Chương 46: Hiện Thực Cổ Tương Tư

Ta Đi Cổ Lan Đại Lục

Chương 46: Hiện Thực Cổ Tương Tư

Bành bành bành

Kình phong phá thủy hùng tráng một vùng Thủy vực, lôi xà vờn quanh Lôi Bành thủ, ngẩng đầu khóa mục tiêu không trung, bát xà thiểm biến mất thường nhân mắt. Ưng Chinh phân tích lôi thiểm phương hướng, ưng dực đôi nhịp đập mang Ưng gia vụt lên, tránh lôi thiểm tứ phương khốn.
-Liêu là ngươi có thể gọi?

-Bình tĩnh đi, ngươi là cái thá gì?

Ưng khiếu vút thiên không, hư ảnh bất phá sinh linh ẩn hiện không gian. Lôi Bành híp mắt cảm nhận hung hiểm từ đối thủ động tác, lôi thủ quật đến ngạnh kháng ngăn tụ lực. Ba động xung kích bậc thầy va chạm, hoàn cảnh tức thời tan hoang sóng nước, Lôi Bành nhếch mép quát thiên không.
-Xuống đây nam tử chiến.

-Mộc thuyền tan tành, tiểu âm mưu nhập thủy bi kịch?

Ưng lão hừ lạnh lao đến, thiên không cho hắn sức mạnh, bấy nhiêu ưu thế đủ sức định đoạt bầy thầy chiến đấu, đối thủ lời khích bác, không lọt mắt đại lão tâm cơ. Lôi Bành không kịp phản ứng, đối phương mang nha đầu phá không bay đi. Trần Hùng bên trong lôi cầu nghe Lôi tiền bối nộ gào, nho nhỏ lạc quan lão du côn bi thương.
-Hắn thế nào Liêu quan hệ?

Trần Hùng giật mình, xem ra Lôi tiền bối tâm thật quan tâm, chuyện đến thời điểm đẩy đưa cao trào. Trần Hùng cấp báo Ưng lão thân phận, Lôi tiền bối tạm vơi vụt mất Miêu Lan khúc mắt. Trần Hùng không ngờ Liêu tiền bối hung bạo tựa vu vơ bắt nhị lão tâm, tò mò hỏi
-Liêu tiền bối là thế nào tích cách?

-Thời niên thiếu ta gặp nàng, nhiệt huyết gia thân đấu một trận chứng tỏ bá chủ đại hải tâm. Bại trận thời điểm đợi chờ thiên địa quy tắc, đoạt mệnh thù địch lòng tôn trọng không xảy ra, từ đó ta theo nàng tồn tại.

Trần Hùng nghiệm không ra tình cảnh, chốt hạ cái bại binh thầm thương trộm nhớ. Trần Hùng chắc chắn hiện tại Ngạc tiền bối khó áp Lôi Thần, thâm hải chính một cái khắc nghiệt hoàn cảnh tồn tại. Cảm nhận Lôi tiền bối không tệ tâm trạng, Trần Hùng gãi đầu nói mục đích chính đáng.
-Lôi tiền bối, cho ta ra a.

-Ngu ngốc tiểu tử, dùng đầu suy nghĩ đi.

Trần Hùng tự trọng xúc phạm hóa nộ, Nộ Thần quyết tự hành vận chuyển rút một vòng Huyết sát chủng, cảm nhận thân thể căng đầy lực lượng. Kí ức Bạch Mã dãy núi ùa về, đốc thúc chúng tiểu đệ gian nan luyện. Mắt híp hóa căng bội phần trìu mến nhìn Lôi tiền bối, đây là cùng hắn thể loại.

Lôi Bành trong thấy đồ đệ tâm biến hóa, phán đoán ắt nhận ra lão mục đích. Hừ lạnh vung tay, lôi cầu xé mở ném vào bên trong gấu đen. Nhanh chóng phong kín bồi đắp ba thành lôi lực, kích phát hò reo vui thích nhị huynh đệ. Lôi Bành hài lòng lao đến phía trước, linh giác thủy triều xâm một khu Thủy Vực tìm kiếm Liêu khí chất.
-Hướng đó.

Một phương thiên nhai Ưng dực thu lại nộ quát.
-Mãnh phu tục tử, làm sao lọt nàng ánh mắt.

Miêu Lan thở dài buông xuôi, Lôi tiền bối tính cách mệnh khắc ắtt không lâu tìm đến, nhị gia tự thương nàng không muốn thấy, hai mắt sáng tinh ranh hướng tới phía trước lao đi. Ưng Chinh linh giác hiện đối thủ bóng dáng, phẩy tay áo hừ một tiếng.
-Mau đến ăn đòn.

Ưng gia bàng quan thanh danh bao năm tại Thú Quốc, biến mất trong chúng nhân mắt ngăn ẩn tàng tai ương, không ngờ xế triều đời hiện một cái không tệ thù nhân. Nhiệt huyết dâng trào khởi động gân cốt, rang đậu liên âm tựa phá tan tầng phong ấn sức mạnh, xông đến thái dương thổi bụi thời gian cầu bại chi ý.

Vụt.....uỳnh.....

Lôi Bành dặm chân đại địa lao khỏi rừng cây, thân hạ đại địa chấn động nứt. Vung tay bắt lấy lôi cầu vụt đến, nhìn phía trước Ưng Chinh nhếch mép.
-Liêu

Ưng Chinh xoay người nhìn phía sau, thâm sâu bậc thầy quen thuộc nhất thân thể, vận lực đẩy thân thể một bước thuấn di. Híp mắt nhìn Lôi cầu vụt đi, bên trong hắn tiểu tế ôm đại hùng, Lôi cầu ngăn cách hắn linh giác bỏ qua. Ưng Chinh nghĩ đến tiểu tế khổ đau không nhân hay biết, nộ khí dâng trào cuốn kình phong bay lên. Từ thiên không linh khí biến chuyển, vạn tia phong kiếm bắn đến Lôi Bành.
- Phong Sát.

Lôi Bành nhìn phô trương thanh thế, nhếch mép cười lão già mệnh pháp xuất, muốn áp hắn một đầu thế trận. Lôi điện chi lực tụ theo thủ ngón, lôi chỉ vụt lên thiên không, bầu trời ập đêm tối gầm vang thiên nhiên sức mạnh. Lôi hà hung tộn đổ đến, Ưng gia nhất niệm chuyển phong sát ngạnh kháng.

Uỳnh uỳnh


-Ta bảo dừng lại.

Ưng Gia nghe bên trong nhẹ nhàng âm có ám kình, nhiệt huyết lên xuống theo hoàn cảnh. Dồn lực giải quyết lưu manh. Phong sát thanh thế hạ phong lôi hà, Lôi Bành nhíu mày vung Lôi thủ quật đến.

Bành
Ngạc Liêu vĩ vung đến, đại lực thổ thuộc tính sinh linh quật Lôi Bành, bay vào rừng cây đổ gãy xâm lâm tàn phá. Lôi Bành khom người phủi bùn lầy,mỉm cười quan sát Ngạc Liêu. Vẫn cái mạnh mẽ hoặc hắn tâm can, lạnh lùng ánh mắt khoảng cách xa tầm với.
-Tên ngoan cố, đứng lên nhanh.

Lôi Bành cười ha hả cửa miệng lời hắn ưa thích. Dặm chân vụt lên không trung, xác định mục tiêu phương hướng. Lôi điện chi lực tụ hạ bàn, hiện hóa song luân nâng đỡ lượn không trung. Lôi Bành vùng thân xoay vòng tựa đại thủy hoàn cảnh, vung thủ ra liên hồi lôi luân lao đi.

Song Luân vượt qua thiên địa ngăn trở lực, quỹ đạo khó lường biến chuyển áp đến Ngạc Liêu. Thân Đại Ngạc phát nội lực âm tiết công phá tinh thần nhân, hàm đón lấy Lôi Luân cắn nát. Lôi luân hình thái vỡ, lôi điện chi lực lan ra đại ngạc hàm, tí tách xén khiến Đại ngạc hài lòng thưởng thức. Lôi Bành thân thể cuộn trào lôi điện chi lực lao tới hung ngạc, một cơn hàn phong thổi giật mình. Chú ý đại ngạc mắt hung sát đỏ, tán đi lôi năng dang tay.
-Không chiến, ta muốn nói chuyện riêng với nàng.

-Được, thả bọn hắn ra.

Lôi Bành vung tay bất diệt lôi cầu xé mở, rơi trên mặt đất gấu đen thê thảm bộ dáng, từng đóm trụi lông chi chít vết thương. Nhìn tên đầu đất lành lặn bên trong hùng chưởng, vui tươi vẫy tay hướng đến, từng dòng nộ năng trực chờ chủ thể kích tuôn. Vụt đến sờ nắm gấu đen, đối diện đại hùng mắt nhận ra chân ý, nguyện dùng tính mạng bảo vệ thứ nó ưa thích.

Trần Hùng tân sinh quy hồi vụt đến bấu víu nàng tuôn thương nhớ, bất ngờ từ chối đẩy hắn ra một bên. Nàng ôm lấy gấu đen dạt dào yêu thương, tận cùng dịu dàng xuất hiện biến ghen tị thanh niên.
Nhìn gấu đen vết thương thở dài, lão ca không hiểu Lôi tiền bối tâm tư, quyết tâm che chở lôi điện chi lực. Xà Nhân mưu đồ dang dở, Huyết Thể tinh hoa đỉnh cấp chữa thương dược, không tùy tiện vận dụng trêu liều mạng tầm bảo nhân. Tính toán không nhân chung quanh thời điểm chữa trị, lạc quan trở lại quan sát Ưng lão thiền bên cạnh.
-Ưng gia, ngày mới thế nào?

-Nhiều chuyện đi ra một bên.

Trần Hùng nhìn quanh nhân xa lánh, chốc minh ngộ độc cô thiên hạ cao nhân, thở dài buồn bã dạt ra một gốc. Một cái hùng chưởng đặt lên vai nhắn nhủ, một cái hương nhân bao lấy hắn tấm lưng, híp mắt hưởng thụ xoa bóp. Thư thái đầu hiện chúng tiểu đệ khuôn mặt, không thấy mấy tên phá phách đôi chút nhớ.
-Lan, chúng ta trở lại Bình Minh Thành.

-Ta cũng nhớ thân tỷ muội, để ta đến nói gia gia.

Ngạc tỷ trọng trách giao thành, hiện tại Xà Nhân nổi loạn để tỷ ấy đảm đương. Lôi tiền bối gia nhập áp chế Xà Nhân tâm, bọn nàng chúng tiểu bối vướng víu. Trần Hùng chộp thời cơ gấu đen suy yếu, hung hăng áp đảo thú vui. Một luồng hàn phong táp qua, đối diện Ưng gia nghiêm trọng khí chất.
-Nha đầu ta không phải họ Bàn, ngươi hiểu chứ?

Trần Hùng minh ngộ lý do Ưng gia lạnh nhạt, quan sát đến nàng gục đầu xấu hổ, phát hiện mê tình che mờ đôi mắt, bỏ qua quan trọng tình tiết. Nàng có dấu hiệu không thể kiểm soát, thời điểm hắn nhúng tay lập cái giới hạn. Hướng đến Ưng gia chấp tay đưa tới lọ gỗ.
-Tiểu tử hứa trả lão cái thân quen nha đầu.

Ưng gia không chớp mắt cho vào tay áo, ngẩng đầu khiếu không trung. Ngạc Lĩnh phương xa đại điểu nhận lệnh vụt đến, Ưng lão phẩy tay xua đuổi trở người quan sát cuộc trò truyện. Tìm kiếm nàng phẫn nộ biểu hiện nhúng tay mãng phu đấu, nam tử hán hình tượng giữ nàng ánh mắt.

Đại điểu mang chúng nhân vụt đi, không còn lôi điện luân phiên xâm nhập, Trần Hùng tại không trung hiển hóa Biên bức dực, hưởng cái an bình không gian. Miêu Lan thấy hắn hò hét buông uất ức, yêu thương bao nhiêu hóa nộ khí Lôi tiền bối. Hung hăng làm sao thắng nàng gia gia nhất cái quân tử, Liêu tỷ chắc chắn là ta thân nhân, thích chí cười ha ha kéo theo đua đòi hùng gầm.

Uỳnh
Đại địa chấn động truyền đến, Trần Hùng nhăn hàng chân mày chuyện gì đây, đôi nhịp đập cánh vụt đến căn nguyên âm. Tâm tại ánh mắt bắt lấy nhân hình đại địa dưới vụt lên. Đa phương soi rọi tia sáng hiện Lôi tiền bối, thân xoay không trung điều hướng nương kình phong vụt đến. Hắn biết Lôi tiền bối thâm hải sinh sát, không ngờ bản thân sinh mạng đem ra cược. Trần Hùng thở dài dang tay đón đại thủ bám đến, hắn không muốn thấy lão rơi chết.
-Lôi gia ngươi tại, không sợ Liêu tiền bối quy Ưng gia sao?

-Tiểu tử cẩu mắt bậy mồm, nàng thế nào tâm tư ta chẳng quan tâm.