Chương 206: Cứng Quá Thì Gãy
Trần Lương đứng tại đỉnh núi, nhận lấy từng tia gió cắt qua mặt, cảm giác như từng lưỡi dao sượt qua hắn. Nơi đây mới chỉ là phần phía ngoài của hòn đảo, những phong nhận chém vào hắn chỉ thuộc loại tiểu tốt, nhỏ bằng móng tay.
Chỗ này là địa điểm thích hợp để bắt đầu tu luyện Hình Mây Thân Gió bước thứ nhất. Trần Lương cởi toàn bộ trang phục, áo giáp cất đi, để mặc cho vô số tiểu phong nhận cắt vào nhục thân. Trên da của hắn dần xuất hiện chi chít các vết cắt màu trắng, nhanh chóng xuất hiện rồi lại nhanh chóng biến mất.
Trần Lương vận chuyển nguyên khí, di chuyển 2 tay, di chuyển 2 chân, dịch chuẩn thân hình theo một nguyên tắc nhất định. Thỉnh thoảng có một phong nhận lớn, cắt vào người hắn nhìn thấy máu. Vết thương nhanh chóng biến mất, lại càng giúp hắn cảm nhận rõ hơn cách thức vận công.
Tu luyện một tuần, Trần Lương quyết định di chuyển lên trước 4 dặm, đặt chân lên 1 đỉnh núi khác có nhiều phong nhận lớn hơn.
Phong nhận vẫn có màu trắng sáng, nhưng độ lớn đã gấp đôi so với trước, tạo thành các vết cắt sâu trên da Trần Lương. Có điều vết thương vẫn nhanh chóng liền lại, chưa chảy ra giọt máu nào.
Nơi đây tu luyện càng khiến Trần Lương cảm nhận rõ ràng hơn cách thức vận công của Hình Mây Thân Gió.
1 tháng liên tục tu luyện, hắn đã hình dung ra được cụ thể cách thức vận công như nào. Nếu gia tộc sở hữu Hình Mây Thân Gió nghe được tin này, chỉ sợ sẽ giật mình không tin, cho rằng đây là hoang đường, bịa đặt.
Phong Vân gia tộc, dù trước kia hay bây giờ, vẫn luôn là một đại gia tộc, có không chỉ 1 Thiên cấp võ giả. Trong 1 vạn năm gần nhất, chỉ có duy nhất 1 kẻ tên Cung Thừa Hy dám đắc tội bọn hắn, lại là trọng tội không thể tha.
Hình Mây Thân Gió là võ kỹ trấn tộc của Phong Vân gia tộc, chỉ được truyền cho tộc trưởng và đại trưởng lão. Để lên được một trong hai chức vụ này, có ai không phải là cao thủ, ngộ tính cao. Nhưng bọn hắn bắt đầu tu luyện cũng phải mất 1 năm làm quen xong mới có thể chính thức tu luyện.
Trần Lương nhờ có được trí nhớ của Cung Thừa Hy, người đã tu luyện tới bước thứ ba của Hình Mây Thân Gió, tất nhiên là thành thạo bước thứ nhất, nên mới có thể nhanh chóng như vậy làm quen, thích nghi.
Có trí nhớ, tức là có được những trải nghiệm, tâm đắc, hiểu biết về võ kỹ, so sánh với việc Trần Lương tự đọc công pháp, là một trời một vực. Có trí nhớ, gần giống như Trần Lương đã tự mình trải qua một lần tu luyện. Tất nhiên, so với chính bản thân mình từng làm sẽ kém hơn nhiều.
Nếu Cung Thừa Hy bị phế võ công, phải tu luyện lại từ đầu, thì khéo hắn chỉ cần 1 ngày làm quen liền có thể trực tiếp tu luyện ngay, không cần mất tới 40 ngày như Trần Lương.
Trần Lương tiến vào trung tâm thêm 5 dặm bắt đầu có từng giọt huyết dịch chảy ra. Lại thêm 3 dặm, huyết dịch đã thấm đẫm cơ thể từ vô số vết thương trên người.
Tuy máu chảy nhiều nhưng vết thương không sâu, hắn tiếp tục phi hành vào trong trung tâm. Lại thêm 5 dặm, Trần Lương trong trạng thái không vận chuyển nguyên khí bảo vệ cơ thể, đã bị phong nhận chém sâu vào lục phủ ngũ tạng, tốc độ phi hành cũng giảm đi hai phần ba.
Lúc này đã không phải là Trần Lương muốn tiến vào sâu hơn, mà là hắn đang chính thức tu luyện Hình Mây Thân Gió.
Chịu đựng thời gian 1 nén nhang, cơ thể Trần Lương đã bị cắt đứt đến tình trạng phá toái nghiêm trọng, nhìn thấy cả xương trắng bên trong. Hắn vội thả người xuống dưới, nấp sau 1 ngọn núi, tránh đi phong nhận.
Càng trên cao, gió càng lớn, phong nhận càng mạnh. Ở dưới nền đất vẫn là tương đối thoải mái, không gặp phong nhận chém đứt người.
Cơ thể đang thụ thương nghiêm trọng, Trần Lương không phục dụng đan dược, mà lấy từ Tiểu Cửu Giới ra nồi thuốc đun từ lá Phong Vân Thạch Mộc. Nước trong nồi được dội vào cơ thể như tắm. Lá trong nồi được lấy để đắp quanh người, từ đỉnh đầu xuống tới gót chân.
Một điều nguy hiểm trong tu luyện Hình Mây Thân Gió là không được phép dùng đan dược chữa thương. Chỉ cần trong quá trình tu luyện dùng đến đan dược, coi như hủy toàn bộ quá trình, tu luyện lại từ đầu.
Vết thương sâu tới lục phủ ngũ tạng do phong nhận gây ra phải để tự lành. Vì vậy thời gian tu luyện Hình Mây Thân Gió đến đại thành ở Phong Vân gia tộc thường kéo dài tới 20, 30 năm. Mỗi một lần trọng thương, bọn hắn phải chờ đợi dăm bữa, nửa tháng cho lành lại mới có thể tu luyện tiếp.
Trần Lương không cần lâu như thế, sau 3 ngày, hắn đã có thể tiếp tục bay lên trời cao hứng chịu phong nhận chém xối xả nhục thân. Mà không phải đứng yên gánh chịu thương tích, hắn còn phải đứng thẳng người phi hành ngược gió, dùng toàn bộ sức mạnh để có được tốc độ lớn nhất.
Chính vì như thế, mỗi lần hồi phục, hắn đều phải lùi lại 1, 2 dặm khoảng cách để tránh tiến quá sâu vào trung tâm hòn đảo.
10 lần bị chém, 10 lần phục hồi, Trần Lương tưởng mọi thứ sẽ cứ thế tiếp tục, thì 1 biến cố bất ngờ ập tới.
Từ trên cao 3 dặm, sau khi nhục thân đã phá toái nhìn thấy xương trắng, hắn thả người hạ xuống đại địa để dán lá thuốc. Vừa lấy ra được nồi thuốc, một con Tê Lai Giác bất từ trong rừng đi ra, nhìn vào hắn.
Trần Lương đang bị trọng thương nên không để ý xung quanh, đến khi Tê Lai Giác đến gần chuẩn bị phóng ra Yêu Ảnh mới nhận ra nguy hiểm. Cơ thể suy yếu, lại chậm trễ phản ứng, hắn chỉ còn 1 phương án duy nhất, trốn vào Tiểu Cửu Giới.
Yêu Ảnh đánh văng viên ngọc Tiểu Cửu Giới vào chân núi sau lưng Trần Lương, tạo ra 1 lỗ hổng nhỏ. Hòn đảo này nói riêng và Miêu Liễu Vực nói chung, các yếu tố tự nhiên đều có lực lượng nhất định, không dễ phá hủy. Đất đai đều cứng rắn hơn thông thường.
Con Tê Lai Giác này là yêu thú cấp 9 trưởng thành, đã khai mở linh trí, tự nhiên là nhận ra có vấn đề khi thấy con mồi biến mất còn thay vào đó là bạch ngọc xuất hiện.
Nó đi tới, đâm chiếc sừng nhọn về phía bạch ngọc. Bạch ngọc lún sâu vào vách núi, nhưng không mảy may sứt mẻ.
Tê Lai Giác tức giận, đào đất khui ra bạch ngọc, quyết vạch trần bí ẩn. Sừng đâm không thủng, vậy lấy chân dẫm mạnh, dùng lực lượng ngàn cân đè nén đối tượng.
Vẫn không ăn thua, nó lại một lần nữa dùng Yêu Ảnh tấn công, thề phá nát bạch ngọc. Loay hoay nửa ngày mà công dã tràng, Tê Lai Giác đành thối lui.
Ở trong Tiểu Cửu Giới 3 ngày, Trần Lương lại ra ngoài tu luyện. Rút kinh nghiệm lần trước, giờ mỗi lần thụ thương, hạ xuống đắp thuốc, hắn đều chui vào Tiểu Cửu Giới.
Làm người luôn có rất nhiều mục tiêu, phải biết lựa chọn mục tiêu ưu tiên để thực hiện. Mục tiêu lớn nhất của Trần Lương lúc này là tu luyện Hình Mây Thân Gió, hắn không cần thiết phải cứng rắn đối đầu với các hiểm nguy khác.
Cổ nhân nói "Cứng quá thì gãy", ý là khuyên làm người không phải chỉ biết tiến về phía trước, đôi khi lùi một bước là để tiến hai bước. Nếu Trần Lương đang rèn luyện chiến đấu, dù khó khăn, nguy hiểm cũng không được lùi bước, đối mặt với tử vong cũng phải liều mạng vượt qua thì đó sẽ là chuyện khác. Lúc này trốn vào Tiểu Cửu Giới chỉ khiến bản thân nhu nhược, đạo tâm vỡ vụn.
Lựa chọn mục tiêu, đưa ra phương án hành động phù hợp mới có thể đi càng xa trên con đường tu luyện đầy chông gai này.
Quá trình thụ thương để tu luyện Hình Mây Thân Gió về bản chất là đưa phong nhận dung nhập từng tế bào của cơ thể. Nhục thân chứa càng nhiều phong nhận, Hình Mây Thân Gió càng mạnh.
Chỉ có những tế bào bị phong nhận chém phải mới có thể đưa phong nhận dung nhập. Vì vậy, muốn lục phủ ngũ tạng chưa phong nhận, bắt buộc phải thụ thương đến lục phủ ngũ tạng. Đây là quá trình cơ bản.
Còn 1 quá trình nâng cao mà không phải ai cũng dám làm, chính là đưa phong nhận dung nhập tận xương tủy. Đây lại là điều kiện bắt buộc dành cho gia chủ Phong Vân gia tộc.
Sau khi được chỉ định làm gia chủ, người này sẽ bắt đầu được học Hình Mây Thân Gió. Trong vòng 25 năm, nếu không thể đại thành, để phong nhận dung nhập tận xương tủy, hắn sẽ bị phế truất. Chỉ khi vượt qua bước này, hắn mới chính thức là gia chủ Phong Vân gia tộc.
Trong lịch sử gia tộc, đã có mấy lần tân nhiệm gia chủ không thể đạt tới điều kiện này. Chức vị gia chủ từng có thời điểm bị bỏ trống mấy trăm năm.
Trần Lương hiển nhiên muốn dung nhập phong nhận ở tầng thứ cao nhất. Sau nửa năm chịu khổ, hắn tiếp tục tiến thêm 3 dặm, để cho phong nhận chém sâu tới tận xương
Cứ thế, cho đến 1 năm sau, Trần Lương đã đạt được tiểu thành Hình Mây Thân Gió, đưa từng tế bào của lớp da ngoài và thịt đều ẩn chứa phong nhận. Hiện giờ, tốc độ của hắn đã tăng lên gấp đôi so với thời điểm mới đến.
Tiếp tục bỏ ra đại giới, chịu từng vết thương cắt sâu tới tận xương tủy, Trần Lương lên tới trung thành sau đó 2 năm.
Hắn đã tiến sâu vào trong đảo tới 15 dặm, phi hành ở độ cao 3 dặm tính từ mặt nước biển. Hắn phải đối mặt lúc này là những phong nhận to bằng cánh tay, có thể chém ngập nửa cổ hắn nếu không có bất kỳ phòng ngự gì.
Chỉ có tu luyện ở chỗ này, hắn mới có thể nhanh chóng đại thành Hình Mây Thân Gió. Trước mỗi một lưỡi phong nhận chém tới, Trần Lương đều phải tính toán cẩn thận để phong nhận chém vừa đủ vào xương, mà không phải là cắt đứt cả người hắn.
Khó nhất chính là phần xương sống lưng. Hơi sơ sẩy một chút liền có thể vạn kiếp bất phục. Hắn phải điều động nguyên khí bảo vệ một phần cơ thể, tránh cho bị cắt đôi người.
Trời không phụ lòng người cố gắng. Sau tổng cộng 7 năm tu luyện, Trần Lương đã tu luyện đại thành Hình Mây Thân Gió, đưa tốc độ di chuyển tăng hơn trước mười mấy lần. Cơ thể hắn nhẹ nhàng lướt cùng những làn gió, lách qua những phong nhận.
Chạy đua cùng gió mát, Trần Lương chưa từng có cảm giác cơ thể thanh thoát đến như vậy. Hắn dường như cảm thấy những cơn gió chính là bạn của hắn, cùng hắn bay khắp không gian.