Chương 47: Hồ Mị Quấy Nhiễu

Ta Đi Cổ Lan Đại Lục

Chương 47: Hồ Mị Quấy Nhiễu

Xem ra cuộc trò chuyện định tam cái nhân lương duyên, Lôi tiền bối vẫn thô lỗ biểu hiện, có điều lão tâm nặng nề hắn nghe ra. Lão đầu ly khai Hải địa đến đau thương, Trần Hùng quyết bồi lão vơi khổ mệnh. Trần Hùng đầu cấp tốc truy ăn chơi địa điểm từ Lâm Sung mồm, vụt theo đại điểu phương hướng.
Luân phiên nhật nguyệt lão đầu nặng nề không thành lời. Miêu Lan mắt dõi theo buộc hắn quân tử hình tượng giữ, thở dài bước đến an ủi lão. Trần Hùng lặng thinh nhướng hàng chân mày nhấp nhô, bắn ám hiệu khác hoàn toàn lời nói.
-Bình Minh thành náo nhiệt không làm lão thất vọng, hãy tin ta.

Lôi Bành thâm hải sinh linh dị thọ mệnh thứ gì chưa chú mục, đảo mắt sang lắm trò khôn vặt tiểu tử hừ lạnh. Đôi chút sức lực triển khai lôi thủ, vã thẳng tay ngổ ngáo bản mặt. Miêu Lan trông thấy bật cười, nàng biết căn nguyên muộn phiền tại nàng gia gia, suy nghĩ đó quy nàng lỗi lầm không dám tiến đến chung vui.
-Lan nha đầu, đến đây.

Miêu Lan nhìn phương xa Lôi gia khoanh tay ngạo nghê, tiểu tâm tư nữ tử tan tành mây khói ngoan ngoãn chạy đến bên lão. Lôi gia không giận nàng, thích chí dâng cao khai thông hung hăng lời.
-Lôi gia gia, hắn bị đánh là ta ưa thích a.

Trần Hùng giật mình sát phu tư tưởng thối lui, thủ vết trên mặt đau rát cảnh báo thập thò đề phòng, bản mặt quân tử thí mệnh đảm bảo. Lôi Bành cô độc hoàn cảnh sinh hung tàn bản chất, không tệ số mệnh cho lão một cái đáng đánh đồ đệ, tại hiện một cái hiểu chuyện nha đầu. Liêu hình bóng lão chôn bên trong kí ức, ngàn năm khô khan đường nét đánh cong một nụ cười, mong chờ du hí Bình Minh thành.

Bình Minh thành hiện thịnh hành bảo dược linh quả, phủ bụi lộng lẫy Diễn Thạch đường bổn điếm, chuyển biến tiểu hình giao thương. Trần Hùng vận dụng Vô diện bí kĩ hóa cái khác dung mạo, mặc dù tại nhập bọn hung hăng đại lão gia, Trần Hùng không thô lỗ chính diện đối đầu học viện thế lực. Hắn nguyên tắc trước tìm hiểu đối thủ nội tình, mưu cái hoàn hảo bố trí phòng đáng tiếc thương vong. Bước vào Bình Minh Thành cổng, thông cáo chân dung tội nhân thu hút Lôi Bành ánh mắt.
-Tiểu tử, xem ra chúng nhân không chào đón ngươi.

Trần Hùng đảo mắt đến truy bắt phần thưởng chậc lưỡi, thế nào lão ca phác họa ngốc manh gấu vượt hắn ba thành giá trị, đây là thế nào bất công. Híp mắt quay sang gấu đen, lão ca hồi hương tại không yên xung động, mắt gấu hướng một phương xa xăm đăm chiêu, tựa mong ngóng điều chi.
-Đương nhiên nhớ đến mẫu hùng, tựa ngươi khô khan phát chán. Ta dẫn tiểu Hùng đến đó, sẵn ghé đến Tiên Hương các thăm tiểu nha đầu một chút a.

Trần Hùng không hài lòng nàng thanh thiên bạch nhật trước mắt tiền bối phê bình, hắn suất ca bản mặt nơi đâu tồn tại. Tâm giận hờn mưu cái đêm tối trừng trị hư nương tử, may mắn phía sau nàng lời nói nghe ra đôi chút quan tâm, gật gù phẩy tay cho đi. Lâng lâng tự do bay lượn quay sang Lôi tiền bối hú lên
-Nữ nhân phiền phức ly khai, thời điểm chúng ta....

Trần Hùng ngơ ngác bên cạnh Lôi tiền bối biến mất, hướng đến phương xa oai vệ lão đầu phi hùng ca.Thân vững vàng không lời từ biệt nói thay nhói lòng sự thật, hắn thật chán ngắt. Trần Hùng hít một hơi tìm lại lạc quan, nện bước đến Vân Du thương hội, nơi chí cốt huynh đệ không thương tổn hắn tinh thần. Vân Phi hay tin Trần Hùng đến chơi, vội vàng cho người chuẩn bị đặc sắc tiệc chiêu đãi, vụt ra bên ngoài ha hả cười tiếp đón. Vân Phi nhìn phía trước lạ mặt thanh niên, quát.
-Dám giả danh ta huynh đệ, người đâu vã mặt.

-Khoan đã, là ta dịch dung thuật.....

Trong gian phòng Vân Phi châm tửu bồi thô lỗ lỗi lầm, đảo tay xuất hiện dưỡng nhan bảo dược đưa đến.Trần Hùng vã mặt thành thói quen, bỏ qua tiểu tiết nhận tội vật nhấp một ngụm Sương Mai tửu, nghe Vân Phi thở dài.
-Hiện tại bọn hắn tốt trải nghiệm, vui chơi quên lối về Tiên Hương các thú vui. Duy nhất tai họa Hùng ca mang đến khó giải quyết, mạo phạm trấn đường chi thú tội danh tuyệt đại hệ trọng, Thú Đường một lòng quyết sinh tử truy lùng.

Trần Hùng chân mày nhăn chữ bát tìm kiếm phủ bụi mảnh kí ức, hắn nhớ từng tẩm quất vài tên Thú đường gây hấn, chưa từng hung hăng ức hiếp yêu thú, nói chi trấn đường bảo thú. Trong thấy Trần Hùng xoa mượt mà mái đầu suy tư, Vân Phi hành nghề bát mạch thấu nhân tâm tài lẻ, sờ cằm phán đoán
-Ta nghe nói trấn đường yêu thú hoài hùng thai, hùng ca sức mạnh thật khiến ta ngưỡng mộ.

Trần Hùng loay hoay một hồi nghe ra mấu chốt vấn đề, đầu cấp tốc xoay chuyển hùng ca danh phận, chính hắn lão ca. Trần Hùng thở phào thế giới không bỏ rơi hắn, nàng tính cách hiểu sai vấn đề, hắn thật vụng trấu liếm láp khó toàn thây.
-Trấn đường yêu thú là một đầu hắc hùng?

-Trần huynh không biết? Thú đường truy bắt bọn Lâm Sung thời điểm, thần tượng Thú Nhân quốc trở về. Nông ca ra mặt chỉnh đốn Thú đường. Lâm Tĩnh tại hẫu thuẫn, dùng kiệt xuất thân phận học viện áp Nhị trưởng lão Đường chủ Tang Tam, thành công phá bỏ quyết tử thù khúc mắt, điều kiện Lâm trưởng lão ly khai học viện.

Trần Hùng thở dài, không ngờ biến cố ẩn nấp đến. Lão ca ăn chơi trác táng từ nay lập một vòng giới hạn, hắn phải đến lời xin lỗi vô tình liên lụy Lâm lão tiền đồ.
-Nông ca theo ngươi lời nói, là thế nào nhân?

-Nông ca chính là Thú quốc trăm năm thiên tài chiến đấu, Thử Nông. Tiền đoàn trưởng Thú Nhân Quốc hộ pháp Minh Hòa đoàn. Thoái nhiệm nam nhi chí hướng vân du tứ hải, gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ. Chính nghĩa tâm thái chinh phục chúng ta niềm tin.

Trần Hùng vụt đến Thử Nông tên gọi, trong đầu hiện lên thanh niên chất phác ngày đầu Thú Nhân quốc gặp gỡ. Lắc đầu không thể nào, nhân tựa nhân trùng lặp tên gọi. Trầm tư một chút hướng đến Vân Phi hỏi
-Vân huynh, học viện thông tin ngươi có?

-Hùng ca chớ lo xa, học viện đa phương thế lực hội tụ. Thú Đường thuộc Vân Khôn thế lực xuất xứ bên kia Nhân vực đến. Ta thủ tác nhanh thâu tóm Vân Du thương hội, gọng kìm cô lập Vân Khôn tình thế trả huynh đệ mối thù. Ta nghe nói học viện tổ chức kín hội, Thế lực quy tụ chính thời ca tìm hiểu ẩn nội tình.

Trần Hùng gật đầu tham dự, Vân Khôn nhiều năm kinh doanh Thú Nhân quốc, hắn tin chắc tồn tại ẩn thế lực bảo đảm Vân Khôn mệnh. Trần Hùng không thuộc chờ đợi trường phái, thù nhân phải trước ra tay.
-Ngươi và Linh muội thế nào?

-Cảm tạ hùng ca quan tâm, nhập thất xuất tam nhật nguyệt điều đặn.

Trần Hùng nhìn Vân Phi the thé hí vang, lắc đầu ly khai thương hội. Ghen tị tâm quý đạo hữu ắt thông hiểu, hắn huyết thể hạn chế nhấm nháp xuân xanh, chậm rãi biến chất tiêu nhân hèn mọn. Trần Hùng biết mọi người an toàn tình thế, nhẹ nhõm bước trên con phố, hướng đến Cô Sơn Trận đường. Một thời gian trôi qua không biết A Tinh tiểu tử thế nào, nhếch mép cười hạ nhanh bước chân.
Thân thủ tựa tông sư cảnh giới, không tạp âm vụt vào tan hoang kiến trúc. Phá không tầm mắt phía trước tuyệt sắc nữ tử, câu phượng mắt chăm chú cắt bù xù tóc A Tinh, nữ nhân làn môi đong đưa điệu cảm xúc, tựa hư vô mời gọi khó lòng lơ đi.
Trần Hùng nháy mắt niệm Thanh Thủy quyết thoát cái dụ hoặc, Hồ Mị Nhi làm sao thanh vắng Cô Sơn tại. Thở dài quan sát đỏ mặt tiểu tử, đan chéo tay bối rối không xong biểu hiện. Xung động tiếng bước chân truyền đến, Tân Tinh ngẩng đầu phương xa, nơi cuối tầm mắt đại ca hình bóng mỉm cười trông đến, A Tinh phấn khích vụt đến.
-Đại ca...

Đón lấy tột cùng phấn khích tiểu hài tử, lắc đầu cười đánh bờ vai gầy guộc. Cảm nhận A Tinh khác trước tình huống, một phương điều tiết mạnh cảm xúc. Khom người thả xuống tiểu tử, đảo mắt đến Hồ Mị Nhi gật đầu nói.
-Cảm tạ chăm sóc ta tiểu đệ.

-Tiểu Tinh ngoan ngoãn ta ưa thích, không cầu trả ơn vô tâm nhân.

Hồ Mị Nhi híp mắt quan sát phía trước thanh niên nói, bỏ rơi Tiểu Tinh một đoạn thời gian trở lại ra vẻ đại ca tốt, nàng bất thành ý lời tiếp tục công việc. Đối diện sắc sảo nữ nhân đột ngột nổi nóng, giai nhân cảm xúc chính tuyệt hảo thưởng thức, có điều nàng lơ đi kéo A Tinh trở lại vị trí.
-Ngồi im, ta giận đệ đó.

-Đại ca, quà của ta đâu?

Tân Tinh đơ cứng thân người không dám nhúc nhích, hướng đến Trần Hùng thủ thỉ. Tiểu non nớt xóa nghiêm trọng không gian, Trần hùng bật cười bắt gặp Mị Nhi ánh mắt gãi đầu. Tâm chìm theo dòng kí ức, tay bút hoành không vạn vạn đường nét sinh. Bất cập quy luật đồ hao cường đại tinh thần, run rẩy tay đưa đến A Tinh bảo vật. Tiểu tử dường như bỏ qua thực tại, một lòng tiến nhập minh ngộ trạng thái. Không phát giác theo kiến thức thu nạp, hư ảo huyền hỏa thiêu tàn trận đồ.
-Ta nói ngươi cần thiết thiêu hủy, một cái trận đồ sợ nhân trông thấy?

-Ngươi có thấy cũng chẳng hiểu.