Chương 397: Điều kiện

Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 397: Điều kiện

Vân gia tổ mộ,

Vốn định một đao kết liễu cái kia không biết điều nữ thích khách Tống Khuyết đột nhiên cảm nhận được thật lớn nguy hiểm, không màng tất cả vội vàng phi thân lùi lại đằng sau chặt chẽ bảo vệ lấy Vân Hi mấy người.

Lúc này hắn mới cảm giác, mình da thịt toàn thân vậy mà bỏng rát dữ dội, ngay cả quần áo cũng dần dần hoá thành tro tàn rơi rụng lả tả giữa không trung.

Quá sợ hãi, hắn vội vàng dùng Tesseract năng lượng bao trùm toàn thân, đưa tay sờ lên mặt lên người thấy da thịt vẫn còn nguyên vẹn sau thằng này mới hoãn lại một chút tinh thần, kinh tủng nhìn về phía bên kia Độc Bà Bà.

Chỉ thấy này ác độc nữ nhân bây giờ toàn thân nổi đầy các hoa văn đen thẫm, xung quanh nàng một lớp hắc vụ dần dần lan toả để tất cả cỏ cây hoa lá hay ngay cả dưới chân đất đá chạm vào cũng phải chậm rãi bốc hơi.

Đậu xanh rau má!

Thanos búng tay cũng không xoá sổ triệt để thế đi, Tống Bảo Bảo triệt để kinh sợ, điên cuồng quát lớn:

"Mau lùi lại!"

Hùng Bá cũng hiểu sự việc nghiêm trọng, vội vàng nhấc lên hai nữ quay đầu chạy vội.

Hầu như đồng thời, bên kia nữ nhân cũng dùng tốc độ nhanh bất khả tư nghị lao tới.

"Chết!"

"Cút!"

"Ầm!!!"

Hai người điều điên cuồng thiêu đốt bản thân, kèm theo tiếng quát mắng sau đó chính là một tiếng kinh thiên động địa nổ lớn.

Độc Bà Bà bay ngược ra sau, khí tức trên thân bắt đầu phù phiếm.

Tống gia cũng không khá hơn chút nào, thằng này thất tha thất thểu lùi lại vài bước, cả người như bị nhúng vào nước sôi bỏng rát, làn da đen bóng của hắn cũng trở nên đỏ rực như tôm luộc.

Còn may có Tesseract bảo vệ, nếu không thật sự lần này phải bị thiêu thành tro không thể.

Nhìn thấy kia điên nữ nhân còn định táo bạo xông lên, hắn triệt để túng:

"Dừng lại!"

"Ngươi định giết lão nương, ngươi nhất định phải chết!" - Độc Bà Bà căm hận quát chói tai.

"Vị này xinh đẹp tiểu thư, tĩnh một chút." - Gặp nàng còn đồng ý nói chuyện, Tống Khuyết vội vàng khuyên nhủ.

"Ngươi như thế liều mạng, kết cục tự nhiên cũng sẽ không tốt đi chút nào. Cuộc sống này đẹp như vậy, cần gì phải đánh đánh giết giết đây, chúng ta đều là người văn minh, ngồi xuống hoà đàm không phải rất tốt.

Mỹ nữ, nghe ta một lời, hai bên đều chưa có gì thiệt thòi, ta cùng ngươi nhất tiếu mẫn ân cừu thế nào, từ nay ngươi đi ngươi dương quang đạo ta đi ta cầu độc mộc, không nữa dây dưa với nhau." - Vì mình mạng nhỏ, tiện nhân này mặt mũi cũng sẵn sàng vứt.

"Hừ, ngươi muốn đánh liền đánh, muốn ngừng liền ngừng. Trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế."

Gặp nàng còn là được thế không bỏ qua, Tống lão gia cũng là tức giận, lạnh giọng quát:

"Vậy ngươi còn muốn làm sao, đừng coi ta sợ ngươi. Lão tử có thể khẳng định với ngươi dù có đem ngươi chặt, ngươi độc cũng không thể giết ta."

"Vậy thử xem, xem ngươi có bị ta Hắc Dạ Vĩnh Hằng thiêu chết không, xem ngươi cái kia 3 đồng bạn có thể hay không còn sống rời đi."

Nghe nàng ngược lại đe doạ, Tống Khuyết cũng là đau răng. Hùng Bá dường như độc chưa hoàn toàn loại trừ, tốc độ không quá khả quan. Dùng điên nữ nhân này vừa rồi tốc độ, hắn cũng không dám chắc bảo toàn được bọn họ.

Suy đi tính lại, hắn còn thấy liều mạng trong trường hợp này là không đáng. Đành phải lần nữa xuống nước chịu nhường, dù sao tránh voi không xấu mặt nào không phải, hơn nữa còn là con voi điên thế này:

"Vừa rồi quả thật tại hạ hơi manh động, mỹ nữ ngươi chớ vì thế mà sinh khí, không tốt cho sức khoẻ. Chúng ta bây giờ hoà giải thế nào, dù sao tiếp tục cả hai đều không tốt cho ai."

"Hừ hừ, hoà giải cũng được, nhưng ngươi phải đáp ứng cô nãi nãi một điều kiện."

Thấy tiện nhân kia bộ dáng đắc ý, còn thật sự muốn được đằng chân lân đằng đầu, Tống Khuyệt cũng là hận đến cắn răng nghiến lợi. Nhưng lúc này vẫn cố nhẫn nhịn thử nghe xem là cái gì yêu cầu:

"Hừ, được rồi, nhưng hi vọng ngươi đừng nói những việc quá đáng."

"Yên tâm, việc này chỉ là tiểu tử ngươi trong tầm tay, không cần phí bao nhiêu công sức liền làm được."

Yêu nữ này nói được nhẹ nhàng nhưng Tống lão gia làm sao tin, nếu dễ dàng nàng đã không cần phải nhờ đến mình, hắn nhàn nhạt mở miệng:

"Có yêu cầu gì bây giờ liền nói đi."

"Chưa vội, ngươi trước tiên gọi cái kia người to xác quay trở về. Đợi hắn đi xa rồi quỷ mới biết tiểu tử ngươi có hay không giữ lời."

Vốn Tống Khuyết trong lòng cũng thực sự có một ý tưởng như thế, nếu Hùng Bá 3 người đã triệt để an toàn, hắn cũng không ngại liều mạng một lần thử xem. Nhưng lúc này bị đối phương vạch trần, hắn lập tức kiên quyết phủ nhận.

"Bản thiếu nói lời giữ lời, há lại là loại lật lọng tiểu nhân như thế. Ngươi có rắm liền mau thả, chớ lề mà lề mề."

Trông hắn bộ dáng này, Độc Bà Bà càng hoài nghi, khí tức cơ thể lần nữa bắt đầu táo bạo:

"Tống tặc, nhìn ngươi chột dạ vậy hẳn là đã nổi lên như thế ý xấu trong đầu. Đã ngươi không kêu người vậy để lão nương tự bắt về, lúc đó bọn họ ai dính lên người ta Hắc Dạ Vĩnh Hằng thì đừng trách cô nãi nãi không nói trước."

Thấy nàng thật sự có dấu hiệu bạo phát, Tống đại gia đầu liền to, vội vàng quát lớn:

"Ngươi định làm gì! Ngươi thái độ thế này ta làm sao tin tưởng đem người gọi về ngươi sẽ không dùng thủ đoạn nào đó gây hại cho 3 người bọn họ."

"Chê cười, chúng ta Miêu nhân nói một là một hai là hai, không có nhiều tâm tư gian xảo như người Viêm các ngươi."

Miêu nhân? Quả nhiên là Thiên Độc Tông người. Tống Khuyết lắc đầu:

"Hừ, ta mới không quản ngươi là người Miêu hay người Thái, dù sao để bọn họ ở gần ngươi vậy quá nguy hiểm rồi. Chúng ta người miền núi cũng là coi trọng tín dự hơn sinh mệnh, có việc ngươi cứ nói ra, bản thiếu đảm bảo hôm nay chỉ cần ngươi không tiếp tục gây hại cho chúng ta, ta cũng sẽ không động đến ngươi một cọng tóc."

"Lão nương ngu mới tin ngươi!"

"Lão tử cũng không tin ngươi!....."

Hai bên đều không có quá lớn chiến ý, tranh cãi một hồi mới đi đến thống nhất để Hùng Bá mang người trở về cách chỗ này 50m. Khoảng cách này Tống Khuyết đủ tự tin để bảo vệ bọn họ rời đi, Độc Bà Bà cũng có nắm chắc có thể uy hiếp được mấy người, hai bên đều tạm hài lòng.

Theo Tống gia một tiếng gào, vừa chậm rãi chạy vừa quay đầu lo lắng nhìn về phía sau ngốc Hùng mới hưng phấn hùng hục mang người trở về.

Đợi ra hiệu cho hắn đứng xa xa chờ đợi sau Tống gia mới khoanh tay hướng về phía kia yêu nữ hất cằm:

"Được rồi, có chuyện ngươi mau nói đi!"

"Hừ, tiểu tặc ngươi trước đem treo lủng lẳng đồ vật kia cất, thật sự ghê tởm chết người." – Độc Bà Bà còn là chưa hài lòng tức giận quát khẽ một tiếng.

Tống Khuyết lúc này mới có rảnh để ý mình hiện tại tình huống, khi nãy bị nha đầu kia cái gọi là Hắc Dạ Vĩnh Hằng thiêu đốt cho quần áo cháy vụn, bây giờ hắn chính là không một cọng lông che thân, tồng ngồng lộ hàng giữa thanh thiên bạch nhật đây.

Thật sự quá mất mặt!

Tống gia hung tợn trợn mắt nhìn bên kia tội khôi họa thủ một cái, mới giả vờ thò đầu vào trong xe rồi từ không gian lấy ra một bộ quần áo, cũng không chút nào ngại ngùng trước mặt nàng từng cái mặc vào.

Nhìn ca như điêu khắc cơ bắp, hâm mộ đi? – Tiện nhân nào đó đắc ý ngẩng cao ngực.

"Hừ hừ..."

Độc Bà Bà cắn răng hừ lạnh mấy tiếng, đợi hắn làm hết thảy xong xuôi, nàng trên người hắc khí mới dần dần rút đi, để lộ ra trước mặt mọi người vốn có chân thực dung mạo.

Nha đầu này lúc trước quần áo, đồ dịch dung cũng như Tống đại quan nhân hết thảy đều bị nàng độc khí thiêu rụi, bây giờ ngoại trừ một chiếc quần đùi cùng trước ngực cái yếm không biết làm từ loại gì chất liệu còn tồn tại được giúp che đi 2 chỗ xấu hổ bộ vị vậy cũng không vật dư thừa. Lúc trước hai con rắn nhỏ còn là cuộn lại thành hai chiếc vòng bám chắc trên cổ tay nàng.

Có hạnh nhìn cô nàng này mặt mũi, Tống Khuyết nội tâm cũng là rung động thật mạnh.

Cái này... thực sự là...

Thật quá con mẹ nó xấu!

Người gầy như que củi trước đó đã biết rồi, nhưng bây giờ nhìn nàng da dẻ hắn mới biết nữ nhân lại còn có thể xấu đến vậy.

Thân cao lênh khênh trên 1,7m, làn da màu xạm sần sùi thô ráp như vỏ cây. Trên mặt đỡ một chút nhưng cũng không khá đi nơi nào, da mặt vàng khè bỏng beo, vì quá gầy còn khiến hốc mắt hốc má hõm vào, tóc tai thì như chổi đót vậy xơ xác.

Chỉ là đáng tiếc cho đôi mắt kia, thật sự bạo diễn thiên vật!

Trường hợp này đến gặp Tống bác sĩ cũng bó tay toàn tập, trừ đập đi xây lại hắn thật sự không biết thẩm mỹ kiểu gì.

Như một thân cây khô gắn thêm cái sọ dừa, đổi là ai đến cũng cần quỳ.

Quá cay mắt rồi, Tống gia cố nén chửi người xúc động, vội vàng lần nữa chui vào trong xe vơ lấy một cái chăn ném qua cho nàng rồi ghét bỏ nói:

"Mau mặc vào, thật sự có bại thuần phong mỹ tục!"

Độc Bà Bà:.....

Kìm chế lắm mới không nổi lên bạo nộ, kia xấu nha đầu cắn răng nghiến lợi đem chăn quấn lên người, phập phồng thở dốc mấy lần cho bình phục rồi mới mở miệng:

"Được rồi, bây giờ chúng ta liền nói chuyện."

"Ngươi có chuyện gì cần giúp mau nói đi, bản thiếu còn bận hẹn người đây." – Tiện nhân này mới không thừa nhận vì đối phương xấu xí mà mình thiếu kiên nhẫn đâu.

"Ta muốn ngươi giúp đưa ta tiến vào Thiên Độc Tông."

Nghe cái này kỳ quái yêu cầu, ngẫm lại đối phương khi nãy sử dụng chiêu thức, Tống Khuyết nhướng mày:

"Ngươi không phải là Thiên Độc Tông môn nhân sao, có chân tự mình đi về, muốn ta đưa ngươi vào đó là có ý gì?"

"Ngươi hỏi nhiều như thế làm gì, tiểu tử ngươi bây giờ cùng Cự Mộc Thành thông thương, lại cùng Nguyễn Tuấn Huy thằng kia quan hệ tốt như thế, mang ta âm thầm trà trộn vào Thiên Độc Tông hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn chứ?"

F*UCK!

Làm sao lại không lớn, chẳng may ra chuyện gì nhân gia tìm mình trả thù vậy có mà ăn đủ, Tống gia nghiêm khắc cự tuyệt cái này quá phận yêu cầu:

"Đó là không thể nào, trừ khi ngươi nói ra mình mục đích để bản thiếu suy xét, nếu không chuyện này ta tuyệt đối không thể đồng ý."

"Tống tặc, ngươi đây là định trở mặt!" – Độc Bà Bà phẫn nộ quát lớn.

Nhưng làm sao người đối diện nàng vẫn là không đếm xỉa lắc đầu:

"Không thể nói trở mặt, ta nói rồi, chỉ giúp trong phạm vi có thể. Ngươi nếu gây ra tội lỗi gì để Nguyễn Tổng chủ trách phạt lên đầu ta, vậy không những nơi này mấy người, kể cả ta toàn bộ gia nhân cùng bang phái cũng chắc chắn bị tao ương. Trừ khi ta đầu bị cửa kẹp ta mới làm ra lựa chọn ngu ngốc như vậy."

Theo Tống đại quan nhân này một phen cương quyết từ chối, bầu không khí lại bắt đầu trở nên vô cùng căng thẳng.