Làm ta cảm thấy ngươi sắp công khai chiến tranh với Thiên Đàng chúng ta." – Yahweh đáp lời.

"Ôi dào, đừng nghĩ sai ta như thế. Ta và ngươi biết nhau đã bao lâu rồi? Từ khởi nguyên của thế giới, đánh qua đã không ít lần. Nếu thế ta kéo thẳng đến nhà ngươi, đập phá một trận đủ làm hỏng thanh danh của ngươi rồi. Việc gì ta phải đến đây đúng không?" – Ngọc Hoàng Thượng Đế bay từ từ ra khỏi ngai vàng của mình mà nói.

Bấy giờ Yahweh cũng dần dần xuất hiện trước mặt Ngọc Hoàng Thượng Đế, lão ta xuất hiện giữa hư vô. Với bộ đồ trắng đơn giản như tấm rèm cửa quấn lên người. Tuy nhiên cơ thể lão lại phát ra ánh hào quang chói mắt còn rực rỡ hơn cả Ngọc Hoàng Thượng Đế.

"Tránh ra, ta muốn đi thanh tẩy kẻ thù của Thiên Đàng." – Yahweh lạnh giọng nói.

"Đối phó với một kẻ chưa đặt được cấp độ chúng ta mà cần đến nhiêu đây quân lực sao? Ta đang nghi ngờ ngươi sắp giở trò với Thiên Đình của ta đấy Yahweh."

Ngọc Hoàng Thượng Đế mỉa mai nói.

Bởi vì tiểu thế giới bọn họ đang ở chính là tiểu thế giới của Thiên Đình. Vốn Yahweh biết điều đó, nhưng với nhiêu đây quân lực, chắc chắn Ngọc Hoàng Thượng Đế sẽ không muốn dính đến cho phiền phức. Dù gì cũng chỉ để đi ngang qua chứ không phải xâm chiếm.

Chả là Yahweh không ngờ Ngọc Hoàng Thượng Đế lại kéo quân ra mặt thế này. Chẳng lẽ hắn theo phe tên kia?


(Mùng một chúc anh em mạnh khỏe, trẻ đẹp và kiếm nhiều tiền hơn nha. Lì xì anh em chương này kkk)