Chương 6: Ta sẽ chịu tránh nhiệm

Ta Bán Trà Đá Tại Tiên Giới

Chương 6: Ta sẽ chịu tránh nhiệm

Ngày hôm nay toàn Thần giới xôn xao vì lễ mừng một vị Đạo cảnh cường giả mới sinh ra, tên hắn là Trịnh Ánh.


"Tất cả mọi người tốt, cảm tạ mọi người đến chúc mừng ta đột phá Đạo cảnh. Thời gian như thoi đưa a, mới ngày nào ta còn lăn lộn ở Kim tiên cảnh mà bây giờ cũng đạt được cái cảnh giới ít người chạm đến. Ta cũng chỉ có 3 chữ để nói thôi, cuộc sống mà:'>" Trịnh Ánh đứng trên đài cao một mặt cảm thán nói.


Cảm nhận vô số ánh mắt kính ngưỡng xung quanh, hắn nở nụ cười thô bỉ nghĩ ' hệ thống muội tử, ca cuối cùng cũng bước lên nhân sinh đỉnh phong... ngươi thấy được không, có tự hào về ta không cạc cạc '. Chính lúc hắn đang yy thì bỗng nhiên ngã cái rầm kèm theo đó là tiếng gọi cửa nhao nhao vang lên.



"Lão bản a, mở cửa tiếp khách. Mặt trời phơi mông rồi ngươi vẫn ngủ được a."


"Lão bản nhanh mở cửa, ta đã vật thuốc gần chết rồi."


"Mở cửa nhanh không ta phá quán."


"Phá quán +1"


"Phá quán +2"

.....


"Phá quán +69"


Lúc này Trịnh Ánh cũng tỉnh dậy ngơ ngác nhìn xung quanh quán trà đá một mặt mờ mịt.



"Đậu phộng, vạn người kính ngưỡng của ta đâu? Lễ chúc mừng của ta đâu? Thê thiếp thành đàn hậu cung ba ngàn của ta đâu? Mẹ kiếp lũ gia hoả các ngươi phá mộng đẹp của lão nương, ta liều mạng với các ngươi."



Trừng mắt lớn triệu hồi ra vũ khí, hắn đằng đằng sát khí phóng ra mở cửa ý định liều chết với lũ phá hại giấc ngủ của mình. Vừa mở cửa ra một giọng nữ vang lên.



"Con la lỵ này tốt manh, ái chà chà để đại tỷ ôm ngươi xem nào.



Bất ngờ bị cái nữ nhân ôm vào ngực, đầu bị vùi trong hai khoả lưỡng giới sơn cao chót vót, mùi thơm tựa u lan bay vào mũi. Trịnh Ánh trong đầu có hàng vạn con thảo nê mã băng qua, mẹ nó ta đây là bị người chiếm tiện nghi a, hít hà, thật thơm thật kimochi cái cảm giác này cũng không tệ.



"Thả lão nương xuống, có tin ta đại chiến 300 hiệp với ngươi không." Trong lòng cảm giác thật kimochi nhưng mặt ngoài vẫn là biểu lộ hung thần ác sát không chết không thôi.



Hắn được thả xuống đất, lúc này mới nhìn kĩ kẻ tập kích hắn bằng đôi lưỡng giới sơn. Một cái ngự tỷ a, vú to mông vểnh cao, tóc ngắn eo thon gương mặt xinh méo thể tả, khí khái hào hùng, chính là cái loại nữ cường nhân a.



"Tiểu la lỵ a, chỗ này có bán thứ gọi là trà đá thuốc lào phải không, ta được người khác cho thử một lần cảm thấy nó thật là tuyệt a. Có thể bán cho ta được không?" Vị ngự tỷ kia hỏi hắn.



"A! Mẹ nó, các ngươi đây là đi mua hàng hay đi ăn cướp a, làm lão nương tan vỡ mộng đẹp. À còn nữa, lão nương không còn nhỏ cấm gọi tiểu la lỵ, cẩn thận lão nương đại chiến 300 hiệp với ngươi" Hắn vừa mở của hàng vừa nói.



"Ai u, tiểu la lỵ còn xưng lão nương a, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi mà không còn nhỏ, nói cho tỷ tỷ xem nào." Cái ngự tỷ kia cười cợt hỏi.



"Ngươi coi thường ta a, lão nương cho ngươi biết năm nay lão nương cũng..... 3 tuổi rồi. Hừ! đừng nhìn ta còn trẻ mà khinh thường, ta là Kim tiên cảnh đó a." Trịnh Ánh một mặt ngạo kiều nói, sau đó hắn bê đồ khách hàng oder ra.



"Ha ha! Cười chết tỷ rồi, 3 tuổi a thật lớn. A dừng lại, ngươi nói ngươi cảnh giới gì a." Ngự tỷ trợn to mắt hỏi, nàng nghĩ mình nghe nhầm, cái tiểu la lỵ kia nói 3 tuổi cảnh giới Kim tiên, đơn giản chỉ là đùa nhau a đánh chết nàng cũng không tin con la lỵ kia cảnh giới cao hơn nàng. Nàng tư chất rất tốt, năm nay gần 30 mà cảnh giới vẫn dừng lại ở Địa tiên đỉnh phong chưa đột phá được.



"Ngươi ngực bự mà lãng tai hả, lão nương cảnh giới Kim tiên."
Vừa nói hắn vừa phóng thích uy áp Kim tiên cảnh cấp 4 ra, cả lũ khách nhân hú hồn vì uy áp của hắn.



Cái ngự tỷ kia thì đã trợn to mắt, trà đá vừa vào mồm đã bị phun ra ngoài, con la lỵ này chẳng lẽ tu luyện từ trong bụng mẹ hay sao.



"Ngươi.... ngươi..." Cô nàng này đã thực sự hạn hán lời.


"Ta cái gì mà ta, mắt chó khinh thường người khác a." Hung hăng khinh bỉ 1 câu hắn lại nằm xuống ghế tựa bật nhạc lên làm 1 con cá ướp muối. Không đến 1 phút hắn đã lim dim ngủ, bong bóng phập phồng trên mũi:'>.


............



Giữa trưa, lúc này khách nhân đã đi hết chỉ còn cô nàng ngự tỷ kia vẫn ngồi hút thuốc tập phun khói thành hình chữ o. Trịnh Ánh đi ra kéo rèm cửa xuống, quay sang nói với cô nàng kia.


"Ngươi có đi về hay không a để ta ngủ trưa."



"Ngươi ngủ a, ta muốn lẳng lặng ngẫm nhân sinh." Lúc này cô nàng nói, khuôn mặt tươi cười đã mất chỉ để lại phiền muộn vô tận.



"Có chuyện buồn sao, nói với ta, ta sẽ tâm sự với ngươi. Trên đời này có mấy chuyện buồn mà ta chưa trải qua" Trịnh Ánh nói.



"Ngươi một cái la lỵ biết gì mà tâm sự a." Cô nàng kia không nhịn được nhả rãnh, con la lỵ này đơn giản thật cực phẩm, 3 tuổi ranh mà nói năng như cái lão tiền bối thấu triệt nhân sinh.



"Ngạnh, cái kia ngươi nói a, có người để bộc lộ sẽ thoải mái hơn giữ trong lòng."



"Được rồi, ngươi nói có lý. Chuyện là thế này, gia tộc ta bắt ta kết hôn với cái công tử ca, bọn họ coi ta như món hàng thông gia bán lấy lợi ích. Ta muốn từ chối cũng không thể nào, bọn chúng còn định giam giữ ta lại để ép buộc ta, hết cách rồi ta đành ậm ừ đáp ứng để được tự do ra ngoài tìm người cách giải quyết a." Nàng vừa nói nước mắt vừa chảy xuống từ khoé mi, ôm lấy hai chân cúi đầu xuống khóc nức nở.



Trịnh Ánh không kìm được đi đến bên cạnh nàng vỗ vỗ vai rồi nói nhỏ.



"Chuyện này thật đơn giản a, ngươi làm nữ nhân của ta đi, ta sẽ bảo vệ ngươi, kẻ nào cũng không động đến ngươi được."



"Haha! Tiểu la lỵ ngươi thật khôi hài a, nếu ngươi là nam nhân thì có lẽ ta sẽ đáp ứng, nhưng mà ngươi chưa trưởng thành và mẹ nó còn là cái tiểu la lỵ, ai sẽ tin nếu nói ta là nữ nhân của ngươi, haha." Cô nàng này vừa lau nước mắt vừa cười nói.



"Ta xác thực không phải cái nam nhân.... nhưng, ta có thể làm cho ngươi hạnh fuck a."



"Phốc! Haha, chết cười ta rồi, tiểu la lỵ ngươi làm ta hạnh phúc bằng cách nào a. Làm cho ta xem a."
Cô nàng này cười dữ dội hơn, nhìn Trịnh Ánh băng đôi mắt 'ta xem ngưoi có thể làm gì'.



"Ta làm ngươi hạnh phúc bằng cách này."



Trịnh Ánh đứng dậy, vận dụng La lỵ bảo điển làm cơ thể trở lại như người trưởng thành, bộc phát ra tu vi Kim tiên rồi mạnh mẽ lôi cô nàng này vào phòng sau, vứt nàng lên giường và thô bạo xé y phục nàng ra. Hắn đè lên người nàng hôn sâu, 1 tay bóp lưỡng giới sơn, 1 tay còn lại cho vào trong quần và rút cây hàng 35cm ra. Hắn banh hai chân nàng ra không cần màn dạo đầu mà đâm vào 1 cách thôi bạo làm cô nàng này kêu la dữ dội. Trịnh Ánh đã xuất ra bí kĩ gia truyền 36 tư thế của hắn kiếp trước.



Hắn làm 1 lần chính là 3 ngày liền không ngừng nghỉ, hắn đã thoát lực gần chết, cơ bụng co rút. Cô nàng kia thì khỏi phải nói rồi, nàng nằm loã thể trên giường đôi mắt vô thần nhìn đoá hoa máu đã khô cạn trên đệm mà nước mắt lại rơi.



"Tại sao lại thế, tại sao... ta.. ta đã thất thân rồi, ngươi nói đi.... tại sao lại làm vậy a." Nàng gào thét, nước mắt rơi đẫm gối.



Trịnh Ánh ngồi ở đầu giường, tay cầm điếu thuốc, hắn rít 1 hơi sâu thở ra và nói.



"Tai sao ư, chẳng phải ngươi đã hỏi ta là làm ngươi hạnh phúc bằng cách nào sao, đây là cách ta làm ngươi hạnh phúc."



"Nhưng mà..."



Nàng ngẹn ngào không nói lên lời, Trịnh Ánh ôm nàng vào lòng vỗ lưng nàng nói.


"Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, yên tâm đi, dù phong ba bão tố ta vẫn chở che cho ngươi."





____________________________




Ngoài lề: Cạc cạc cạc! Các ngươi có kinh hỉ hay không kinh hỉ, bất ngờ hay không bất ngờ a. Sắc a /denm