Chương 196: Bôi Trơn

Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 196: Bôi Trơn

Đường đi vào nơi ở của Lữ Bích Ngọc là 1 khe núi hẹp vừa 2 người đi, dài 2 dặm. Đoàn người xếp hàng vượt ra khỏi khe núi 1 dặm.

Bất kể mưa nắng, những người trong hàng đều phải đứng đó chịu đựng. Chỉ cần rời khỏi hàng, coi như bước chân đi cấm kỵ trở lại, muốn xếp hàng, coi như người mới, phải đứng về cuối, hoặc nhờ người khác đứng thay.

Tiếp sau dãy hàng là những ngôi nhà của các thế lực có người trong đội ngũ đứng chờ kia. Bọn hắn lúc rảnh thì ngồi đả tọa tu luyện, hoặc đi tìm kiếm yêu thú, linh dược tại 4 dãy nũi lớn. Nơi đây linh khí tương đối tốt, có thể ở đây cũng không tồi.

Nhóm người Trần Lương một đường thẳng tiến tới nơi xếp hàng. Trên đường đi, bọn hắn nhìn thấy một số ngôi nhà cửa mở toang hoang giống như không có người ở. Hẳn là do một thế lực nào đó bỏ lại sau khi xong việc.

Nơi đây có 1 tửu quán và 1 trà quán mọc lên phục vụ những người không biết làm gì để giết thời gian.

Tại cuối hàng có 2 người đứng trông coi, thấy Trần Lương đến thì nói:
"Chỉ 1 người được xếp hàng vào gặp Lữ Bích Ngọc đại nhân"

"Tiểu ca, phu nhân nhà ta muốn xin làm đệ tử học Châm Cứu của Lữ Bích Ngọc đại nhân. Có cách nào nhanh nhất không?" Lôi Bôn hỏi

"Làm gì cũng phải xếp hàng" Người bảo vệ nói ngắn gọn

"Phu nhân, để thuộc hạ ở đây xếp hàng. Hàng dài như này, chỉ sợ chờ rất lâu, phu nhân và môn chủ có thể đi làm việc khác trước. Khi nào gần đến lượt, thuộc hạ sẽ gọi cho môn chủ"

Trần Lương nhìn hàng người dài tới 3 dặm mà ngán ngẩm. Hắn dúi vào tay người bảo vệ 10 viên Tinh thạch, nói:
"Huynh đệ, có thể chỉ điểm cho ta một hai"

Người bảo vệ liếc mắt nhìn Tinh thạch trong tay, lắc đầu nói:
"Mắt ta hơi mờ, không nhìn thấy gì cả"

Trần Lương đưa thêm 20 Tinh thạch, người bảo vệ mới nói:
"Lữ Bích Ngọc đại nhân không cho dẫn người lên, chỉ có thể xếp hàng gặp. Nhưng ngươi có thể đi nhanh hơn bằng cách mua vị trí, tức là trả tiền cho người đang trong hàng để đổi vị trí cho ngươi"

"Thông thường giá cả như nào?"

"Không có, mọi người tự trả giá với nhau"

"Từ cuối hàng lên tới đầu hàng thì thường hết khoảng bao nhiêu?"

"Từ khi ta vào làm bảo vệ, 10 năm nay chưa gặp ai từ cuối hàng lại có đủ Tinh thạch để đi ngay tới đầu hàng. Thường thì đi tới giữa hàng đã là rất tốn kém tới cả trăm vạn Tinh thạch rồi. Thêm nữa là có những người dù giá nào cũng không bán vị trí, có người lại hét giá rất cao. Căn bản những người dám đến đây đều là có tiền. Vài trăm Tinh thạch với họ không đáng là bao, vì vậy không dễ mà mua vị trí"
Người bảo vệ nói liền một mạch. Đồng tiền quả thực có khả năng bôi trơn miệng lưỡi.

Tuyết Hoa cảm thấy ái ngại. Huyền cấp võ giả muốn kiếm trăm vạn Tinh thạch cũng cần đến trăm năm. Nhà bọn hắn tuy không thiếu Tinh thạch, nhưng tự nhiên bỏ ra trăm vạn, ngàn vạn Tinh thạch mà không thu về được gì, quả thật là nuốt không trôi.

"Bọn ta có thể lên phía trên trao đổi với những người đầu hàng không?" Trần Lương hỏi

"Tự nhiên là được"

Đám người Trần Lương cất bước đi lên. Cả dãy dài người xếp hàng, đếm chi tiết sẽ thấy số lượng lên tới hơn 2000 người, mỗi người đứng cách nhau 2m, đảm bảo giãn cách an toàn, tránh những xung đột không đáng có.

Đứng đầu hàng là một phụ nữ dáng người mảnh khảnh. Nàng trông không có vẻ gì ốm yếu, có thể là đến mua đan dược. Trần Lương mỉm cười đến bắt chuyện:
"Cô nương, nàng đến gặp Lữ Bích Ngọc là để làm gì?"

"Không phải chuyện của ngươi, cút" Nữ nhân khó tính nhăn mặt nói

Bị giội một gáo nước lạnh, nhất thời Trần Lương không biết làm gì. Hắn cười trừ, nói:
"Cô nương, ta chỉ là..."

"Ta không nói chuyện với nam nhân, cút"

Trần Lương ngán ngẩm quay người đi, Tuyết Hoa tiến tới, nhẹ nhàng nói:
"Cô nương, ta có chuyện muốn trao đổi"

Nụ cười tỏa nắng của Tuyết Hoa thật sự làm cho người người ưa thích, hoa hoa đua nở. Chỉ đáng tiếc là:
"Ta không nói chuyện với nữ nhân, cút"

Đối phương đã khó tính như vậy, Tuyết Hoa cũng đành quay trở lại đội ngũ.

"Không nói chuyện với nam nhân, cũng không nói chuyện với nữ nhân. Con điên này chả nhẽ chỉ nói chuyện với chó. Để ả ra khỏi hàng, thuộc hạ sẽ giáo huấn một trận" Lôi Bôn bực mình nói

Trần Lương tiếp tục bắt chuyện với người thứ hai:
"Đại ca, chúng ta có thể trao đổi một chút được không?"

"Ngươi muốn mua vị trí?" Người nam nhân trực tiếp đi vào vấn đề. Hắn đã thấy đối phương người đầu hàng, lại bắt chuyện với hắn, tự nhiên là biết mục đích.

"Đúng vậy. Giá cả, mời huynh đưa ra 1 con số"

"Không được. Ta đã chờ 7 năm mới lên được vị trí này, nếu lại quay xuống cuối hàng, có thể sẽ mất thêm 10 năm nữa. Người nhà của ta bệnh nặng, không thể chờ thêm. Giá nào ta cũng từ chối"

"500 Củ, huynh thấy thế nào?" Trần Lương cố níu kéo

"1000 củ cũng vô ích, người hỏi người đằng sau đi"

Trần Lương không vội, muốn hỏi thăm vài người rồi tính. Người thứ 3 là một lão giả. Trần Lương đi tới, còn chưa mở lời, lão giả đã nói:
"Người có việc gì gấp mà cần mua vị trí?"

"Ta cũng không hẳn là có việc gấp. Phu nhân của ta muốn theo học đan đạo của Lữ Bích Ngọc" Trần Lương trả lời

"Vậy ngươi không cần tốn kém mua vị trí làm gì. Ngươi để thuộc hạ chờ mấy năm là được. Chúng ta thọ niên đều là mấy ngàn năm, chờ đợi vài năm có đáng là bao. Ở đây nhiều người có việc quan trọng, sẽ không muốn bán vị trí cho ngươi, hoặc giá cả cao đến dọa người.
Nữ nhân đầu hàng bị phế 2 tay. Một thân tu vi vẫn còn nhưng chiến lực đã giảm đi 9 phần. Vì vậy nàng vô cùng khó tính, hay cáu gắt và mau chóng muốn nhờ Lữ Bích Ngọc phục hồi tu vi.
Nam nhân phía trên thì là con gái hắn trúng độc, mỗi ngày đều chịu đau đớn, nguy hiểm tính mạng, tất nhiên không thể bán vị trí cho ngươi"

"Ồ, dường như ngươi biết rõ mọi người ở đây?" Trần Lương hỏi

"Ha ha, lão phu chờ đợi cùng bọn hắn 7 năm trời, tự nhiên là có thể nghe ngóng 1 chút"

"Vậy lão gia ngươi đang cần gì?"

"Ta cần một viên đan dược hoặc linh dược hỗ trợ đột phá lên Địa cấp. Thọ niên của ta chỉ còn lại không quá 4 năm, đã bán đi tất cả gia sản để đến đây. Nếu Lữ Bích Ngọc không giúp được, vậy cũng đành quay về sống nốt những ngày tháng cuối cùng bên con cháu"

Lão giả chia sẻ tâm tư, không giấu giếm. Đây có lẽ là lí do hắn biết được tình cảnh của những người khác.

Nghe lão giả nói, Trần Lương có phần thoái ý. Hắn quả thật không có việc gì phải vội. Hắn có thể để Lôi Bôn ở đây, tiếp tục đi gặp vị luyện đan sư thứ 2 trong danh sách. Đi gặp lần lượt 9 vị luyện đan sư tiếp theo, nếu không được thì quay lại đây là vừa.

Biết được tình trạng của lão giả, Trần Lương cũng biết rằng không thể dùng Tinh thạch để mua vị trí của lão. Hắn nhìn sang một người trẻ tuổi xếp phía sau, lão giả nói luôn:
"Vị tiểu đệ phía sau là thuộc hạ của một thiếu gia giàu có, ngươi mua không nổi vị trí của hắn"

"Môn chủ, để thuộc hạ đi xếp hàng giữ chỗ rồi ngươi từ từ suy nghĩ" Lôi Bôn nói

Trần Lương rơi vào trầm tư, hắn không muốn để Lôi Bôn ở lại đây rồi rời đi. Vốn dĩ hắn cho Lôi Bôn đi theo là để bảo vệ Tuyết Hoa, nếu Tuyết Hoa được nhân vào chỗ khác, sau đó Lôi Bôn không theo vào được thì Trần Lương không được yên tâm cho lắm.