Chương 2: Trọng sinh thành vương tử

Tà Thần Y Đế

Chương 2: Trọng sinh thành vương tử

Ở một nơi tối đen như mực, tất cả trở nên mơ hồ. Có một linh hồn cũ xuất hiện, nhưng thân xác đã mới mẻ.Hắn là Lưu Thành, kẻ đã chết.
"Ta đã chết rồi sao? Đây là địa ngục ư...." hắn cố vùng vẫy với 1 tia nhận thức khi vừa thức dậy, vừa thoát ra khỏi cơn ác mộng to lớn nhất cuộc đời hắn.
"Tiện nhân.." hắn nghĩ về con đàn bà giết hắn, bất giác sát ý của hắn ồ ạt.Trớ trêu, đó lại là người mà hắn đã theo đuổi cả cuộc đời mình.
"Đây là đâu?" hắn cố mở mí mắt của mình lên để nhìn nhưng không thể, hắn còn nhận ra hắn không có thở.
"Ta thật sự đã chết sao.."lòng hắn chua xót,hắn vẫn chưa tin, những thứ đã xảy ra trước mặt hắn đối với hắn mà nói quá khó tin.
Hắn rất nhanh chóng tỉnh lại, vì có những tiếng động rất lớn như kề sát tai hắn.
Thịch... Thịch..
"a.."
Tiếng tim đập thật lớn!
-----
Trong hoàng cung, 1 căn phòng bị phong bế.Chỉ có 1cô gái và 1 bà già ở chung với nhau.
"Phu nhân, người cố lên."âm thanh già nua vang lên xen lẫn tiếng rên chói tai từ chiếc giường to lớn trong phòng.Bà lão đang cố xem xét thứ gì phía dưới cô gái, những nếp nhăn trên mặt bà bắt đầu nhăn lại.
"A...a... không được đâu, đau quá a!!" người được gọi là phu nhân vừa rên vừa nói.Cô cảm giác như bên dưới mình bị xé toạc ra, con của cô hơi quá to so với sự chịu đựng chính cô.
"Gắng lên, sắp được rồi"mồ hôi như hột đậu lăn trên trán bà lão
"Hả... cái này.. cái này" hắn nghe được cuộc trò chuyện khó hiểu đấy, và việc đó làm hắn bàng hoàng.
"Đây.. đây là trọng sinh sao?" hắn rung động, trong sự nghiệp trở thành y đế của cả cuộc đời hắn thì hắn đã nhận ra đây chính là đỡ đẻ a,và hắn chính là em bé đó a!

------
"không biết ái phi thế nào rồi" một người đán ông trung niên mặc áo bào màu vàng thêu đôi rồng bay lượn, khuôn mặt nghiêm nghị mang vài nét lo âu và nói. Ông chắp tay sau lưng và đi vòng vòng trước cửa phòng cùng 1 lão thái giám.

"Xin hoàng thượng bình tĩnh, phu nhân đã mang thai 12 tháng rồi, có lẽ sẽ nhanh thôi hoàng thượng sẽ thấy mặt con mình a"giọng nói éo éo vang lên từ thái giám, ngoài miệng nói là thế nhưng trong lòng ông đang nơm nớp lo sợ, việc chờ đợi này quá sức chịu đựng của lão.

"Hừ.. đứa bé này làm khổ ái phi của ta!" hoàng thượng hừ lạnh, tựa như ông không quan tâm và ghét cay ghét đắng chính thằng bé là con của mình.
kétt...cánh cửa bị đẩy ra làm chấm dứt vòng luẩn quẩn của hoàng thượng, ông quay mặt nhìn.
"Chúc mừng hoàng thượng có thêm 1 vương tử tài đức hơn người a" Một bà lão xông ra từ căn phòng, mặt bà hớn hở, bà đang bế một đứa bé, một sinh linh vừa chào đời.

"A.." hoàng thượng khẽ kêu, khó giấu đi sự chờ mong cùa mình.
"Chúc mừng hoàng thượng" lão thái giám nhnah mồm nhanh miệng lấy lòng hoàng thượng.
"Còn không mau cho ra mắt hoàng thượng" lão thái giám quát bà đỡ đẻ.
Đứa bé rất kì lạ, nó không phản ứng với mọi thứ, nó không khóc, tựa như nó không có sinh cơ.Nếu không phải nhận ra nó có thở, thì có lẽ mọi người đã cho rằng nó vẫn chưa được sinh ra.
"Thằng bé này.."mày ông chau lại, bất quá vẫn lộ ra 1 tia ôn nhu. Nhưng tựa như nghĩ tới việc gì ông quay sang hứa cửa phòng.
"Ái phi... Ái phi của trẫm thế nào rồi" hoàng thượng vôi bước vào phòng, ông vội thăm vợ mình.Việc làm chứng minh ông rất yêu thương vợ của mình.
Ông thấy một người phụ nữ xinh đẹp, mồ hôi nhễ nhại, thoi thóp nằm trên giường. Nhịp thở nàng hỗn hễn và đang chậm dần.
"Vân nhi.. nàng thế nào"ông ngồi nhanh lên giường và dùng đôi tay ôm chặt bờ vai cô gái.
Bất quá, hơi thở cô vẫn cứ chậm dần.
Cô giương đôi mắt lên nhìn lão công của mình, khoét mắt có chút ướt át, có chút bất lực.Nhưng cô lại mỉm cười, hỏi:"Con của chúng ta thế nào a"
Hoàng thượng như thoát ra khỏi cơn ác mộng, ông cười cười "Không phụ lòng trẫm"
"Vậy là tốt.." nước mắt lăn dài trên má cô. Cô dừng cười và nhìn sâu thẫm vào đôi mắt của hoàng thượng, khiến cho ông cũng dừng cười.
"ta... có lẽ ta sẽ không ở cả một đời với hoàng thương được" cô thủ thỉ, tựa như nói cho chính cô nghe thôi.
Nhưng những từ đó vẫn lọt vào tai hoàng thượng, như gim thẳng vào tim ông
Việc đó khiến ông, kẻ đứng đầu một vùng trời, kẻ đứng trên tất cả phải lâm vào im lặng. Đối với ông việc đó quá khó để chấp nhận, bất giác nước mắt ông lăn xuống.
"Người đâu.."
"Không cần.. đã muộn rồi a.. xin chàng chăm sóc đứa bé của chúng ta...xin chàng đùm bọc để nó... nên người.." cô gái đó cười mỉm, mắt cô dần dần lạnh nhạt, mất đi sinh cơ.

"Đừng.. đừng..."ông lay cô và áp tai vào tim cô, cố gắng tìm kiếm nhịp đập, hơi thở của cô... nhưng thật là đã muộn.
"Khônggg..."ông gào lên, nước mắt tuôn trào,mọi thứ diễn ra quá nhanh,nó khiến ông không kìm lòng được, đây là người con gái ông yêu nhất,là người con gái mà ông có thể đổi cả giang sơn để giữ lấy cô
Đứng gần đó là lão thái giám đang bế đứa bé chỉ biết lắc đầu còn bà lão đỡ đẻ, bà run rẫy cúi đầu.Bà nhỏ giọng "Hoàng thượng.."
"Tru di cửu tộc lão nhân kia cho ta" ông nói chậm rãi, tựa như đã lấy lại thanh minh,nhưng lời nói của ông trầm trọng vô cùng, sát ý vô cùng, đôi mắt ông nhắm chặt nhưng không ngăn được giọt lệ thấm đẫm áo ông.
Bà lão khụy xuống, họ không biết được, khi đó có một kẻ đã quan sát tất cả, đó chính là Lưu Thành.