Chương 3: Quyển Sách Kỳ Lạ

Ta Muốn Làm Quỷ Sai????

Chương 3: Quyển Sách Kỳ Lạ

Bảo Trân hôm nay rất khó chịu từ nhỏ đến lớn chưa từng khó chịu đến như vậy, không biết tại sao cô cảm thấy có thứ gì rất quan trọng của mình sắp xa mình. Cô hoang mang lo lắng nhưng không có tác dụng gì. Nên cô quyết định chạy đến xem con ma bệnh Lê Văn sao rồi, không biết có bệnh nữa không. Từ thư viện cách nhà không xa cô về đến nhà. Cổng khóa: " Biết ngay mà, cái đồ ôn không làm người ta bớt lo, trời nắng chan chan như vậy mà chạy đâu không biết. Về biết tay tui". Cô có chìa khóa nhưng không mở cửa vào. Trân đứng đó đợi Văn tầm 5' thì cậu về đến. Mắng cho một trận cô quyết định giận Văn, không để ý đến cậu trong 1 tiếng. "Có lâu quá hông, thôi 10' được rồi". Lần này cô giận lắm vừa đi chưa được tiếng mà Văn dám loạn như vậy nếu mà cô đi lâu chắc Văn không lật trời đâu. Đúng là dạy con từ thưởu còn thơ dạy chồng từ thưởu bơ vơ mới về. Vào nhà ngồi xuống cô không nói câu nào cũng không nhìn Văn cô muốn xem Văn phản ứng thế nào. Quả nhiên không ngoài dự đoán nhìn cậu ngồi đó như thể phạm nhân bị đưa vào phòng phỏng vấn đứng ngồi không yên.
Văn suy nghỉ 1 hồi rồi nhỏ giọng nói.
- Em khát hông anh rót nước cho uống.
Nói cậu đứng lên rót ly nước suối cho cô. Rồi ngồi bên cạnh cô nghe mùi hương nhẹ nhàng thoan thoản từ cơ thể cô. Cậu bổng thấy say. Nếu có thể cậu muốn mang hạnh phúc lớn nhất đến cho cô, tất nhiên người thực hiện điều đó là cậu. Cậu nhỏ nhẹ nói
- Đừng giận anh mà anh biết lỗi rồi anh hông dám nữa.
Trân không nhìn cũng không trả lời cậu. Cầm ly nước uống 1 hớp. Cô cầm quyển sách nhìn chăm chú. Bổng dưng cô cảm thấy là lạ, nhà gái ngồi đọc sách uống nước nhà trai ngồi nhỏ nhẹ năng nỉ ỷ ôi thật giống chồng làm sai ngồi năng nỉ vợ. Mặt cô tự dưng đỏ như ớt, có xu hướng lang đến mang tai. Đang ngồi bên cạnh năng nỉ tự dưng Văn thấy bên tai cô bổng đỏ ngầu. Nhìn lại mặt cô từ cổ cho đến mang tai đều đỏ ngầu chẳng hiểu gì. Cậu sợ cô bệnh, sốt sắn sờ trán Trân cậu hỏi.
- Em sau vậy bệnh hả. Sau đỏ mặt hết trơn.
- Hông..Hông có gì. Chắc nắng quá thôi hà.
Sờ thấy trán cô không nóng, cậu cũng bớt lo.
- Em ngồi đó đi anh vô bắt cơm làm đồ ăn.
- Thôi đi ông tướng để đó tui lo. Vô phòng nghỉ đi.
Nói rồi cô đi vào bếp vậy là lời hứa giận 10' của cô thất bại. Văn ngồi nhìn dáng người thước tha của cô khuất sau cửa bếp. Cậu đứng lên vào phòng, Văn lấy 2 quyển sách mà 2 ông già tặng cậu ra lấy quyển Hắc Hành ra đọc.
" Cậu là người có duyên với ta và bạn ta lão Bạch. Quyển sách này do ta dùng năng lượng huyễn hóa ra nên nhóc có thể yên tâm chỉ có những người được ta cho phép hoặc mạnh hơn ta mới có thể nhìn thấy. Quyển sách này sẽ dạy cậu dẫn linh, truy linh, khốn linh, diệt linh. Mỗi sinh linh điều có linh sao khi cơ thể bị hủy hoại không chứa được thì linh sẽ ra khỏi cơ thể, ta gọi đó là "chết". Người bình thường không thấy được linh. Chỉ 1 số loài sinh vật có năng lực bẩm sinh có thể thấy linh hoặc người tu luyện. Hiện trái đất chỉ còn không đến 0.0001% người tu luyện. Tức là cứ 1 triệu người mới có 1 người tu luyện. Nhưng những gì ghi trong sách này chỉ có thể đối phó với linh. Thế giới có Âm Dương Thiên tam giới. Ta đến từ Âm giới. Bình thường linh sao khi chết sẽ bị Âm giới kéo xuống như kiểu trọng lực trái đất vậy. Nhưng có 1 số tình huống đặt biệt không đến được Âm giới hoặc cố tình lợi dụng những vật khác để không phải xuống Âm giới. Nhiệm vụ cậu là dựa vào truy linh tìm những linh đó và dùng dẫn linh đưa về Âm giới. Nếu chưa đến lúc thì có thể dùng khốn linh để giam giử lại khi đến lúc nó sẽ bị Âm giới hút đi. Có một số Linh đặt biệt bị ô uế quá nặng có thể dùng diệt linh là nó tiêu biến trên cõi đời, hãy nhớ hạng chế dùng diệt linh, dùng càng nhiều linh cậu sẽ càng ô uế đến 1 lúc nào đó cậu sẽ bị ô uế quá nặng Âm giới không nhận cậu nữa thì không ai cứu được cậu."
Đọc lời giới thiệu cậu có chút khó tin. Nhưng ráng chút nữa, cậu lật trang sau đọc tiếp.
" linh phân nhiều loại nhưng cơ bản nhất là:
Bạch linh: tức linh sạch loại linh này cực kỳ hiếm gặp gần như cậu không thể gặp được bởi linh này vừa xuất hiện sẽ bị Âm giới kéo đi. Bạch linh chỉ cần xuất hiện trong vòng 3s mà không bị kéo sẽ biến thành hôi linh
Hôi linh: tức linh xám, loại này là thường gặp nhất bởi nó là những linh vì một số lý do nào đó không bị Âm giới kéo hoặc bị ngoại lực giử lại. Loại linh này nếu là vì lý do tự nhiên không bị kéo thì tương đối dễ đối phó. Nếu là linh bị giử lại thì sẽ rất khó đối phó. Nếu hôi linh trong thời gian dài không bị đưa về Âm giới đồng thời có những hành vi gây hại nghiêm trọng đến Dương gian sẽ trở thành hắc linh.
Hắc linh: tên như ý nghĩa hắc linh là những linh hồn đen tối bị ô uế cực kỳ nghiêm trọng đánh mất tư cách tồn tại trên cõi đời. Hắc linh cực kỳ tàn ác, những kẻ khi còn sống làm ảnh hưởng đến sự cân bằng của thế giới sau khi chết chắc chắn sẽ thành hắc linh. Nếu gặp hắc linh có 2 phương án 1 là diệt nó ngay lập tức, 2 là bị nó diệt. Bởi hắc linh tồn tại cực kỳ đặc biệt nó cực mạnh còn cực khát máu. Nếu để nó trưởng thành cậu sẽ người phải chịu trách nhiệm bởi đó là nhiệm vụ cậu.
Đọc tới đây Lê Văn điếng cả người. 1 là diệt 2 là bị diệt, thật điên. Kêu người giúp không tốt sao. Càng đọc Văn càng thấy nhãm. Có những điều hết sức vô lý như nếu một ai đó đủ mạnh có thể lật núi hay bắt sông theo nghĩa đen. Trong sách còn nói núi non không có linh nhưng những sinh vật trên đó xem nó như mẹ nên đôi khi có thể xuất hiện sơn linh. Sách còn nói trên đời này sinh linh không tu luyện nhưng sở hữu linh mạnh mẽ nhất là con sông. Nghe là thấy hãm rồi, chẳng lẽ cái gì kêu con là có linh sao. Chẵng lẽ những vật như con dao hay con đường đều có linh sao. May mà trên sách không nói. Hú hồn. Càng đọc càng vô lý. Đọc truy linh rồi tới dẫn linh mới đọc được phân nửa dẫn linh là Văn chịu thua, sách quá nhãm. Cầm lên Bạch Hành đang chuẩn bị đọc coi sao thì cậu nghe tiếng Trân gọi ăn cơm. Văn nhìn lại, đã 5h, thật nhanh mới đọc có chút chưa được 10 trang sách mà đã 2 tiếng. Cậu buông quyển Bạch Hành xuống rồi bước xuống lầu. Văn không hề biết lúc cậu đọc Hắc Hành mắt cậu hoàn toàn đen lại không hề có tròng trắng, đen như thể lổ đen không chút ánh sáng. Mà Văn cũng không biết những gì cậu đọc trong Hắc Hành hoàn toàn in trong đầu cậu, như thể bảng chữ cái vậy, kêu cậu đọc ra có thể sai nhưng khi muốn dùng lại tự nhiên hiện ra trong đầu.
Vừa xuống lầu nhìn bóng hình xinh đẹp bước tới bước lui trong phòng khách và nhà bếp lòng cậu lại đau lên. Nếu có thể cậu sẽ làm bất cứ thứ gì để ở bên cô, nhưng cậu không thể. Cơ thể cậu đã quá yếu rồi, dù những năm gần đây bá má cậu dùng tiền mua rất nhiều thứ bổ dưỡng nhưng càng ăn cơ thể cậu lại càng yếu.
Xuống lầu ngồi xuống bàn ăn, Văn nhìn Trân bớt cơm cho mình sẵn miệng hỏi.
- Sao em gọi anh trể vậy.
Bình thường nhà cậu ăn cơm nghỉ ngơi rất có quy luật tối sáng 7h dậy ăn sáng, 11h ăn cơm trưa, 4h ăn cơm chiều, tối 8h ăn chút trái cây quay quần bên nhau rồi ngủ.
- Tại anh cắm đầu đọc sách em kêu mà không trả lời, em lên thấy anh đọc chăm chú quá nên không gọi. Nếu không phải em đói quá em cũng không rãnh phá anh đâu.
"Đói thì tự ăn không được sao". Lời này có cho tiền Văn cũng không dám nói. Văn ít giao tiếp với người lạ chứ không có ngu, nói ra một hồi ai khổ người đó biết. Cậu cười trừ nói.
- Đói thì ăn đi, em đói anh sót.
Nói, cậu còn gắp cái cánh gà cho Trân. Nhìn cậu lúng túng dỗ dành mình Trân cười cười rồi gắp cho cậu cái đùi gà. Thiệt là hết chổ nói, 19 tuổi đầu rồi còn ngơ ngơ ngáo ngáo. Nếu không phải lớn lên chung với cậu có lẽ Trân đã bị vẻ ngoài nhút nhát đó lừa gạt. Đừng nhìn Văn ốm yếu với nhút nhát trước mặt mình, từ trước đến nay cậu chỉ có biểu hiện như vậy trước cô và ba má. Nhớ hồi cô 12 tuổi bị bọn con trai lớp trên ức hiếp, dù đối phương có tới 6 tên, dù đối phương cao hơn cậu gần một rưỡi cái đầu. Một mình cậu bằng sự lỳ lợm, cứng rắn đánh cho bọn đó chạy tán loạn. Tất nhiên cậu cũng thương tích không còn hình dáng. Nhớ đêm đó ba má khóc khô cả mắt. Còn cô thì xỉu lên xỉu xuống, cuối cùng cả 3 ngã bệnh, 1 nhà 4 mạng chiếm hết cả phòng bệnh. Từ đó về sau không ai dám chọc ghẹo cô hay châm chọc cậu nữa. Cũng không biết ba má cậu làm gì gia đình mấy đứa kia hầu như ngày nào cũng có người đến chăm sóc cho cả nhà. Sao này cô mới biết mấy gia đình đó đều có người làm cho trang trại của ba má.