Chương 3: Trời sinh phàm nhân

Tà Thần Y Đế

Chương 3: Trời sinh phàm nhân

Ba năm sau

Quãng thời gian ba năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Nó đủ để vơi đi những sự tình diễn ra năm đó. Dù vậy, nó vẫn khiến mối quan hệ 2 cha con Lưu Thành ngày càng xa cách, sự thật là ngoại trừ việc đặt tên con thành Lưu Vân Tử, cái tên đầy ghẻ lạnh về cái chết của vợ ông, ông chả đoái hoài gì về đứa con của mình cả. Nhưng đối với Lưu Thành mà nói,à không phải là Lưu Vân Tử mà nói, quãng thời gian này là sự phát triển vượt bật của hắn.

Nhờ kiến thức uyên bác của mình, cơ thể hắn phát triển rất tốt, căn cơ vững chắc, nói không ngoa, hắn chính là đệ nhất nhân trẻ sơ sinh.Từ 1 tuổi biết đi đứng, biết nói, biết đọc, biết viết. 2 năm kế, hắn chuyên chú đọc các loại sách về lịch sử, tìm hiểu thêm thông tin cần thiết, hắn biết được đại lục hắn đang sống không phải địa cầu mà gọi là Minh Châu Đại Lục, hắn không lo lắng lắm vì hắn đã nghĩ thấu rồi, tới được thì về được. Minh Châu Đại Lục khoa học kĩ thuật không tiên tiến, nói đúng ra là không phát triển,hay là không cần phát triển, nơi đây tồn tại chân khí, nơi đây có các phương pháp rèn luyện nhục thể, linh hồn và sử dụng chân khí.Có thể nói, nơi đây con đường sức mạnh mới là con đường vương đạo!

Và hôm nay, sinh nhật thứ ba của hắn, cha hắn lần đầu tiên tổ chức một buổi lễ rất long trọng trong ngày này, buỗi lễ mời tất cả các thế lực to lớn trên khắp cả nước về dự. Trớ trêu thay, không phải sinh nhật hắn mà lại là lễ thiên phú, buổi lễ 5 năm tổ chức 1 lần của Hàn Thủy Quốc dùng để kiểm tra tư chất của các đứa bé, tìm ra nhân tài tương lai để gánh vác đất nước. Đây cũng là cơ hội của Lưu Vân Tử một bước lên tiên.

-----
"Công tử đã chuẩn bị sẵn sàng chưa a?" Một lão già tóc trắng râu mây lên tiếng, nếu không phải râu tóc ông quá nổi bật, người ta có lẽ sẽ tưởng ông mới chỉ trung niên vì dáng đứng thẳng tắp và đôi mắt sáng tinh tường của ông.

"Đã sẵn sàng, lão Mục,chúng ta đi thôi" người lên tiếng chính là Lưu Vân Tử, hắn rất tôn trọng lão Mục, vì lão chính là quản gia đã chăm sóc cho mẹ hắn, giờ lại chăm sóc cho hắn. Đối với hắn, lão chính là thân nhân duy nhất.
Hai người họ một lão già, một đứa bé, chính là song song nhau mà bước, chậm rãi, từ tốn, có điểm như 2 người bạn đi chung với nhau.

Ở cung điện hoàng cung lúc bấy giờ, đã chứa khá nhiều người, Nếu có thường nhân lỡ bước đi vô đây, họ chắc chắn mồ hôi mẹ đẻ mồ hôi con, chân run đầu cúi mà chạy về, cúng bái tổ tiên về sự dịa dột của bản thân. Vì ở đây chính là toàn người có máu mặt, ai cũng thống lĩnh 1 phương, ai cũng là địa cấp tông chủ danh danh tại thượng a.

"Nho đạo tông - tông chủ Nho Trần giá lâm"

Một trung niên hơi gầy, tay cầm quạt chậm rãi bước vào giữa sân.Ông chính là Nho Trần, là một Thiên cấp tông chủ và còn là bộ não của triều đình, chính ông là người giúp hoàng thượng cho ra những chính sách trị an đất nước, bao vệ con dân, chống giặc ngoại xâm.

Ông khụy một chân, cúi đầu, tỏ sự tôn kính của mình "Hoàng Thượng Vạn Tuế"

"Ha ha Nho Trần, tới là tốt, tới là tốt" hoàng thượng cười cười, ông khá cao hứng vì đây là lần đầu tiên ông thấy Nho tông chủ tham dự buổi lễ này.

"Hư vô kiếm phái - tông chủ Cổ kiếm và Thiên cực tông - tông chủ Thiên Cự giá lâm" Một đại hán to lớn cùng một tên trung niên đeo kiếm ngang hông đi vào. Phong thái cả 2 chính là nghiên trời lệch đất, 1 người nho nhã bước từng bước lưu chuyển như nước chảy mây trôi, người còn lại chính là dậm từng dậm lay cả trời đất.

Cả 2 đồng thời khụy chân, đồng thời đồng thanh "bái kiến hoàng thượng" rồi cả 2 chính là đồng thời liếc nhìn nhau, trông 2 cặp mắt tỏ đầy địch ý. Giang hồ tương truyền 2 người chính là vì 1 bình rượu mà đánh nhau 7 ngày 7 đêm, đánh tới khi bình rượu biến mất mới kịp hoàn hồn.

"Bình thân, bình thân a"Hoàng thượng cười cười, ông chính là bó tay sự trẻ con của cả 2 vị trước mặt.

Ông to giọng"Được rồi, mọi người đã đến đông đủ, buổi lễ ch..."

"khoan đã hoàng thượng...Lục vương tử chưa tới a"giọng éo éo năm đó lại kêu lên, lão thái giám nhỏ giọng nói

"Hừ, lại Lưu Vân Tử.." Hoàng thượng hừ lạnh, dù cho Lưu Vân Tử thật chưa làm sai điều gì trước mặt ông.

"Lục vương tử giá lâm"

Một lão già,một em bé chính là song song nhau chậm rãi bước vào, phong thái của cả 2 rất nhẹ nhàng, họ mặc trên người chính là thường phục, không khác gì thường nhân,khiến cho tất cả mọi người không khỏi không chú ý.

"bái kiến hoàng thượng" cả 2 giọng nói trẻ con và già dặn cứ thế văng lên và động tác của họ chỉ là chắp 2 tay và hơi nghiên người mà thôi khiến cho cả hội trường xôn xao lên.

Chính hoàng thượng tọa hạ bên trên không khỏi sửng sờ, ông không biết đứa con mình từ khi nào có thể nói được. Nhưng nhanh chóng ông lại tức giận vì ông phát giác ra Lưu Vân Tử không gọi ông một tiếng phụ hoàng, và lão Mục hành động thế cũng thôi đi, chính con mình cũng chỉ chắp 2 tay rồi chào.Trong chốc lát, sự tĩnh lặng xuất hiện trong cung điện.

"Hảo một tiếng hoàng thượng" Hoàng thượng âm trầm nói, đôi mắt ông lạnh nhạt xuống tới.

Đối với sự giận dữ đó, Lưu Vân Tử mặt không đổi sắc, cứ lui về một bên, hành động con nít mang một sự ngây ngô đó đối với hoàng thượng như 1 sự ngạo mạn, 1 sự thách thức, nó như đánh thẳng vào khuôn mặt ông, nhưng ông chỉ siết chặt nắm đấm Hừ một tiếng rồi công bố buổi lễ bắt đầu, hành động của ông khiến toàn cung điện hết hồn, quá kì lạ.

"Hảo một đứa bé ha hả,Tương lai có triển vong a haha "Thiên Cự tông chủ rất thưởng thức hành động đầy ngạo mạn của đứa bé, ông thấy thằng bé có tố chất của ông.

"Đây là ngu xuẩn a"Cổ Kiếm cười mỉm nói cắt ngang giọng cười của Thiên Cự,với nhiều loại thâm ý rồi cả 2 lại gầm gừ nhau.

"ha ha..."Nho Trần mỉm cười, suy nghĩ của ông thật sự không ai có thể hiểu thấu.

Không xa,cũng có những đứa trẻ cũng đang nghĩ cậu ngu ngốc, đang làm mất mặt hoàng thượng, đó chính là ngũ vương tử, tứ vương tử và lục công chúa, cả 3 đã 5 tuổi rồi.

Buổi lễ rất trang trọng nhưng thật ra cũng rất đơn giản, từng đứa bé sẽ bước lên và nhỏ máu vào quả cầu ngọc giữa cung điện là được. Rồi quả cầu sẽ hiển thị lên màu sắc, có 9 màu tương ứng với 9 loại thuộc tính trong đất trời: quang, ám, phong,lôi, và ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Màu càng đậm chỉ thiên phú càng cao, từ độ đậm lại tiếp tục phân ra, hạ phẩm, trung phẩm, cao phẩm và đế phẩm.Đế phẩm chính là phẩm cấp của cực phẩm thiên tài, kẻ sinh ra để làm đế nhưng từ sau thời kì viễn cổ cho đến nay, Hàn Thủy Quốc cũng như toàn Minh Châu đại lục chưa lần nào có 1 đứa đạt đế phẩm thuộc tính.

Từng đứa bé bước lên thử máu.

"Hoắc gia nhi tử, Hoắc Ấn trung phẩm thủy thuộc tính"

"Hàn gia nhi tử, Hàn Mạc hạ phẩm phong thuộc tính"
.....

"Hàn gia tiểu thư, Hàn Hân song thuộc tính phong, thủy, song trung phẩm"

"Ồ..." tiếng trầm trồ vang lên khắp nơi, trung thuộc tính chính là nhân tài a, đây còn là song thuộc tính, có nhiều người còn qua Hàn gia để chúc mừng, bất quá khuôn mặt của 3 thiên cấp tông chủ vẫn không đổi sắc.

Cô bé trên bục thắt bính, mặt áo tím, cười toe tóe chạy thẳng về chỗ Hàn gia, xem ra cô rất hãnh diện về bản thân mình

"Ngũ vương tử, Lôi thuộc tính trung phẩm"

"Tứ vương tử, Lôi thuộc tính cao phẩm"

Đến đây chính hoàng thượng cũng không thể không nỡ nụ cười, đây là 2 đứa cháu song sinh của ông a, lôi thuộc tính rất không phổ thông a.

"Chúc mừng hoàng thượng, vương tộc càng ngày càng thịnh vượng"Nho Trần mỉm cười chúc mừng, ông khiến hoàng thượng nụ cười càng nở rộng.

Nhưng chỉ trong pphút chốc,
"Lục công chúa,... Qua... Quang thuộc tính trung phẩm"

Toàn trường tỉnh lặng, họ thật không tin vào tai của mình, quang thuộc tính là thể chất dành cho thiên tài cả về tu luyện lẫn sức mạnh,quang và ám là 2 thuộc tính cực kì nghịch thiên, cực kì hiếm có, đã 1000 năm rồi Hàn Thủy quốc vẫn chưa xuất hiện 1 cá thể mang quang thuộc tính nào. Nếu tính về độ hiếm có lôi thuộc tính là bốc thăm 1 trong 52 lá bài thì quang thuộc tính chính là vé số độc đắc đó a!!

"Ha Ha Ha, Hảo... Hảo... Ta sẽ mở yến tiệc mừng lục công chúa mở ra quang thuộc tính hahaha!"hoàng thượng cười to, đây chính là nụ cười to nhất của ông trong những năm qua.Nhưng cũng có những người không cười được ví như đệ đệ hoàng thượng Lưu Mạnh, chính là cha của ngũ và tứ vương tử, mặt ông âm trầm llộ ra sát khí, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường.

Toàn cung điện sau chốc lát im lặng mới bắt đầu xì xào, họ thật không ngờ năm nay vương tộc thật nhiều nhân tài, vương tộc bây giờ vẫn còn 1 vương tử chưa khảo sát a, nếu lại thêm 1 đỉnh cấp thiên tài thì thật không tưởng.

Lưu Vân Tử cười mỉm bước lên bục, hắn cũng không biết mình là cái dạng gì, dù sao hắn cũng không trông mong lắm.Nhưng chỉ một lát

"Cái này... cái này" lần này người khảo sát rất bất ngờ, tựa như hắn gặp quỷ không bằng.

Hoàng thượng cũng im lặng, ông nhíu mày, vì ông biết người đang khảo sát chính là Lưu Vân Tử a. Chẳng lẽ là siêu cấp thiên tài? lục công cháu cũng không khiến ú ớ như vậy a.

Không chỉ hoàng thượng, chính là các người dự lễ cũng suy nghĩ về việc đấy.

"Nói đi" hoàng thượng ra lệnh, ông thật không thể chờ đợi được.

"Lục vương tử, khôn... không thuộc tính"

Ách... thật sự không thể tin được. Không thuộc tính chính là một loại hiếm lạ nhất thể chất,thuộc tính này không phù hợp để tu luyện và cũng quá yếu về sức mạnh. Đây chính là thể chất đã biến mất từ rất xưa xưa rồi, đây chính là phàm nhân a. Việc đó khiến hắn, một kẻ có định lực rất lớn cũng ngạc nhiên trông phút chóc.

"Thật bất khả tư nghị a.."Thiên Cự tỏ vẻ chua xót, ông còn tính thu đứa bé làm đệ tử

"Tương lai có triển vong thật" Cổ Kiếm lại móc Thiên Cự, bất quá không ai cười cả.

Còn Nho Trần thì lựa chọn im lặng, ông nhìn chăm chú đứa bé như muốn đưa nó lên bàn mổ rồi tìm hiểu, ông đang suy nghĩ về một chiều hướng khác biệt.
Hoàng Thượng im lặng... đứa con này ngày càng làm ông ghét, nếu không phải con ông thì ông đã tự tay đập chết nó rồi, nếu không phải đây là con của Vân nhi thì ông đã từ đứa con này rồi... quá nhục nhã mà.Ông siết chặt nắm tay, nhìn về đứa bé đang từ trên bục bước xuống, ông không hiểu,tại sao ông trời cướp đi Vân nhi của ông rồi để lại đứa bé vô tư vô lo phế vật như thế.
Buổi lễ đáng ra phải kết thúc trong hân hoan, nhưng lại ảm đạm ai về nhà nấy.

--
Em mới tập viết a:v đừng chửi, ý kiến chút là được rồi.