Chương 260: Siêu Cấp Đại Mỹ Nhân

Vạn Biến Hồn Đế

Chương 260: Siêu Cấp Đại Mỹ Nhân

Chương 260: Siêu Cấp Đại Mỹ Nhân

"Ê...ê"

Thiên Tiêu lay động vai của nàng, hắn nhìn Mộ Dung Gia Hân với vẻ mặt lo lắng:

"Ngươi lại bị gì thế?"

Nghĩ đến chuyện kia vui quá nên nàng bị đơ trong chốc lát.

Mộ Dung Gia Hân ngẩng mặt nhìn hắn rồi lắc đầu:

"Cũng không có gì, tâm trạng thoải mái thôi, bây giờ thì ta về nhà đây. Tạm biệt đại ca."

Nàng diễn vai một cô muội muội rất nhập tâm, Thiên Tiếu hoàn toàn không nhận ra vấn đề gì, điều đó khiến cho hắn ta có chút lo lắng, Trời hiện tại vẫn còn tối, để cho nàng đi về một mình có chút nguy hiểm, vẻ ngoài đẹp đẽ cũng là một nguy cơ đối với nàng ta lúc này.

Có khả năng cứu sống Vân Ca, nàng thầm nghĩ may mắn, trước kia Tạ Long thật sự chấp nhận đề nghị, lấy nàng thay cho Vân Ca thì cả hai tỷ muội đều khổ. Bây giờ cứu xong Vân Ca nàng liền đem Thiên Tiếu diệt khẩu, như thế hắn sẽ không hồi sinh được Tạ Long, còn không thì nàng sẽ không chế hắn để cho Vân Ca vui vẻ.

Đến cuối cùng nàng ta vẫn chưa buông tha ý định giúp Thiên Tiếu chuyển sinh thành người chết.

Thiên Tiếu nhỏ giọng nói:

"Để ta đi theo ngươi về nhà cho an toàn, tu vi yếu ớt gặp yêu râu xanh thì phiền phức lắm. Trước đéo ta đi với ngươi đã có rất nhiều người nhìn thấy, nhỡ ngươi xảy ra chuyện ta lại bị nghi ngờ là hung thủ thì chết."

Đôi mắt to tròn híp lại thành một đường, với những gì nàng nghe được từ miệng của Thiên Tiếu khi nãy, chúng chứng tỏ Thiên Tiếu cũng là một tên biến thái ngầm. Hắn nói chuyện như thế này khiến nàng bỗng cảm giác được một điều, với tính cách này thì hắn rất khó sống trong thế giới này.

Phải tìm cách nào đó để thay đổi hắn ta, biến hắn thành một kẻ sinh tồn tốt hơn, phải lạnh lùng dứt khoát hơn thế này nhiều. Ít nhất phải phù hợp với tiêu chí của nàng, nghĩ đến đây nàng lại nhớ tới cái gì đó, trên mặt xuất hiện vẻ do dự, tuy nhiên một giây sau lại hạ quyết tâm, không gì quan trọng hơn Vân Ca.

Nàng nắm lấy tay của Thiên Tiếu, tươi cười nói:

"Thế thì càng tốt, từ này ta gọi huynh Tiếu ca ca, huynh nếu đưa ta về nhà an toàn nhất định sẽ có phần thưởng."

Phần thường gì chứ, nàng bao hắn ăn một bữa cơm đã là thưởng rồi, sờ cái túi rỗng của mình hắn lại cảm thấy phiền lòng vô cùng. Trước đó cũng có một ít Nguyên thạch Thượng phẩm, hắn lại đi dùng để khởi động đại truyền tống trận liên hành tinh rồi.

Lúc bị ném từ trên cao xuống Thiên Tiếu vẫn chưa có cơ hội quan sát kỹ Nguyệt Thần Thành, đi dạo giữa đêm như thế này ngược lại rất thú vị. Cảnh vật của Nguyệt Thần Thành rất đặc trưng, chưa có một thành phố nào hắn biết giống như Nguyệt Thần Thành.

Thành trì này có rất nhiều con sông đan xen với nhau, mặt nước trong đến mức có thể nhìn thấy những viên đá nhỏ dưới đáy. Phải biết nước chắc phải sâu tới ba mét hơn nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy, phía bên dưới cũng có rất nhiều loài cá, chúng đều là yêu thú Linh giới chứ không phải cá thường.

Thấy hắn có hứng thú thì Mô Dung Gia Hân liền giới thiệu cho hắn đám Linh Ngư, với vẻ mặt hứng thú hắn đi lên trên cầu. Đám cá này là những con vật sống ở Linh Giới, không biết tòa thành này dùng cách nào mà khiến chúng sống được ở trên dương gian.

Chủ động cách Thiên Tiếu một khoảng cách khá xa, lấy ra quang não nàng nhanh chóng gõ một dòng tin.

"Quán ăn đêm Nam Sơn, ngươi ra vào từ khoảng hai giờ đêm tới bốn giờ đều giết sạch, tuyệt đối không được để sót bất cứ ai."

Nhắn tin xong nàng nhanh chân đi về phía Thiên Tiếu, tên này ngồi trên thành cầu, ánh mắt chăm chú nhìn xuống phía dưới. Vẻ mặt tràn đầy hoài niệm, đôi mắt ẩn chứa buồn rầu, mái tóc dài cọ nhẹ trên gò má, rung động từng đợt nhịp nhàng bởi gió đêm.

Đợi nàng ta tới bên cạnh Thiên Tiếu mới hỏi:

"Tại sao chúng lại có thể ở đây?"

Mộ Dung Gia Hân bình thản:

"Ngươi trước đây từng gặp mấy loài cá này rồi sao?"

Thiên Tiếu đứng lên gật đầu:

"Mẹ ta nấu cá với canh chua rất ngon, nhất là con cái màu xám trắng kia, nó là ngon nhất."

Đến phiên Mộ Dung Gia Hân vẻ mặt đầy chế nhạo nhìn hắn:

"Làm sao có thể, trừ khi ngươi đã tới Linh giới rồi, ngoại trừ Nguyệt Thần Thành thì chẳng đâu có Linh ngư cả, chuyện này đối với người sống là không thể nào."

Từ trong giới chỉ lấy ra một quyển sách ném cho nàng, quyển sách đó có đánh dấu sẵn chiến tích của nhóm người Thiên Tiếu. Nói là nhóm người nhưng tên của Lý Nhã Kỳ và Dạ Nguyệt đã biến mất, người trải qua sự kiện được ghi lại chỉ còn mình hắn ta với Dạ Yến thôi. Nét buồn rầu trên mặt Thiên Tiếu càng lúc càng đậm, hắn tự tin có thể cưa đổ người ta một lần nữa, chỉ sợ chưa kịp ra tay người ta đã có người thương thì kỳ cục lắm.

Bỗng một suy nghĩ lướt qua đầu hắn: "Nhã Lan tỷ trước khi thi triển Bát Tinh Tụ Mệnh Thuật chắc chắn đã có chồng rồi, nếu không thì đào đâu ra con gái. Đã đi giật vợ người ta thì đi giật bồ cũng bình thường thôi."

Cảm giác tội lỗi vừa lóe lên lập tức tan biến không còn chút giấu vết, Mộ Dung Gia Hân đầu tiên xem cũng không thấy gì. Hóa ra nàng xem nhầm trang, khi xem đúng trang cần xem ánh mắt nàng liền mở lớn, đây là Thiên Vương Ký, ghi lại những chuyện xảy ra lần đầu để lưu lại cho hậu thế.

Chuyện nhóm của Thiên Tiếu đi tới Linh giới đã được xác nhận từ cả hai bên, tức là kẻ đã tiến hành ban phước cũng đã xác nhận. Xác nhận xong rồi nhiều người vẫn có chút không tin, bởi một bên có ban phước, một bên có nhận được ban phước, còn có xuống Linh giới hay không thì vẫn chỉ có nhóm của Thiên Tiếu biết.

Cũng vì chuyện này mà yêu thú Hồn hệ, thiên về linh hồn bị tìm kiếm ở khắp nơi, rất nhiều người muốn chứng thực độ chân thật của chuyện này. Đồng thời rất nhiều người dù đã rời khỏi thế giới này, nhưng chuyện bọn họ biết vẫn khiến rất nhiều người muốn gặp mặt.

Một hành tinh nào đó tiến hành giao dịch với yêu thú Hồn hệ sắp phi thăng, chuyện nhóm Thiên Tiếu tới Linh giới được xác thực hoàn toàn. Sự kiện này không chỉ được ghi vào Thiên Vương Ký, trong Nguyệt Thần Ký của Nguyệt Thần Cung cũng đã xuất hiện rồi.

Thiên Tiếu xoa đầu Mộ Dung Gia Hân cao giọng dạy bảo:

"Ngươi làm tác giả nhưng không chịu cập nhập thông tin, cửa hàng của Quỷ Thần Chiến ngươi chưa xem qua, cả thứ quan trọng như Nguyệt Thần Ký ngươi cũng không xem qua."

Từ lúc bảy tuổi tới giờ chưa ai dám xoa đầu Mộ Dung Gia Hân hoặc có nhưng chắc đã chết nên không ai biết cả. Kẻ dám mạo phạm đáng lẽ ra phải chết, lúc này Mộ Dung Gia Hân lại không có tâm trạng để kỳ kèo với Thiên Tiếu. Nếu những gì trong đây là thật thì nàng có thể trực tiếp gặp được Vân Ca.

Nàng giọng có chút run rẩy:

"Nếu thế thì nếu đáp ứng được yêu cầu thì muốn gặp ai cũng được. Thật sự quá thần kỳ."

"Bộp"

Thiên Tiếu vỗ đầu nàng một cái, Mộ Dung Gia Hân nhíu mày nhìn sang hắn rồi quát:

"Ngươi làm cái gì?"

Hắn kéo quyển sách lật qua trang kế bên, bên đó ghi rằng khi qua Linh giới thì chỉ tới được bên những người có máu mủ.Phạm vi của Linh giới rộng ngang hiện thực, đồng nghĩa với Linh giới của Thiên Vương Tinh rộng ngang ngoài thực tại, chỉ khác một nơi dành cho người sống ở, một nơi dành cho những người đã chết.

Thở dài một hơi Thiên Tiếu nói:

"Lần đó trong đám bạn của ta có một người tu vi tạm được, xác định được vị trí của ta mới tìm tới được, những người khác đều ở những chỗ khá xa."

Lời nói của Thiên Tiếu có nhiều chỗ vô lý, bởi trong sách ghi lại tổ đội chỉ có hai người, chỉ là Mộ Dung Gia Hân đã không suy nghĩ được gì nữa rồi. Được trao hy vọng rồi lại bị dập tắt nàng hiện tại cảm thấy vô cùng khó chịu.

Đường đi về nhà sau đó nàng ít nói hẳn, cứ ôm khư khư cuốn sách trong tay, chỉ khi nào cần chỉ đường mới mở miệng ra nói chuyện.

Đi tới trước con đường nhỏ, Thiên Tiếu khẽ giọng:

"Thôi ta về trước đây, ngươi đừng để cha mẹ lo lắng."

Mộ Dung Gia Hân giữ tay hắn lại rồi nói:

"Cha mẹ ta không còn từ lâu rồi, chỉ có cô cô luôn chăm sóc ta, đi vào cùng ta đi, đảm bảo Tiếu đại ca sẽ không thất vọng. Cô cô của ta là siêu cấp mỹ nhân đấy."

Thiên Tiêu cười trừ:

"Đây là Nguyệt Thần Thành, ta lại đã có vị hôn thê, để người khác nhìn thấy sẽ không tốt."

Mộ Dung Gia Hân bĩu môi:

"Ta không tin, nếu huynh có hôn thê thì ngày mai ta sẽ đai huynh đi ăn một bữa thật lớn."

Thiên Tiếu mắt sáng lên:

"Đây là ngươi nói đấy."

Hắn vào kiểm tra thì mặt trợn tròn bởi khoản nợ một tỷ Nguyên thạch Thương phẩm đã bị xóa đi từ khi nào. Khi muốn nói gì thì hắn hoàn toàn ngơ ngác.

Đẹp, lần đầu tiên hắn thấy một người đẹp hơn cả Băng Mị, thật là vô lý, nhưng đây là sự thật.