Chương 65: Ngươi Hận Ta Sao?

Ta Là Quỷ Thần

Chương 65: Ngươi Hận Ta Sao?

Chương 65: Ngươi Hận Ta Sao?



----- An Bang, Đại Việt -----

Lúc này cuộc tỉ thí tửu lượng vẫn diễn ra hết sức căng thẳng. Trên nền đất vỏ bia đã được chất đống thành núi, không biết bao nhiêu mà kể.

Người chơi tham gia cuộc đấu tửu, không thiếu kẻ đã gục ngã hay bỏ cuộc. Trên bàn chỉ còn lại hai người vẫn còn đang thi đấu.

Long Chính Phát, thằng này người dân tộc miền núi, nhậu nhẹt quen rồi. Men với hắn chỉ như nước lọc. Uống no đi tè.

Nguyễn Văn Tuyến, thằng này nhà nấu rượu, ngửi men từ bé rồi nên được gọi Tuyến ất. Hắn ăn cơm chan rượu như ăn cơm canh bình thường.

Cả hai người lúc này mặt đỏ tía tai như gà chọi, nhưng vẫn xung mãn 10 phần. Không ngừng có ly bia hạ xuống, lon mới đưa lên. Làm người rót bia cũng phát mệt.

" Long Chính Phát, uống bia nhạt quá, ta kiến nghị đổi sang rượu. Thế nào? " Nguyễn Văn Tuyến đưa ra chủ ý.

" Hợp lý, triển đê " Long Chính Phát cũng gật đầu cái rụp, không suy nghĩ. Hắn cũng cảm thấy uống bia quá phiền toái. Tốn công đi tè.

Uống bia xong uống rượu, loại hình này chỉ có các cao thủ trong làng ăn nhậu mới dám chơi. 2 loại cồn đụng nhau không phải nói giỡn. Người tửu lượng yếu uống vào có khi hẹo tại chỗ.

" Cho mấy chai rượu mạnh lên e êy " Lâm Tùng một bên cũng sảng khoái gọi to. Tiệc lần này hắn bao, các tửu thủ thích loại men nào hắn cũng ok.

Vậy là sao tiếng gọi của Lâm Tùng, từng chai rượu Everclear được đưa lên. Everclear được biêt đến là loại rượu có nồng độ cồn cao nhất thế giới. Độ cồn 92%. Uống vào có thể phun ra lửa cũng có thể.

Cảnh này Hà Phong cũng chỉ lắc đầu không biết nói gì. Hắn xưa giờ lý niệm rượu chè suy gan hại thận chết sớm nên không để tâm đến. Ngày xưa công hội cũng toàn đứa không thích nhậu nhẹt. Cho nên hắn cũng chưa từng thấy việc người ta đấu tửu như nào. Hôm nay coi như mở rộng tầm mắt.

" Mời " Nguyễn Văn Tuyến giơ lên chai rượu

" Mời " Long Chính Phát cũng giơ lên

* Coong *

Chai rượu kêu lên sau tiếng cụng chai. Cả hau cùng ngửa cổ tu trực tiếp, không cần ly cốc gì cả.

" Sảng khoái " Long Chính Phát đặt xuống chai rượu kêu lên.

" Đúng, sảng khoái " Nguyễn Văn Tuyến cũng đồng tình.

Chỉ tu một lần, chai rượu Evenclear đã thấy đáy. Hai người cũng không nhiều lời, mở ra chai thứ 2 tiếp tục ngửa cổ lên trời tiếp tục tu.

" Tiên tửu a " Có đồng học đứng bến không nhịn được mà lên tiếng cảm thán

" Thú giữ cmnr " lập tức cũng có người đồng tình.

Bọn họ bình thường hoàn toàn tự tin về tửu lượng của bản thân. Có thể nói chục lon không say. Nhưng đến giờ phút này mới hiểu được núi cao còn có núi cao hơn. Riêng với loại rượu Evenclear uống 1 hớp đã không phải việc dễ. Đừng nói tới việc tu cả chai.

" Cố lên, cố lên....."

Lâm Tùng một bên không ngừng reo hò cổ vũ. Mặc dù mỗi chai Evenclear giá trị hàng chục nghìn USD nhưng hắn không hề tỏ ra đau lòng. Người giàu có như hắn tiền bạc đã không còn là vấn đề. Chỉ cần vui là được.

Hết chầu rượu thứ 2, tiếp tục đến chầu thứ 3, rồi thứ 4..... Từng chai, từng chai cứ thế bị tu ừng ực. Hai người tỏ ra khí thế 10 phần.

" Ọe "

Ngay khi tới chai thứ 6. Nguyễn Văn Tuyến không chịu nổi. Trực tiếp ói tại trận.

" Yếu " Thấy đối thủ ói, Long Chính Phát cười nhạt.

Kết quả này cũng như tuyên bố, Nguyễn Văn Tuyến đến đây đã bại trận. Tửu vương chiến thắng lần này thuộc về Long Chính Phát.

* Bộp bộp...*

Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên như chúc mừng cho tựu vương lần này.

" Ngươi ghê gớm " Nguyễn Văn Tuyến cũng không nhịn được mà đưa lên ngón tay cái tán thưởng.

" Hahaha......" Long Chính Phát mặt tươi cười nở hoa khi chiến thắng.

Lâm Tùng tiến đến chỗ Long Chính Phát bắt tay, mặt cũng tươi cười nói

" Chúc mừng ngươi, Chí Tôn máy chơi thuộc về ngươi "

" A được, cảm ơn " Long Chính Phát cũng khách sáo nói lại một câu.

Cuộc họp lớp tới đây cũng tuyên bố kết thúc trong chiến thắng của Long Chính Phát. Đồng học lúc này cũng chia tay nhau, kẻ xin zalo, kẻ hẹn cf... Cứ thế lục đục giải tán, kéo nhau ra về.

" Để ta giúp ngươi bê ra xe " Hà Phong tiến lại gần Long Chính Phát mà nói.

Máy chơi game Chí Tôn cũng áng chừng chỉ 10 đến 20 cân. Nhưng khổ nỗi lại khá cồng kềnh nên phải 2 người bê.

" Được " Long Chính Phát cũng biết điều này. Hắn cũng không từ chối ý tốt của Hà Phong.

Long Chính Phát lần này đi đến là 1 chiếc KIA K5. Giá khoảng hơn tỉ VND. Đang là mẫu xe hot thời điểm này.

" Ngươi làm ăn cũng được nha, mua được oto rồi " Hà Phong lên tiếng trêu sau khi đặt máy chơi lên oto của Long Chính Phát.

" Nào có, vào [Thần Ma] kiếm được tí chút thôi.

Ngươi nhớ kết bạn với ta. Chúng ta cùng xông pha một phen, ta bảo đảm ngươi không đói " Long Chính Phát tươi cười.

Với chức nghiệp ẩn, Long Chính Phát cũng rất nhanh nhạy phát hiện ra biển mới là nơi hắn thuộc về. Hắn cũng nhanh chóng thuê một chiếc thuyền lênh đênh trên biển, vừa luyện level, vừa buôn bán. Tạm thời cũng coi là kiếm ăn được. Bán đi ít kim tệ cũng coi có chút dư giả.

Hà Phong thì trợn mắt nhìn " mịa ta tài khoản còn mấy tỉ Kim Tệ. Cần đi theo ngươi lang thang làm hải tặc sao? " Tuy vậy hắn cũng không nói ra, chỉ cười cười

" Được, được. Để về ta thêm bạn với ngươi. Ngươi về đi, đi đường cẩn thận " Hà Phong dặn dò.

Long Chính Phát cũng gật đầu cái rụp, sau đó đóng cửa xe mà phóng đi.

Hà Phong cũng quay đầu chào mấy đồng học, sau đó hắn cũng về xe nổ máy, vào số chuẩn bị quay về. Đột nhiên một bóng người chặn trước đầu xe của hắn.

" Ngươi có chuyện gì sao? "

Ngồi trong xe, Hà Phong thò đầu qua cửa kính hỏi. Bởi người chặn trước xe của hắn lại là Như Nguyệt.

" Ngươi mở cốp xe ra " Như Nguyệt chỉ lạnh nhạt trả lời.

" Có chuyện gì? Nói "

" Bảo ngươi mở ngươi cứ mở, lằng nhằng làm cá mịa gì, ngươi có phải đàn ông không mà nhiều chuyện vậy? " Như Nguyệt có chú gắt gỏng.

Hà Phong nghi hoặc nhìn nàng. Đây là muốn làm trò gì? Tự nhiên chặn xe yêu cầu mở cốp. Bộ cốp xe hắn có vàng bạc bên trong mà hắn không biết? Mà cũng không phải. Đây là xe Trương Sơn.

Tuy vậy Hà Phong cũng vẫn mở ra cốp đắng sau rồi xuống xe. Hắn muốn xem nàng định bày trò gì.

Mà lúc này, hai nam tử xuất hiện, bọn hắn khệ nệ bê một hòm đồ, ném luôn vào cốp xe Hà Phong. Cũng chẳng chờ hắn có đồng ý hay không.

" Cho ngươi " Như Nguyệt nói một câu, sau đó quay lưng bỏ đi.

Hà Phong càng nghi hoặc hơn. Hắn tiến để mở ra hòm gỗ, sau ánh mắt kinh ngạc, trong hòm gỗ lại là Chí Tôn máy chơi game.

" Ngươi có ý gì " Chặn lại Như Nguyệt. Hà Phong liền hỏi. Bỗng dưng mang Chí Tôn máy chơi game cho hắn. Hắn không hiểu nàng tại sao lại làm vậy.

" Chẳng có ý gì, Tùng thiếu cho ta, ta không có chơi game [Thần Ma] nên tặng lại ngươi, coi như mấy năm đền bù tổn thất của người.

Không muốn sao? Không thì ta bảo họ bê về " Như Nguyệt thái độ rất dửng dưng trả lời.

Câu trả lời của Như Nguyệt làm Hà Phong thắc mắc đầy đầu. Hồi nào nàng tốt vãi đạn vậy? Chí tôn máy chơi bán đi bèo cũng mang về cả chục triệu USD nha, tại sao lại cho hắn. Nhưng thôi kệ, đồ đến tay ngu gì trả. Nhất lại là Chí Tôn máy chơi. Tầm này liêm sỉ làm méo gì.

" Cảm ơn " Hà Phong lạnh nhạt trả lời, quay đi tiến về xe.

Nhưng giọng nói Như Nguyệt lại cất lên

" Hà Phong, ngươi rất hận ta sao? "

Câu hỏi của nàng làm Hà Phong đang bỏ đi liền đứng lại, trầm ngâm

Hận sao? Kiếp trước có lẽ vậy. Quay lại nhìn Như Nguyệt thật lâu, Hà Phong mới từ tốn trả lời.

" Đã từng, nhưng hết rồi.

Nước chảy chỗ trũng, người tìm chỗ cao. Giờ đây ta đã hiểu được. Cho nên ta không trách vì lựa chọn của ngươi.

Cảm ơn ngươi, vì đã cho ta quãng thời gian hạnh phúc. Cảm ơn ngươi cho ta biết thế nào là nỗi đau, là buồn bã.

Ngươi cũng không cần phải suy nghĩ việc cũ làm gì, với bởi ta................ Kết thúc rồi "

Nói rồi Hà Phong liền lên xe phóng đi bỏ lại Như Nguyệt đang ngẩn ngơ đứng đó nhìn hắn. Từ ngày hắn gia nhập [Thần Ma] ở kiếp trước cho đến nay, đây là lần đầu tiên hắn thật lòng nói về tình cảm của bản thân. Hắn giờ đây trong lòng tĩnh lặng. Đối với Như Nguyệt hắn đã không còn gì nữa. Không thu, ghét, yêu hay oán hận. Mọi việc hắn đã buông bỏ.

Hà Phong cũng không biết, ở hắn bỏ đi không bao lâu, một bóng người nam tử lúc này xuất hiện bên cạnh Như Nguyệt. Nếu Hà Phong cùng đồng học ở đây chắc hẳn sẽ nhận ra nam tử kia lại là Lâm Tùng

" Hắn đi rồi " Lâm Tùng nói như nhắc nhở Như Nguyệt khi này còn đang bần thần.

Lau vội đi giọt nước mắt nơi khóe mi, nàng gật đầu

" Ừ, đi rồi. Hắn có lẽ hận ta lắm "

Đến lượt nam tử lúc này trầm ngâm. Cuối cùng hắn thở dài

" Đành chịu, hắn không biết bản chất thật sự của thế giới này. "

Như Nguyệt không trả lời Lâm Tùng. Cả hai cùng chỉ im lặng. Cuối cùng Lâm Tùng lên tiếng đề nghị

" Về thôi "

" Ừ "

----- Biệt thự Trương thị, An Bang -----

Lúc này Hà Phong đã về đến nơi. Bước vào nhà hắn gặp mặt Ngưng Nhi đang bày biện đồ ăn, thấy hắn về nàng nở nụ cười chói nắng.

" Về rồi hả "

" Ừ, nhà có ai đến chơi à "

Ngưng Nhi vốn không biết nấu ăn. Thấy nàng bày biện Hà Phong nghĩ ngay đến việc có khách đến chơi nên hỏi thăm. Hắn ở nhờ nhà Trương Sơn cũng không ai biết cho nên có thể là khách của Ngưng Nhi.

" Không ai đến, sao ngươi hỏi vậy? " Ngưng Nhi thắc mắc nhìn Hà Phong

" Thế ai nấu cơm "

" Ta tự nấu "

Hà Phong ngạc nhiên nhìn nàng. Hồi nào Ngưng Nhi biết nấu ăn?

" Vào rửa tay rồi ra ăn cơm "

" Mới ăn xong, còn no. Ăn đi "

Hà Phong nói làm Ngưng Nhi xụ mặt. Mang tiếng nàng làm thuê cho Hà Phong nhưng cũng chưa giúp hắn được gì. Hôm nay nhân lúc nhân vật đang hồi phục thể lực, Hà Phong ra ngoài, nàng quyết định trổ tài một phen, không ngờ Hà Phong từ chối.

" Ăn miếng thôi, thử tay nghề ta đi. Lần đầu làm cơm lun á " Ngưng Nhi năn nỉ.

Vốn định từ chối lần nữa. Nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Ngưng Nhi, Hà Phong lại không nỡ. Phải biết nàng xưa giờ sống trong nhung lụa loại việc nấu ăn này chưa từng làm. Giờ làm lần đầu tiên chắc cũng bỏ không ít kì công. Nhìn băng gạc dán đầy tay vì vết dao cắt là biết.

" Thôi cũng được "

Nói rồi Hà Phong đi rửa tay, sau đó ra ngồi vào mâm cơm.

Ngưng Nhi vui vẻ cười toe toét, nhanh chóng cầm bát lên xới cơm. Nhưng khi mở nồi cơm ra thì nàng ngớ người, trong nồi, cơm nào đã được nấu. Gạo và nước vẫn còn nguyên.

" Quên không bật nút nồi cơm " Ngưng Nhi xấu hổ cười cười.

" Vậy ăn thức ăn " Hà Phong cũng chán chẳng buồn nói.

" Đúng ăn thức ăn " Ngưng Nhi gật đầu.

Rất nhanh nàng gắp cho Hà Phong miếng cá. Nhưng con cá vừa tách ra, ruột gan, phèo phổi còn y nguyên lúc này mới lòi cả ra.

Hà Phong trợn mắt nhìn con cá đầy nghi hoặc

" Ngươi không có làm cá? "

" Ủa còn phải làm sao? Ta coi trong ti vi người ta cứ thế bỏ lên nướng mà ta "

Mang theo vẻ mặt ngây thơ. Ngưng Nhi đầy thắc mắc hỏi ngược lại. Hà Phong cũng ngớ người. Không biết giải thích sao. Đấy là phim á. Người ta cắt bớt cảnh làm cá để thu ngắn thời lượng.

Hà Phong rốt cuộc cũng không dám nếm thử món cá đó. Nhìn trên mâm cơm lúc này ngoài bát nước chấm đĩa rau còn nguyên cục đất ra thì chỉ có tô canh là đáng tin. Cho nên hắn nói

" Thôi, cho ta bát canh "

" Được, ăn canh rất tốt "

Nói rồi nàng bê cả tô để trước mặt Hà Phong làm hắn trợn mắt

" Ăn đi nè, canh ngon lắm, ta học trong sách nấu đó "

Ngưng Nhi nói ra đầy dụ hoặc.

" Để thử "

Cả tô thì cả tô. Hà Phong cũng không muốn nói gì thêm nữa, cầm lên thìa múc canh cho vào mồm.

Một cảm giác mặn, đắng, chát kèm theo vị ngậy ngậy làm Hà Phong kinh hoàng muốn ói tại chỗ.

" Ngon không " Ngưng Nhi cười tít mắt, cuối cùng cũng có món Hà Phong chịu ăn.

" Không " Hà Phong trả lời rất thẳng thắn.

Món canh này mà ngon có lẽ đầu bếp trên thế giới chém hắn mỏi tay luôn quá.

" Này ngươi không thể động viên ta một lần sao? Có cần thẳng thắn vậy không " Ngưng Nhi ra vẻ tủi thân.

Không động lòng, Hà Phong đẩy tô canh sang trước mặt nàng

" Ngươi thử đi "

" Hừ, nấu cho ăn còn chê " Ngưng Nhi làu bàu, sau đó cũng cầm lên thìa múc một muỗng canh cho vào mồm.

" Huệ...huệ....." Ngưng Nhi ói mửa.

" Ta nói ngươi không tin " Hà Phong lắc đầu, sau đó không để ý mà đi lên phòng.