Chương 2: Cổ Mộng Hồi

Sửu Nhi Truyền Thuyết

Chương 2: Cổ Mộng Hồi

Chàng trai trẻ này tên thật là Thiết Luận. Tuổi tác cũng trạc hai mươi. Nhưng đến thế giới này, lại xuất hiện trong hình hài một tiểu tử lên mười. Bản thân hán cũng không biết rằng, kể từ giây phút hắn được đưa tới Cổ Mộng Hồi này, hắn chính là người được chọn.
"Đây là đâu, ta đã chết rồi chăng" cuối cùng thì hắn cũng tỉnh dậy, tính tới nay cũng đã ngủ được hơn ba ngày.
Chỗ của hắn hiện nay là một chuồng ngựa củ, nơi này sau khi bị yêu thú tấn công thì dân làng đều đã bỏ đi. Xung quanh tự khắc có mùi hôi thối.
"Hửm, cái gì đây" hắn ngó quanh, nơi hắn đang nằm có một cái hộp gỗ trông có vẻ kỳ lạ. "Mở ra xem thử" hắn lẩm nhẩm.
Chiếc hộp vừa được mở ra liền toàn những thứ kỳ dị xuất hiện, cùng một bức thư do ai đó để lại, có lẽ chiếc hộp không ngẫu nhiên mà xuất hiện ở đây cùng hắn.
Trong thư nói rất rõ, về công dụng và tên của từng loại. Cũng bảo rằng hắn vốn đã chết, được đưa tới đây để có thêm một cơ hội làm lại, nhưng tên tuổi kẻ gọi là ân nhân, tuyệt nhiên không có.
Thiết Luân dù có chút buồn vì phải chia tay cuộc sống củ, nhưng có một cơ hội sống lại, hắn cầu còn không được, tất nhiên phải biết nắm lấy. Ngoài ra, bức thư còn nói rất rõ, điều đầu tiên hắn phải làm là tối Cổ Loa thành.
Lập tức hắn thay ngay bộ y phục ở trong mộc phương. nhanh chóng đi về phía Cổ Loa thành theo bản đồ cũng để sẵn trong đó. Dù mang hình hài của một tiểu đồng tử lên mười, nhưng ý thức của hắn vẫn được giữ nguyên.
Nơi mà hắn đang ở là Xích Quỷ môn, nơi đây vốn là một tiểu thành trấn giữ biên giới phía tây của Cổ Loa thành, nhưng từ sớm đã bị yêu thú đánh chiếm. Nếu không có Vô Hình Khứu Nhuyễn đan thì e rằng sớm làm mồi cho yêu thú.
Suốt nữa ngày trời không ngừng nghỉ, Thiết Luân cũng tới được Cổ Loa thành. Đây là một tòa thành cao lớn, ước chừng cũng hơn trăm trượng to lớn không thể tượng ra được. Thấy có người, lính hộ thành liền mở cửa cho người ra xem xét. Cửa Tây của thành Cổ Loa đã đóng kín được hơn chục năm nay. Một người mặt quân phục, cầm giáo kích tiến lại gần, phía sau còn có hơn chục người khác đứng quan sát. "Chỉ là một tên tiểu tử, mau cho vào thành" tên lính đó quát lớn, rời nắm tay Thiết Luân dắt vào cổng thành. Vừa tiến vào, cổng thành lập tức được đóng lại.
"Tiểu dồng tử, ngươi tên gì, cha mẹ ngươi là ai?" người lính kia vừa nắm tay dắt đi vừa hỏi. "Ta tên Thiết Luân, ta không nhớ gì hết, chỉ biết có một bức thư bảo ta đi tới đây cùng tấm bản đồ, ngoài ra chẳng còn nhớ gì." hắn cũng lập tức trả lời, tất nhiên hắn đủ thông minh để không tiết lộ về chiếc hộp phương kia.
"Ngươi đói không" tên lính kia vừa nói vừa đưa cho Thiết Luân một cái banh bao. Tất nhiên hắn đói rồi, suốt ba ngày mê man ngủ, lại phải cuốc thêm nữa ngày đường, không nói thì hắn cũng sẽ phải hỏi. "Là cô nhi, cha mẹ bỏ rơi, bây giờ gửi hắn cho học viện hay sao thưa đội trưởng" hắn liền chấp tay cúi người báo cáo với một tên lính tráng khác. Người này gật gật, vẫy tay ra hiệu đồng ý.
Lát sau hắn dắt ra một hắc mã, "Lên đây, tiểu tử, ta đưa ngươi đi học, ngươi thích học không" hắn tiếp tục nói, Thiết Luân gật gật. "Ta tên Mạc Phi" nói rồi hắn xoa đầu Thiết Luân cái rồi thẳng hướng phi tới nơi gọi là học viện. Cái thành nay rộng lớn bao nhiêu không biết, chỉ biết là Mạc Phi phải phi ngựa thêm cả một ngày trời mới tới được Huyễn Linh học viện. Khi tới nơi cũng đã là lúc mọi dân chúng ngủ được tám giấc.