Chương 263: Bài Học Đắt Giá

Vạn Biến Hồn Đế

Chương 263: Bài Học Đắt Giá

Chương 263: Bài Học Đắt Giá

Hôm nay là ngày các đệ tử mới của Nguyệt Thần Cung bắt đầu nghi thức gia nhập môn, đồng thời tiến hành chiến đấu để lựa chọn xem họ sẽ về ngọn núi nào. Cũng có những người nếu đủ may mắn sẽ bị Điện chủ hoặc Trưởng Lão nhận làm đệ tử chân truyền không chừng.

Như đã nói từ trước, đệ tử chân truyền mỗi điện chỉ có ba mươi chín người, một vị Điện chủ, hai vị Phó điện chủ, mười vị trưởng lão. Người nào đã nhận đủ chỉ tiêu thì sẽ không được nhận nữa, mỗi lần có người chịu nhận đệ tử đều là bậc anh tài kiệt xuất.

Sáng sớm này Thiên Tiếu chuẩn bị bánh mì kẹp thịt, lúc này hắn ta mới phát hiện ra thịt đã sắp hết, hắnkhông có tiền để mua. Trung cấp vi diện cũng có yêu thú nhưng tu vi của chúng đều rất cao, tuy vậy quái vật cấp thấp cũng có, nhiều người vào đó để săn bắt quái vật, vấn đề là để được đi săn phải có điều kiện.

Đầu tiên phải có một khoản tiền lớn để vào một công hội hoặc nhận nhiệm vụ trực tiếp từ Nguyệt Thần Cung, người của thế lực lớn cũng phải chịu quy tắc tương tự. Những người chống loại luật lệ sẽ không có kết cục tốt, thường thì các thế lực khác ngoài bốn thế lực của Phương gia sẽ tự tạo công hội.

Kiếm chác từ yêu thú là con đường làm giàu nhanh nhất, đương nhiên chỉ tính tới khi Quỷ Thần Chiến mở ra. Các công hội của những gia tộc và thế lực lớn đều tan vỡ toàn bộ, phải biết rằng một tổ đội chỉ có năm người chiến đấu với nhau, không thể nào tăng lên được.

Cách để khiến người ta chết lâm sàng chỉ có mười thế lực lớn biết cách, thế nên chỉ có bọn họ mới có thể duy trì được thế lực của mình đồng nhất.Những thế lực khác nhanh chóng lụi tàn, lâm vào cảnh khốn cùng, bắt buộc phải gia nhập vào một trong mười thế lực lớn.

Năm người nhanh chân đi tới Nguyệt Thần Cung, bước ra khỏi cửa Đông Phương Bất Nhã nhanh chóng khởi động hệ thống trận pháp phòng thủ. Tuy trong nhà không có nhiều tiền hoặc đồ vật có giá trị, vẫn có không ít lần bọn họ bị mấy tên biến thái ghé thăm, đồ đạc của bọn họ cũng đâu có dính lời nguyền nào.

Phố xá sầm uất có vô số người đi lại, người bình thường muốn chen cũng khó, năm người đi tới đâu thì dòng người lại tách ra tới đó. Nguyệt Thần Thành dân chúng luôn để ý xem mấy cô gái có ở đó không, nếu có thì tuyệt đối không dám lại gần, bọn họ rất sợ mấy người đó.

Thiên Tiếu thấy mấy người khác có vẻ sợ sệt liền hỏi:

"Các ngươi không thấy bọn họ dường như có vấn đề hay sao, lời nguyền tác động lên các ngươi là chính, có ảnh hưởng gì tới bọn họ đâu. Cùng lắm thì chỉ có Bắc Phương Bất An hay gây chuyện mới đáng sợ thôi chứ."

Hắn vừa dứt lời thì nghe giọng nói lanh lảnh của Đông Phương Bất Nhã vang lên:

"Cô nàng kia hình như cũng sắp tới Nguyệt Thần Cung giống chúng ta, phối đồ với đồng phục quá lòe loẹt, trông như con ếch bảy màu vậy. Nhìn thôi đã thấy ngớ ngẩn rồi, nàng ta tới Nguyệt Thần Cung không cảm thấy ngại sao, đã thế……"

"Oa"

Nàng ta nói một lúc nữa cô gái kia liền không chịu được òa khóc rồi chạy mất, lướt ngang qua mấy người, Đông Phương Bất Nhã vẫn còn nói tiếp:

"Mùi gì hôi hôi ấy nhỉ, chẳng lẽ nàng ta không tắm, người gì kì lạ vậy."

Thiên Tiếu nụ cười tắt ngay lập tức, miệng của Đông Phương Bất Nhã thật độc ác, chả sao người ta lại phải tránh xa như thế. Hắn nhìn vào hai người Tây Phương Bất Khả và Nam Phương Bất Hạnh liền cảm giác hơi lo lắng, hai người kia thì đã biết rồi, còn hai người này rốt cuộc có gây ra rắc rối gì không.

Điều hắn lo lắng không xảy ra, ngoại trừ Đông Phương Bất Nhã liên tục nói chuyện không biết che miệng, Bắc Phương Bất An liên tục trộm đồ thì chẳng có chuyện gì lớn cả. Hai người kia tỏ ra điềm tĩnh đến mức lạ thường, điều này khiến hắn cảm giác rất kỳ lạ, nhưng không có chuyện xảy ra là điều tốt, không còn gì mong ước hơn được nữa.

Nguyệt Thần Cung xây dựng quá mức lớn, đường vào không hề có, muốn đi tới đó thì bắt buộc phải dùng truyền tống trận. Truyền tống trận của Nguyệt Thần Thành từ lâu đã được ưu tiên, chỉ cần truyền tống trận ở đây hoạt động thì sẽ được tới trước, năm phút sau mới có người khác được đi qua.

Đám người Thiên Tiếu đi tới gần truyền tống trận, mấy cái người trận sư tranh thủ tìm chỗ trốn, những người tính đi cũng nhanh chóng lao xuống. Bọn họ tuyệt đối không muốn đi cùng mấy cô gái, ánh mắt nhìn về phía Thiên Tiếu đầy vẻ kính nể, tuy được kính nể nhưng Thiên Tiếu chẳng thấy vui một chút nào cả, bởi đôi khi cũng có người thương hại hắn.

Trận pháp truyền tống gần nên chỉ mất đúng vài giây để bọn họ tới nơi, nhiều tân sinh nên những ánh nhìn cũng bớt dần, tuy nhiên mọi người lại bắt đầu xì xào truyền tai nhau cái gì đó. Rồi ánh mắt dần dần tập trung về mấy người Thiên Tiếu.

Không kiềm chế được nữa hắn liền hỏi:

"Rốt cuộc còn có cái gì mà các ngươi chưa nói cho ta không?"

Tây Phương Bất Khả suy nghĩ một chút rồi quyết định nói ra cho hắn biết. Đột nhiên từ đằng sau có một người chạy cực nhanh lên, hắn ta va phải Nam Phương Bất Hạnh. Quay lại chắp tay xin lỗi sau đó người này nhanh chóng rời đi, hắn ta cùng người bạn chạy ngang qua khu tập luyện cho những người sử dụng vũ khí tầm xa.

Thanh niên vừa va phải Nam Phương Bất Hạnh là cố ý, hắn chưa từng thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy, nên muốn tạo ấn tượng với nàng. Vừa nãy tay hắn có chạm trúng tay của nàng, trong lòng không khỏi thầm than nữ nhân này da thịt thật mềm.

"Sọt….sọt…..sọt"

Mấy mũi tên bay hơi lệch một chút đột nhiên đổi hướng đâm thẳng vào tên kia, ánh mắt của Thiên Tiếu trợn tròn, hắn ta bắt đầu cảm giác có gì đó không ổn. Tên bạn của người vừa va phải Nam Phương Bất Hạnh thấy vậy lập tức quay đầu.

Hắn ta bạn diễn của người trúng tên, giả vờ đuổi bắt để va phải mỹ nhân, hắn giọng đầy lo lắng:

"Tiểu Lạc ngươi không sao chứ?"

Mấy mũi tên chỉ trúng ngoài da, người kia quay lại chân dẫm chúng mũi tên rơi trên mặt đất, cả người bay lên rồi ngã xuống đè vào người đang bị trúng tên.

"Ọt…..ọt…..ọt"

Ba mũi tên cắm hơi nông trực tiếp xuyên qua thân thể của người kia, máu tươi chảy ra đỏ thẫm cả một vùng. Mấy người cùng quê thấy vậy lập tức chạy tới, hai người đứng hai đầu muốn nhấc tên nằm trên lên, không hiểu sao người năm trên bị chuôi tên đâm trúng nhưng lại có vẻ rất đau đớn, không thể tự mình đứng dậy.

Lúc này Thiên Tiếu mới chú ý, sức mạnh của mình khi đứng trong khu vực này bị hạn chế lại, hóa ra là như thế, chắc là để đề phòng có xung đột xảy ra. Hắn lại tiếp tục quan sát, hai người kia nhấc tên bên trên lên.

"Chết rồi."

Hai người đột nhiên trượt ta, người họ đỡ lại rơi xuống, lại gấp gáp kéo lên nhưng cứ bị trượt tay hoài. Một người tức giận hét lên:

"Kéo một người xuống cũng không xong, các ngươi tránh ra."


Hắn một chân sút thật mạnh muốn đẩy người đang nằm trên ra để cứu người trúng tên.

"Hự"

Nào ngờ trượt chân đá trúng người nằm phía dưới, kẻ bị trúng tên run vài cái, trượt chân vài lần người nằm dưới rốt cuộc không còn thở nữa. Lúc này mọi người lại dễ dàng đẩy người bên trên ra, chuôi của mấy mũi tên đã chẳng thấy đâu nữa, toàn bộ đều xuyên qua rồi, chấp sự đứng gần đó thấy người này tắt thở liền nắm lấy chân kéo đi. Tiểu tử này đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, coi như một bài học cho những người khác, bớt người có ý đồ với mấy con bé kia.

Chấp sự bình thản:

"Người này còn cứu được, các ngươi đi theo ta để chút nữa đưa hắn về đây, giờ tập hợp sắp tới rồi."

Thiên Tiếu ánh mắt trợn tròn, tại sao lại có chuyện như thế xảy ra được, hắn lại không nghĩ do mấy cô gái gây ra bởi hắn chạm vào người họ cũng khá nhiều. Không lẽ tên thanh niên kia cũng bị trúng lời nguyền, thật là quá kỳ lạ, vừa lên tới trung cấp vi diện đã gặp đủ chuyện kỳ quặc rồi.

Tây Phương Bất Khả lời nói chuẩn bị ra đến miệng liền nghẹn trở lại, nàng hi vọng Thiên Tiếu nhìn liền có thể tự hiểu ra.

Nhưng nàng đánh giá Thiên Tiếu hơi cao, hắn ta cười đùa:

"Người này không biết có phải dính lời nguyền giống Bất Hạnh hay không mà đen đủi thế nhỉ. Tuy người ta gặp nguy hiểm không nên cười, nhưng ta không nhịn được."

Lúc này Đông Phương Bất Nhã và Bắc Phương Bất An đột nhiên ý thức được một vấn đề, tại sao Thiên Tiếu tiếp xúc trực tiếp với Nam Phương Bất An lại không xảy ra vấn đề gì.