Chương 87: Lại đến Linh Giang

Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 87: Lại đến Linh Giang

Tuệ Vô đi rồi, nhẹ nhàng như một cơn gió, không làm kinh động trong Tống phủ bất cứ người nào.

Nhưng 1 ngày ngắn ngủi thụ đạo lại khiến cho Tống Khuyết con đường võ đạo rộng mở trong sáng. Từ nay về sau hắn sẽ không phải lo lắng đi nhầm đường ngang ngõ tắt.

Hơn nữa hắn có nắm chắc trong mấy ngày tới có thể luyện ra Ám Kình, tranh thủ trong vòng một tháng bước vào Tứ giai.

Vì vậy sau khi Tuệ Vô rời đi, Tống Khuyết lại tiếp tục trải qua cuộc sống khổ hạnh tăng như thế, ngoài ăn ngủ chính là luyện công. Dù sao bây giờ hắn tu luyện một môn đồng tử công, thiếu ra ngoài chiêu phong dẫn điệp tốt nhất.

Tống đại quan nhân cái gì cũng tốt, chính là không chịu được dụ dỗ. Cần đem nguy hiểm hết thảy bóp chết từ trong trứng nước.

.....
Có Tuệ Vô kinh nghiệm tâm đắc, mọi chuyện trở nên đơn giản vô cùng.

Chỉ mất 3 ngày, Tống Khuyết đã thành công luyện ra Ám Kình. Thêm 2 tuần sau càng là thuận lý thành chương bước vào Tứ giai võ giả. Nhưng bây giờ Lưu Ly kinh ngoại luyện thiên vẫn còn chưa viên mãn, nên hắn cũng chưa vội vàng rèn luyện xương cốt.

Hơn 15 tuổi Nhị lưu võ giả, toàn bộ Linh Giang quận cũng là độc nhất này phần, hiện tại hắn võ công nếu chỉ tính trong Thanh Hà huyện cũng là số 1 số 2, tại cả quận cũng là lên được mặt bàn.

Tống Khuyết trong lòng bắt đầu bành trướng, hắn dã tâm bừng bừng bắt đầu muốn xây dựng thế lực của mình, muốn kiếm đồng tiền lớn.

Nhưng muốn như thế, trước tiên cần phải có đồng tiền nhỏ.

Nghĩ đến trong không gian le que vài trương ngân phiếu, Tống lão gia âm thầm rơi lệ. Một tháng này tiêu pha tốn kém làm bấy nay tích lũy của hắn tiêu hao sạch bách, cả người còn không đến 200 lượng.

Luyện võ đúng thật hao tài tốn của, muốn đốt cháy giai đoạn như hắn háo tài càng là gấp bội mà tính.

Vì thế hôm nay hắn tính lên quận thành một chuyến, dược liệu xung quanh Thanh Hà huyện thu mua gần như vét sạch, tiền cũng không còn. Không còn cách nào Tống gia đành đem chủ ý đánh tới Linh Giang quận.

Dù sao bây giờ tu vi đã đột phá, cũng nên là lúc ra ngoài cho khuây khỏa đầu óc.

Lần này đi có nhiều chuyện muốn làm, cho nên Tống Khuyết chỉ dẫn theo Hùng Bá. Không chỉ vì tiểu tử này đáng tin, còn vì hắn không bao giờ tò mò những việc Tống Khuyết làm.

.....
Sáng sớm, Thanh Hà huyện bến tàu, dòng người đã tấp nập lui tới.

Chủ yếu là đám lái thương cùng phu khuân vác, túm năm tụm ba hô to gọi nhỏ gọi nhau. Nhàn nhã chắp tay dạo bước như Tống Khuyết 2 người ngược lại lộ vẻ dễ thấy.

Này không, chiều cao như hạc giữa bầy gà Hùng Bá, thêm nữa anh tuấn tiêu sái Tống Khuyết chủ tớ mới xuất hiện tại bến tàu, lập tức gây ra người chú ý.

"Tống thiếu hiệp, hồi lâu không thấy. Không phải lần trước nói sẽ đi tìm ta tâm sự sao, làm sao thiếp thân mỏi mắt trông chờ đến nay vẫn bặt vô âm tín nha?".

Một luồng gió thơm ập tới, tiện đà bên tai đã vang lên giọng nói ngọt nị như giận như trách, làm Tống thiếu gia khí huyết có đấu hiệu thoát cương lăn lộn.

Có nén hỏa khí trong người, Tống Khuyết nặn ra nụ cười đối với người đến nói:

"Ông tiền bối chớ trách, tiểu tử chỉ là dạo này bận quá, không rút ra được thời gian rảnh đi tìm ngươi".

Người đến hóa ra là Linh Giang bang Phó Đường chủ Ông Hồng. Chỉ thấy nàng này đứng trước mặt Tống Khuyết, trước ngực một mảnh trắng xóa ập vào mắt hắn, cúi đầu giọng điệu thương tâm:

"Không rảnh hay là Vân Sơn lão già này nói xấu thiếp thân, truyền vào tai thiếu hiệp những nhàn ngôn phỉ ngữ, Tống công tử cũng vì thế mà đối với ta sinh ra thành kiến".

Nhìn bộ dáng của nàng, Tống Khuyết hô to không chịu nổi. Trần trụi cám dỗ nha, lại đúng lúc trêu trọc hỏa khí phương cương Tống thiếu gia, khiến hắn hô hấp dần bắt đầu thô trọng.

Có thể là di chứng của Lưu Ly Vô Cấu Thể, huyết khí trong cơ thể hắn càng nhiều, dục vọng lại càng đốt người. Hắn lại không biết đọc kinh niệm phật đến hạ hỏa, may mà còn có Tesseract.

Mỗi lần bứt rứt khó nhịn, dòng điện từ nó phát ra lại khiến Tống Khuyết tâm thần thanh tỉnh lại, hắn mới có thể như thế nhanh chóng tu luyện môn công pháp này.

Lần này cũng vậy, dòng điện từ Tesseract truyền khắp cơ thể khiến Tống Khuyết 2 mắt thanh minh, thầm hô nguy hiểm thật hắn hít một hơi thật sâu, âm thầm dời ánh mắt nhìn đối phương mỉm cười:

"Ông tiền bối chớ hiểu nhầm, chỉ là do tiểu tử may mắn đánh chết Trịnh Quân Thanh nên những ngày gần đây trong nhà không được yên ổn. Không thiếu phải gặp gỡ các gia đến bái phỏng, ta cũng không dám ló mặt ra đường.

Hôm nay không phải là đầu gió qua đi sao, ta cũng nhân cơ hội trốn đi quận thành mấy hôm cho giải sầu".

Không quản Vân Sơn nói thật hay Ông Hồng nói thật, đối với Tống đại gia cũng không quan trọng. Hắn chỉ biết bây giờ cần tránh xa đối phương là đủ, nữ nhân này dụ hoặc quá lớn, không nhìn thấy tốt nhất, cho tâm thanh tịnh.

"Khanh khách, thì ra là thế, la ta hiểu lầm thiếu hiệp, thiếp thân cứ nghĩ Tống thiếu hiệp chê ta già cả xấu xí, không muốn cùng ta tâm sự đây."

Ông Hồng không biết có tin lời hắn nói hay không, nhưng mặt ngoài tỏ ra tin không nghi ngờ, cười khanh khách vỗ ngực an tâm. Ánh mắt lúc này mới quét qua Hùng Bá sau lưng hắn, đôi mắt sáng lên:

"Tống công tử, vị này là?".

Làm sao, lại tâm động?

Nhìn nàng ánh mắt tham lam dò xét ngốc Hùng trên người một thân cơ bắp, Tống lão gia hô to nữ nhân này khẩu vị quá rộng, chạy nhanh đem Hùng Bá bán cái sạch sẽ:

"Đây là ta huynh đệ Hùng Bá, Hùng Bá mau ra mắt Ông tiền bối".

"Ra mắt tiền bối" – Hùng Bá vẫn khốc khốc đứng chắp tay ồm ồm nói.

Chỉ cần hắn không cười lên, bọ dáng bên ngoài là còn có thể. Ông Hồng 2 mắt đong đưa nhìn qua 2 người, dùng lưỡi thơm liếm đôi môi đỏ mọng như mật đào, ánh mắt câu hồn bắt đầu dụ dỗ.

"Hôm nay đúng dịp, nếu không mời hai vị thiếu hiệp đến hàn xá, chúng ta thưởng trà từ từ đàm đạo?"

Đàm cái gì mà đàm. Lại còn muốn chủ và thợ đồng thời ăn sạch?

Dâm nữ, đừng mơ ăn ta một thân đồng tử công.

Tống đại quan nhân thẳng thắn từ chối, mặt mày tiếc nuối thở dài:

"Hôm nay thật đáng tiếc, vãn bối còn có chuyện gấp cần đến Linh Giang quận. Hẹn lúc khác nhất định sẽ đến bái phỏng Ông tiền bối".

Nhìn hắn bộ dáng kiên quyết, Ông Hồng trong lòng tiếc nuối thở dài:

"Vậy thật sự tiếc nuối, lần sau Tống thiếu hiệp nhất định phải đến tìm ta nhé".

"Nhất định như thế, vãn bối trước cáo từ".

Không quản yêu nữ này hai mắt ngóng trông như si nữ chờ tình lang, Tống Khuyết vội vàng kéo theo Hùng Bá nhanh chân lên thuyền.

.....
Nhờ ơn Ông Hồng, bọn hắn 2 người được Linh Giang bang chúng sắp xếp cho ngồi trong khoang thuyền, cũng đỡ đi một đường tàu xe vất vả.

Xem ra lão yêu bà này đối với bản thiếu nhan sắc là tặc tâm bất tử nha.

Tống Khuyết nhàm chán ngồi trên thuyền vuốt cằm suy nghĩ, tò mò Hùng Bá hết nhìn trái rồi nhìn phải, Tống đại gia cũng không hứng thú cho hắn giảng giải một khóa địa lý, tùy hắn làm gì thì làm.

Dù sao hai bên bờ cũng là núi là rừng, cũng chẳng có gì khác lạ. Đối với từ nhỏ xuất sinh trong rừng Hùng Bá cũng không có gì mới mẻ cả. Vì vậy rất nhanh tiểu tử này mất đi hứng thú, thành thật ngồi ở ghế, âm thầm thay cho đang nhắm mắt dưỡng thần Tống Khuyết canh gác.

Đợi mặt trời đứng bóng, 2 người mới đặt chân đến Linh Giang quận.

Từng đến qua 1 lần, đối với nơi này khá quen thuộc Tống Khuyết cũng không dừng lại lâu, rất nhanh dẫn theo Hùng Bá tìm một tửu lâu sang trọng, thuê một sương phòng riêng biệt ở lại.

Qua loa dùng xong bữa trưa, 2 người cũng không có hứng thú đi dạo quanh phố phường cái gì. Đều về phòng mình nghỉ ngơi dưỡng sức.

Đợi ngủ đến mặt trời gần khuất núi, chủ tớ 2 người mới nhẹ nhàng khoan khoái bước trên Linh Giang quận đường phố bốn phía đi dạo.

Lần trước đến đây Tống Khuyết cũng không có thời gian ngắm cảnh, vì vậy lúc này đây cũng thấy được rất nhiều lạc thú.

Nơi này so với Thanh Hà huyện tất nhiên phồn hoa hơn nhiều lần, không những thế, các loại mặt hàng cũng càng thêm đa dạng phong phú, có thể nói cần gì cũng có.

Được lợi làm một quận thành trọng điểm về thủy vận, theo chân các thương nhân vào nam ra bắc, hàng hóa cũng là từ miền biên cương, duyên hải thậm chí tái ngoại ở đây đều thấy bóng dáng. Có nhiều thứ dù cho là người hiện đại như Tống Khuyết cũng nhất thời chưa nhận ra là món đồ gì.

Đợi lúc mặt trời lặn, hàng ngàn ánh đèn dâng lên lung linh mờ ảo càng là khiến cho nơi này trở nên xinh đẹp tráng lệ. Để Tống đại gia cũng theo đó bị hớp hồn.

Đi mãi đến khi bên cạnh Hùng Bá bụng vang lên lọc cọc, Tống Khuyết mới chưa đã thèm ngừng chân, dẫn hắn đến gần đó một quán ăn rất đông khách dùng bữa.

Lão Ngư Quán, tên gọi không tệ, mộc mạc dễ hiểu.

Đến miền sông nước nếu không nếm thử món cá sông thì cũng không thể nào nói nổi.

"Khách quan, ngài mấy người?".

"Chỉ 2 người chúng ta, cho ta xếp một bàn trên lầu gần cửa sổ, có thể thuận tiện ngắm nhìn đường phố".

Tống Khuyết nói rồi thuận tay cho tiểu nhị một cắc bạc vụn.

Âm thầm đem bạc thu vào tay áo, tiểu nhị cười rạng rỡ ân cần cho bọn hắn dẫn đường.

"Hai vị xin mời".

Tiến lên lầu 2, nơi này cũng đã ngồi gần kín người. May mà ngoài cửa sổ còn một trương bàn trống, tiểu nhị lập tức cho bọn hắn xắp xếp.

"Nơi này có món gì đặc sắc?".

"Ha ha, vị tiểu huynh đệ này vừa đến Linh Giang thành chứ. Chúng ta nơi này đặc sắc nhất chính là Đao cá, cá này thân dẹp như lưỡi đao, lại thích bơi ngược dòng nước xiết nên thịt chắc, dai giòn, hương vị nhất tuyệt. Lão Ngư quán sở trường Đao cá 8 món, trong toàn thành cũng là nức tiếng, huynh đệ có thể thưởng thức một hai".

Chưa kịp tiểu nhị trả lời, bên cạnh bàn một thanh niên nam tử bỗng nhiên cười nói.

Tống Khuyết quay sang nhìn, hóa ra khu hắn ngồi nằm trong một góc căn phòng, nơi này cũng chỉ có 2 bàn bọn hắn. Lúc đến nhìn qua bàn bên cạnh ngồi một đôi nam nữ, lúc này nam tử nói chuyện hắn mới chú ý nhìn kỹ, cảm giác khá quen mắt không biết đã gặp ở đâu rồi.

"Chính là như Trần công tử nói, khách quan, chỗ chúng ta nổi tiếng nhất chính là Đao cá 8 món, gồm chả cá nướng, lòng cá xào cay... ngài có thể thử xem".

Trần công tử?

Tống Khuyết trong đầu nhoáng lên, lập tức nhận ra người này. Không phải thanh niên đứng cùng Trần gia gia chủ trong buổi đấu giá lần trước sao.

Tên gọi là gì nhỉ, hắn cũng không nhớ kỹ. Nhưng hẳn là Trần gia một vị quan trọng nhân vật không sai.

"Đa tạ Trần công tử cho ta giải hoặc" - Tống Khuyết mỉm cười cùng đối phương cảm tạ.

Vị kia Trần công tử cũng là nhiệt tâm thuận miệng cho hắn nói thôi, cũng không muốn bắt chuyện làm quen ý tứ. Nhân gia đi cùng bạn gái, đang cùng mỹ nhân tán chuyện đây, vì thế chỉ khách khí gật đầu mỉm cười rồi quay đi.

Tống Khuyết cũng chỉ cảm thán đối phương nhiệt tâm, rất nhanh không để ý quay sang tiểu nhị hô:

"Vậy 8 món đặc sắc mỗi thứ 2 phần cho chúng ta mang lên, lấy thêm một bầu rượu ngon nữa".

"Khách quan, ở đây suất ăn làm rất đầy đủ, ngài gọi nhiều như thế có sợ..." – Tiểu nhị cũng chần chừ.

"Không cần lo lắng, cứ mang hết lên cho ta".

"Được, khách quan"

Đã nhắc nhở qua, khách hàng không để ý thì hắn còn lăn tăn cái gì. Tiểu nhị lập tức vui sướng đi vào kêu đầu bếp làm món.

Không chờ được bao lâu, các món ăn lục tục được mang ra. Một bàn đầy toàn cá, hương thơm nức mũi đã được bày ra trước mặt hắn.

Cá sông tươi ngon thơm ngọt, không cần chế biến quá nhiều ăn vào ngon miệng vô cùng. Hắn cùng Hùng Bá phong quyển vân tàn rất nhanh liền đem một bàn đầy cho dọn dẹp sạch sẽ, lúc này mới thỏa thuê mãn nguyện trở về khách sạn nghỉ ngơi.