Chương 1278: Quy tắc vận hành.

Tam Giới Lục Cõi Ký

Chương 1278: Quy tắc vận hành.

Chương 1278: Quy tắc vận hành.


Trong mật đạo phòng, nơi này trước kia từng là nơi tu luyện của vị cổ thần sở hữu Khống Ngục Thần Nhãn. Thu Phong không ngờ lại có sự trùng hợp lớn đến như vậy.

Nhưng không, hắn không ngu ngốc đến mức nghĩ đây là một sự trùng hợp. Bởi vì đôi mắt này hắn luyện thành là nhờ mẹ của hắn. Chẳng là thực sự hắn luyện đôi mắt này? Hay nó có sẵn trong người hắn và mẹ hắn chỉ cho hắn cách thức tỉnh nó thôi?

Theo như những gì hắn thấy, nghe và biết suốt quãng thời gian vừa qua. Hắn thừa hiểu đôi mắt này không phải cứ luyện là thành, có thể hắn đã đạt vài tiêu chuẩn nào đó rồi được thừa hưởng nó thông qua một vài đặc quyền của kẻ tiền nhiệm.

Cụ thể chính là cái bóng đen kia, người ở sữu Khống Ngục Thần Nhãn đời thứ hai. Kẻ đó cho Thu Phong một cảm giác thân thuộc khó tả. Hắn có cảm giác đã gặp người đó ở đây nhưng không tài nào lục lọi ra được từ ký ức của Autuna Vento.

Rất nhanh Thu Phong gác mọi chuyện ra sau đầu, bởi vì thời điểm này hắn cảm nhận được Khống Ngục Thần Nhãn đang có biến đổi dữ dội. Pháp tắc đại đạo là thứ trước giờ Thu Phong chưa từng cảm nhận được, bởi vì hắn đi một con đường duy nhất chính là luyện thể. Luyện thể đến một cấp độ vô song.

Nhưng từ khi có Khống Ngục Thần Nhãn hắn lại cảm nhận được pháp tắc đại đạo của thế giới này. Nó như gông cùm xiềng xích khóa lấy giới hạn của bản thân hắn vậy. Thế chất của hắn dường như đã đạt đến ngưỡng giới hạn cao nhất của tất cả các sinh linh rồi. Hắn không thể mạnh hơn được nữa.

Con đường luyện thể xưa nay có rất nhiều người đi, nhưng người chỉ luyện thể mà trở thành cấp độ thực thể thì chưa từng có ai. Không, có rồi, người đó chính là vị cổ thần vô danh kia. Ông ta luyện thể vô địch, đồng thời cũng sáng tạo ra Khống Ngục Thần Nhãn để trở thành món vũ khí lợi hại trên con đường luyện thể của mình.

Thứ khiến ông ta thua trận không phải là bị kẻ khác đánh bại, ông ta thua trận bởi chính gông cùm xiềng xích của đại đạo. Bởi ông vượt qua cả quy tắc giới hạn của đại đạo, vì thế xiềng xích đại đạo xuất hiện trói lấy ông. Những kẻ đối đầu với ông lợi dụng điều đó để dè bỉu và khinh thường ông.

Thứ xích mang cổ ngữ bảy màu mà Thu Phong thấy chính là xích của đại đạo, nó hình thành từ đại đạo hình thành từ vũ trụ không có. Hình thành xuyên qua cả hỗn độn đến với vũ trụ có trật tự. Chỉ có đại đạo mới có thể tồn tại ở những nơi vật chất không có.

Thu Phong cảm nhận được đại đạo bên trong mắt, cổ ngữ trôi nổi trước mắt hắn hắn không hiểu nhiều lắm nhưng vẫn ngồi đó để cảm ngộ. Dù kiếp trước hắn có là một Autuna Vento thiên tài yêu nghiệt đi chăng nữa thì cổ ngữ của thần không phải là thứ ngôn ngữ dễ học.

Long ngữ của Long tộc phát triển cũng từ cổ ngữ của thần mà ra, nhưng nó lại không bằng một phần vạn của cổ ngữ. Trong khi Long ngữ được xem là loại ngôn ngữ khó học bậc nhất Thiên Giới, bởi vì Long ngữ mang theo sức mạnh đại đạo thuần túy.

Trong một khoảng thời gian cả hàng tỷ cổ ngữ cứ chạy qua chạy lại trước mắt của Thu Phong, nó mang theo rất nhiều quy luật khác nhau. Khi thì trật tự, khi thì rối loạn, khi thì chẳng có gì hết, khi có khi không. Ngôn ngữ của cổ thần này không phải là thứ ngôn ngữ mà con người có thể diễn tả bằng lời được.

Đôi khi chỉ cần một chữ đã có thể đại diện cho cả một Đạo, một chữ có thể hủy thiên diệt địa, một chữ có thể khiến người chết sống lại, một chữ có thể bứt phá qua mọi rào cản, một chữ có thể không có gì cả đưa mọi thứ vạn thể về hư vô.

Thu Phong hoàn toàn không biết gì về thời gian trôi ở bên ngoài. Hắn ngồi trong này không biết bao nhiêu lâu, chỉ biết quần áo của hắn đã hóa thành bụi phấn, tóc mọc dài đến mức từ giữa căn phòng trải ra đến tận cửa. Tóc của hắn dài cả trăm mét rồi.

Dần dần tóc của hắn giống như nước dâng, nó bắt đầu dâng đến mắt cá chân của Thu Phong, rồi dâng đến bụng của hắn. Thu Phong vẫn ngồi bất động như thế mặc cho thời gian trôi qua. Hắn hoàn toàn không để ý rằng ở trong này hắn đã sinh ra một nhục thân khác.

Thời điểm đặt chân vào trong phòng, linh hồn đã được hóa thành thực thể. Vì đây là cổ ngữ đại đạo, cái gì cũng có thể điểm hóa ra được. Thu Phong không hề hay biết bản thân đã vô tình điểm hóa ra một thể xác mới.

Một cơ thể mới này hoàn toàn không có Lam Ngọc Lực, cũng không có thể chất tu luyện vật vả của thể xác kia. Tay vào đó thể xác này được hình thành từ cổ ngữ đại đạo của thần kia.

Cứ thế thời gian trôi qua không biết là bao nhiêu lâu. Thu Phong vẫn ngồi thẳng người, tóc của hắn đã dâng đến tận nóc của căn phòng này, dường như chỗ trống duy nhất chính là chỗ của Thu Phong đang ngồi kia. Tóc của hắn tạo ra một cái kén, bọc hắn lại bên trong. Cơ thể của hắn không ngừng phát ra ánh hào quang bảy màu, từng miếng da thớ thịt trên người hắn chạy lên chạy xuống vô số sợi xích, các sợi xích đó có khắc cổ ngữ đại đạo.

Chẳng biết qua bao lâu cánh cửa căn phòng tự động mở ra.

"Tóc, tóc ở đâu ra nhiều thế này? Lão Hắc, ngươi làm gì Thu Phong rồi?"

Giọng nói của Chuyển Luân Vương cất lên như lợn bị cắt tiết. Lão lo lắng cho Thu Phong, lo lắng cho linh hồn của cháu lão bên trong Thu Phong. Lão không ngừng đào bới trong đống tóc kia để bơi vào trong căn phòng.

Những sợi tóc này mượt mà, óng ánh đến mức khiến lão không thể nào có thể đi được ngăn ngắn. Cứ được vài bước là lại té. Lão cứ như một đứa trẻ cố gắng bò về phía căn phòng. Bởi vì tóc tràn ra ngoài nhiều đến mức làm ngập luôn cả dãy hành lang dẫn xuống đây.

"Khoan đã lão Tiết. Đừng làm phiền hắn, đây chính là tóc của hắn." – Yêu Vương Hắc Sư hóa thành hình người bế Chuyển Luân Vương ra ngoài.

Chuyển Luân Vương không chịu, lão liên tục vùng vẫy nhưng bất thành. Yêu Vương Hắc Sư quá khỏe, cuối cùng sau một lúc vật vã cũng lôi Chuyển Luân Vương được ra ngoài.

"Chỉ mới có một tháng, cuối cùng xảy ra chuyện gì ở bên trong? Ngươi không nói cho ta, ta không bỏ qua cho ngươi đâu con mèo chết tiệt."

Vì không thể chống lại được sức mạnh của Hắc Sư, Chuyển Luân Vương lại không muốn đả thương lão ta khi chưa biết an nguy của Thu Phong thế này. Lão nắm lấy cổ áo của Hắc Sư không ngừng buông lời đe dọa.

"Ngươi có nói gì cũng vô dụng. Đây không phải là chuyện ta có thể kiểm soát. Ta chỉ biết năm xưa vị đại nhân đó có dặn dò cho ta về người sở hữu đôi mắt Khống Ngục Thần Nhãn. Chỉ cần dẫn hắn đến căn phòng của ngài ấy từng tu luyện, căn phòng này chính là nơi của thủy tổ chúng ta tu luyện. Autuna Vento chính là người thứ ba mang Khống Ngục Thần Nhãn vào căn phòng đó."

Yêu Vương Hắc Sư thở dài nói. Chính lão cũng không biết chuyện gì xảy ra bên trong căn phòng. Bình thường lão thi thoảng cũng tu luyện trong đó, nhưng thời gian không được lâu. Mỗi một tháng chỉ có thể tu luyện một lần, cảm ngộ sợi xích đại đạo bên trong. Mỗi lần chỉ được nửa canh giờ là bị đẩy ra ngoài.

Lần này cũng vậy, Chuyển Luân Vương cũng giống như lão. Chỉ ở được bên trong nửa canh giờ sau đó bị truyền tống ra khỏi căn phòng.

Bọn họ đã đợi ở ngoài này suốt một tháng. Bên trong căn phòng là một không gian tách biệt với thế giới bên ngoài. Thời gian bên đó có chạy khác bên ngoài hay không lão hoàn toàn không biết. Thông thường thời gian không chênh lệch là mấy, không đáng kể.

Nhưng Thu Phong đã ở bên trong đó tận một tháng, cuối cùng là chuyện gì xảy ra. Tóc của hắn tại sao lại mọc dài như vậy? Hắn rõ là đang ở trong thể linh hồn cơ mà?

"Tóc này … đợi một chút."

Chuyển Luân Vương không thèm quan tâm đến Yêu Vương Hắc Sư nữa. Lão cúi người xuống nâng lên một luồng tóc của Thu Phong. Những sợi tóc này mượt mà óng ánh hệt như thác nước. Điều đáng nói không phải ở đó, điều đáng nói là từng sợi tóc này đều mang theo năng lượng của đại đạo.

Năng lượng pháp tắc này giống hệt như cổ ngữ bên trong căn phòng. Theo lời của Yêu Vương Hắc Sư, cổ ngữ bên trong căn phòng được nghiên cứu ra từ sợi xích đại đạo. Sau này ngôn ngữ đại đạo đó được xem là ngôn ngữ của thần thời hồng hoang, đời sau gọi là cổ ngữ của thần. Nhưng cái tên chính xác thời nay phải gọi là cổ ngữ đại đạo.

"Không thể tin được, mỗi một sợi tóc đều mang trong mình một pháp tắc hoàn chỉnh của đại đạo. Tất cả đều bị phong ấn bên trong những sợi tóc đó. Nó không mạnh, nhưng lại nhiều một cách khủng khiếp. Tóc còn bị ảnh hưởng, chủ nhân của những sợi tóc này sẽ đến mức nào?"

Càng tự hỏi, Yêu Vương Hắc Sư càng hoảng sợ. Lão không thể tin được vào mắt mình, trong lòng lão xúc động hơn bao giờ hết. Bên trong căn phòng không ngừng tuôn ra sức mạnh giam cầm đại đạo.

Đại đạo xưa nay chỉ có ban và phát, chưa bao giờ bị giam cầm hay phế bỏ. Chỉ có thần sở hữu đại đạo hoặc được đại đạo ưu ái cho sử dụng. Trừ Khống Ngục Thần Nhãn, thứ có thể khóa lại đại đạo, đưa mọi thứ trở về con số không.

Nếu như phần tử bên trong sợi tóc là đại đạo, thì sợi tóc chính là sợi xích giam giữ đại đạo.

Lúc này trong sự ngỡ ngàng của hai lão kia, tóc dần dần tan biến đi toàn bộ. Mọi thứ trở về hư không, nguồn năng lượng khủng khiếp đó biến mất như chưa từng tồn tại.

Tóc đã không còn, hai lão chạy vội tới căn phòng thì thấy Thu Phong vẫn ngồi xếp bằng ở đó với cơ thể trần chuồng. Làn da hồng hào đến đẹp đẽ, từng sợi cơ trên người hắn không ngừng nhúc nhích như thể đang nói chúng rất là mạnh mẽ. Đặc biệt hơn trên đầu Thu Phong bóng loáng đến một sợi tóc cũng không có.

Bỗng Thu Phong mở toang mắt ra, Khống Ngục Thần Nhãn đã không còn sợi xích. Nó chỉ còn lại là đôi mắt hổ phách. Năng lượng chảy trong người Thu Phong tinh thuần đến mức thánh khiết, nó mang lại cảm giác êm dịu cho người đang cảm nhận lấy nó.

"Vạn vật bắt đầu từ số không. Số không sinh ra phần tử, phần tử sinh ra hỗn loạn, hỗn loạn sinh ra trật tự, trật tự sinh ra hủy diệt, hủy diệt sinh ra hỗn độn, hỗn độn trở về số không."

"Ta hiểu rồi. Chung quy quy tắc là như thế. Nhưng ta vẫn còn thiếu sót, thiếu sót về linh hồn. Ta cần phải hoàn thiện bản thân mới có thể hoàn thiện thế giới này. Vũ trụ đã đi sai con đường của nó vì những kẻ ích kỷ."

Không ai biết Thu Phong đang lẩm bẩm cái gì. Hắn cứ ngồi đó tự nói tự trả lời với bản thân suốt một ngày trời. Để rồi khi hắn đứng lên cả cổ ngữ đại đạo bên trong căn phòng vỡ vụn ra.

(Chúc mừng năm mới. Chương này chương free lấy lộc nha. Chúc các bác độc giả năm mới như ý)