Chương 406: Dị thú

Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 406: Dị thú

Đọc sách khiến con người ta tinh thần minh mẫn, sáng suốt.

Tuy không biết vị nào đại lão nói ra mấy câu đại loại như thế nhưng Tống lão gia vô cùng tán đồng cái này thuyết pháp.

Này không, vừa ngồi xuống nhẫn nại tính tình đọc sách một lát, hắn đã thấy trong lồng ngực mình mãn khang tức giận dần dần bình phục, thằng này mới bắt đầu tỉnh táo ngồi suy nghĩ mấy cái mưu hèn kế bẩn chuẩn bị đi âm người.

Đỗ Như Hối thằng kia đã không giữ đạo nghĩa giang hồ muốn xuống tay với người nhà hắn, Tống Khuyết tự nhiên cũng không cần phải tuân thủ cái quy tắc lề lối gì nữa, chuyện này hắn tuyệt đối sẽ không chỉ như thế nhẹ nhàng buông tha.

Ở bên kia Tiểu Yến Tử vẫn đang toàn trình giám sát Linh Giang Bang người nhất động nhất tĩnh. Chỉ cần cho hắn tìm được cơ hội, Tống lão ma sẽ nhường lão tặc kia rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Nhưng tất cả còn phải chờ thời, hiện lão Đỗ đang như chim sợ cành cong vậy đề phòng vô cùng sâm nghiêm, bây giờ có làm gì chưa chắc đã tạo được hiệu quả quá tốt. Một chút kiên nhẫn như thế Tống Khuyết vẫn là có được.

Bên ngoài cũng không có việc gì cần hắn đích thân động tay, Tống gia vậy cả ngày ung dung nhàn nhã ở trong nhà văn ôn võ luyện, lối sống bình đạm khép kín như thế để Thiên Hương khó mà chịu đựng, nha đầu này dã đã quen, một ngày không ra ngoài lượn vài vòng là cả người đều thấy bồn chồn khó chịu.

Lúc này, khi Tống đại quan nhân tu luyện Thiên Chuy Công xong, vừa mới từ phòng tắm tắm rửa thơm tho sạch sẽ đi ra, tiểu ớt cay đã vội vội vàng vàng xông tới:

"Tống tặc, ngày mai ngươi... í, mùi gì mà thơm vậy?"

Người bình thường thật khó bắt kịp con mụ điên này tư duy, đang nói chuyện dở dang nàng đã lập tức bẻ lái, vứt luôn mục đích ban đầu sang một bên. Bỗng chốc giống như hóa thân thành một con chó vậy nhăn mũi dùng sức ngửi, không ra một lát liền trợn mắt:

"Tống tặc, trên người ngươi rốt cuộc là cái gì mùi hương, vì sao thơm như thế?"

Đây là cách hỏi người sao? Tống lão gia tâm mệt lườm con hàng này:

"Hữu xạ tự nhiên hương, bản thiếu đức – trí – thể - mỹ đều đẹp, không cần làm gì cũng sẽ lan tỏa hương thơm đến cho đời."

"Phi, bằng loại mặt hàng như tiểu tử ngươi cũng đòi đức – trí – thể - mỹ, mau mau cho bản cô nương xem ngươi đem cái gì hương nang trên người."

Gặp con nhóc này không tin, Tống Khuyết hùng hồn vén tay áo lên:

"Ta một đại lão gia còn cần phải đeo hương nang, nha đầu ngươi thử ngửi xem có phải đó là mùi thơm từ da thịt hay không?"

Thiên Hương cũng không có cố kỵ nhiều như thế, lòng tò mò đã bị câu lên nàng không do dự chút nào ghé mũi đến gần thử ngửi. Thật sự ngửi thấy mùi thoang thoảng hương hoa sau vị này Thánh nữ còn đưa tay mình lên kiểm tra thử, thấy tiểu tặc kia quả nhiên không có bôi cái gì tinh dầu, da thịt thật sự vô cùng khô ráo sạch sẽ.

Bị nó bàn tay nhăn nheo thô ráp như bà cụ U80 âu yếm vuốt ve, Tống gia thấy toàn thân đều thấy không được tự nhiên, dưới chân bất giác rùng mình khép chặt. Hắn vội vàng đem tay rút về, mặt còn là không để lộ ra một chút biểu cảm dị trạng nào lắc đầu:

"Tin đi? Nhớ một điều rằng hương hoa chỉ bay theo hướng gió, nhưng nhân cách đẹp lan tỏa khắp mọi nơi. Nha đầu, ngươi cần trân trọng những tháng ngày được sống bên cạnh một bậc vĩ nhân."

Tiện nhân này rất tinh tướng xạo lol một câu sau liền tiêu sái lắc lư thân thể to mọng như con gấu của mình đi rồi, để lại Thiên Hương mặt dại ra, trợn mắt há mồm như hóa đá.

Nhìn hai người này cho nhau cạnh khóe, Dương Mật Dương Tử 2 người từ trong phòng dọn dẹp đồ tắm đi ra cũng không nhịn được bật cười.

"Khì khì!"

Tiểu ớt cay thấy vậy mới hồi thần, vội vàng quay sang bắt lấy 2 tiểu truy hỏi rốt cuộc. Đợi biết được thật sự đáp án cặn kẽ sau con hàng này lần nữa hằm hè đi tìm người nào đó tính sổ rồi.

.....
"Tống tặc, bản cô nương cũng muốn xà phòng."

Tắm rửa thoải mái xong ngồi trong sân uống trà nghỉ ngơi Tống lão gia thấy con mụ điên Thiên Hương hô to gọi nhỏ chạy đến, hắn đầu cũng không nhấc, chỉ nhàn nhạt trả lời.

"Muốn xà phòng? Có thể! Đưa tiền đây."

Nợ nhiều không áp thân, nợ 1 cũng là nợ mà nợ 10 vẫn là nợ, dù sao vị này Thánh Nữ mặt cũng đã chai lỳ, lúc này như chuyện con muỗi vậy khinh thường khoát tay:

"Bao nhiêu ngươi cứ cho ta ghi sổ, sau này bản cô nương sẽ cả gốc cả lãi trả đầy đủ."

"Hắc, trước đó tiền rượu ngươi còn chưa thanh toán cho ta đây. Không có cửa đâu." – Tống gia không vui thẳng thắn từ chối.

Tiểu ớt cay vậy cũng nghẹn lời, mắt đảo lòng vòng rồi hùng hồn tuyên bố:

"Ai nói không thanh toán, khi nãy ta tìm ngươi không phải vì vấn đề này sao."

Nghe thế Tống Khuyết liền hứng thú ngồi dậy:

"Há, nha đầu ngươi phối chế được độc dược rồi?"

"Hừ, làm gì có chuyện dễ dàng thế, ngay cả nguyên liệu ta còn chưa có đâu, lấy đâu ra phối chế."

Thiên Hương khinh thường bĩu môi lắc đầu rồi tiếp tục:

"Ngày mai ta muốn vào rừng một chuyến đi tìm mấy loại dược thảo, trở về bản cô nương sẽ lập tức phối chế độc dược cho ngươi. Tiểu tử ngươi sẽ không có vấn đề gì đi?"

Trước đó đã thống nhất qua, cô nàng này sẽ không được đi đâu rời khỏi Tống đại lão gia tầm mắt. Hắn cũng sẽ có trách nhiệm đi cùng nàng hỗ trợ làm mấy việc thật sự cần thiết, trong đó có vào rừng kiếm độc vật.

Ngày mai hẳn cũng chỉ có việc Phạm Nhất Vượng cùng Vu Đại Thanh mấy người vận hàng trở về, cái này có Vân Hi lo liệu, hắn đến hay không đến cũng không ảnh hưởng gì cho lắm. Nghĩ thế nên Tống Khuyết liền gật đầu:

"Được, không thành vấn đề, ngày mai ta sẽ đi cùng ngươi một chuyến."

"Vậy xà phòng?" – Hàng này còn nhớ mãi không quên mục đích.

Được đảm bảo chắc chắn sẽ có đồ vật trả nợ cho mình, Tống đại quan nhân cảm thấy rất hài lòng, lúc này liền trở mặt khoát tay như đuổi ruồi:

"Ngươi đi tìm a Mật hỏi đi, muốn cái gì mùi hương bảo nàng đưa cho, mấy chuyện thế này sau không cần phiền bản thiếu."

"Hừ hừ!"

Tuy rất bất mãn kẻ nào đó kênh kiệu thái độ, nhưng mục đích đã đạt đến, Thiên Hương cũng chỉ hừ lạnh mấy tiếng rồi tung tăng chạy đi rồi.

......
Sáng hôm sau,

Trái ngược với bản tính lười biếng hàng ngày, hôm nay khi trời vừa tờ mờ sớm, Thiên Hương đã thức dậy sẵn sàng chuẩn bị đồ vật rồi ầm ĩ la hét gọi người nào đó đi theo hộ giá hộ tống cho nàng.

Cũng may mọi khi tầm giờ đó Tống lão gia cũng bắt đầu dậy sớm thần luyện, nếu không bị này sửu nữ phá giấc ngủ, hắn có lẽ đã không nhịn được cho nàng một bạt tai.

Không thể nề hà con mụ điên này, Tống Khuyết đành mang theo một rổ bánh bao do đáng yêu tiểu nha hoàn Dương Mật chuẩn bị từ trước, mượn tạm ngốc Hùng tọa kỵ Tiểu Hắc rồi gọi lên Husky, Manh Manh hai đứa. Một đoàn 2 người 3 thú cứ thế từ mờ sương đã rong ruổi nhau vào trong rừng.

Nhìn tiện nhân kia thoải mái ngồi trên cự hổ, vừa ngắm cảnh vừa cắn bánh bao, Thánh Nữ cũng rất là nóng mắt.

Cuối cùng chỉ khổ rồi Husky, con này Lang Vương ngày hôm nay bị ép phải hiến dâng lần đầu của mình cho yêu nữ, bị nha đầu này đè ra rồi cưỡi lên tận tình hưởng thụ.

Cũng may Thiên Hương chỉ nặng có tầm 3-40kg, với hình thể to lớn hiện tại của Husky, chở lên mấy trăm cân thịt của chủ nhân nó thì hơi quá sức chứ mang theo một đống khô cốt thế này thì không vấn đề, sói con im lặng cam chịu rồi.

Hai bên đều đã có tọa kỵ, tiểu ớt cay tâm lý lúc này mới cân bằng, bắt đầu quay sang Tống lão gia hàn huyên nói chuyện:

"Nhà ngươi con này Mặc Lân Hổ tại trong Thập Vạn Đại Sơn cũng là hiếm thấy, hơn nữa hình thể còn to lớn thế này thật sự vô cùng khó gặp. Tiểu tử ngươi vậy mà có thể bắt được một con, thật sự vận khí nghịch thiên."

"Ồ, trong chỗ các ngươi có nhiều loại dị thú như này không?" – Nói đến cái này, Tống Khuyết đặc biệt hứng thú.

Trước đây hắn vẫn không gián đoạn để Tia Chớp bay xung quanh tìm kiếm tọa kỵ, làm sao như mò kim đáy bể không thấy tăm hơi gì. Hôm nay nghe thấy yêu nữ này nói chuyện có vẻ mấy loại dị thú này trong đó không quá hiếm, hắn liền động tâm.

Thiên Hương cũng không có gì phải giấu giếm, vô cùng tự hào gật đầu:

"Tại Thập Vạn Đại Sơn rừng núi bao la, tự nhiên không thiếu các loài dị thú sinh sống. Tam Giác Thú, Lộc Thực, Thủy Tê, Thanh Ngưu.... chỉ cần chịu khó bỏ công đi tìm cũng không phải không thể tìm thấy, nhưng ngươi có bản lĩnh hay không hàng phục chúng nó lại là một chuyện khác."

"Như Nguyễn lão tặc, hắn vậy mà bắt được một con Kim Văn Báo làm tọa kỵ, thật sự là gặp được vận khí cứt chó, may mắn về đến tận nhà." – Giọng đến cuối đã là chua không được.

Tống Khuyết mới không quan tâm nàng cảm thụ, nghe nha đầu này vừa kể, bây giờ hắn đối với tiến vào bên kia Thập Vạn Đại Sơn đã là khao khát vô cùng. Chỉ tiếc những ngày này bận quá, hơn nữa chỉ sợ bằng mình thực lực dù có bắt được dị thú cũng không có cách nào mang về, vì thế đến cùng vẫn chỉ có thể là mơ ước suông.

Thiên Hương vẫn chú ý thằng này sắc mặt, thấy hắn thần du thiên ngoại liền hiểu trong đầu nó nghĩ gì, lúc này cười khẩy:

"Làm sao, ngươi đối với đám kia dị thú động tâm?"

"Một uy mãnh tọa kỵ ai mà không thích, ta động tâm thì có gì lạ sao?" – Tống Khuyết cũng không có chút nào ngại ngần chối bỏ.

Yêu nữ vậy gật đầu tán đồng:

"Không sai, nhưng tiểu tử ngươi có thể thuần phục được chúng nó sao?"

"Hừ, ngươi không nhìn thấy mấy tiểu gia hỏa này sao?" – Tống gia dùng ánh mắt như quan ái thiểu năng trí tuệ thế nhìn nàng.

Thiên Hương tức thời liền nổi giận, nhưng ngay sau đó, nghĩ đến hàm nghĩa lời thằng này nói nàng liền kích động:

"Ngươi thật sự có biện pháp thuần phục động vật."

"Hừ, còn cần lừa ngươi. Trước mặt ngươi là người đã đem Tuần Thú Sư nghề nghiệp tu luyện đến mãn cấp nam nhân." – Tống tiện nhân ngạo kiều khoanh tay ngửa đầu kiêu ngạo nói.

Tiểu ớt cay cũng không để ý hắn bộ dáng tinh vi, nàng lúc này hai mắt sáng rực lần nữa quan sát tiểu tặc này, miệng không nhịn được tán dương:

"Ngươi thật đặc biệt, có thể miễn dịch với ta độc tố, lại còn có khả năng câu thông với muôn thú. Bản cô nương đối với ngươi càng ngày càng hiếu kỳ rồi đấy!"

Con hàng này vậy mà dùng ánh mắt đó trắng trợn nhìn mình, còn mở miệng câu dẫn thả thính, Tống đại quan nhân cả người rùng mình liên tiếp nghiêm mặt quát:

"Lão tử đối với ngươi không hứng thú, ngươi chết cái đó tâm đi!"

"Tống tặc!"

Gặp con chó này lại tự mình đa tình, còn mở mồm coi thường nàng như vậy, Thiên Hương Thánh nữ tức thời tức giận vô cùng, hai mắt phẫn nộ gần như bốc lửa:

"Lão nương muốn làm thịt ngươi!"

Hai bên vốn đang hài hòa bầu không khí trong chốc lát đã biến thành hỏa bạo mười phần.