Chương 1: Tuổi trẻ tài cao

Sửu Nhi Truyền Thuyết

Chương 1: Tuổi trẻ tài cao

Ngày xửa ngày xưa, trong một căn nhà nhỏ ở trong một thành phố nhỏ nào đó, trong căn nhà nhỏ đó có một căn phòng nhỏ khác. (mở cửa) Một không gian màu đen bao trùm, lại có mùi ẩm mốc bốc lên, không thể không khiến người khác lập tức muốn rời đi. Kìa nơi gốc tối có một màu sáng trắng. Một thanh niên đang nhìn chăm chú làm cái gì đó, ơ kìa trên đầu hắn ta đang đội cái thể loại mũ gì thế? Tay phải hắn đang liên tục đưa qua đưa lại, tò mò lại gần xem sao, một thanh niên trẻ tuổi, cơ thể săn chắc, có vẻ rất khỏe mạnh. Sặc tay trái hắn đang làm gì mà đưa vào trong quần, (lẩm bẩm) không được đông tâm, không được động tâm. Cuối cùng hắn cũng láy tay ra rồi, hẳn là ở dơ nên ngứa (lau mồ hôi, chậm chậm). Cái ánh sáng kia có chuyển màu, đen thui rồi, hắn cỏ vẻ chú tâm. Thồi chờ nó làm cái gì thì làm cho xong rồi tính tiếp. Đã hai tiếng trôi qua, hẳn là nó đang rất có việc quan trọng. Ba tiếng trôi qua, a hắn gỡ cái mũ trên đầu ra rồi, hẳn là xong (mừng mừng).
"Điếc tai quá, cởi ra cho khỏe lỗ tai tí, vặn loa cho lớn tý nghe to, chơi mới phê" tên người đó ngồi làm bẩm. Ê khoan nản đợi hắn tý, để chú tâm tập trung tới vậy ngừng ấy thời gian hẳn là việc đó là việc hệ trọng.
Oành oành oành
Âm thanh rất hoành tráng và sinh động. hửm có ai đó cất tiếng "Double Kill", "Triple Kill", "Quadra Kill"... Người đó thở dài, bắt đầu cất lời " haiz, đánh với lũ gà gánh riếc mệt quá.". Lại có âm thanh lạ phát ra từ cái chỗ sáng sáng đó " Legendary ". người thanh niên đó thần thái có vẻ đắc chí, nở một nụ cười nhếch mép. "Trình taoooo đó, tụi bây tuổi gì, anh chấp hớttttttttt" hét lớn "Gank tao hả, Lên đây anh cânnnn hếtttttt" được ít lúc không gian bỗng yên lặng một cách đáng sợ. " Oách Đà Heo men, cha nội kia tạ vậy sao đánh ".Tay hắn cầm cốc nước lên, mắt vẫn không khỏi tập chung. *Đùng*..."Shut cmn Down" Âm thanh lạ lại vang lên, thanh niên kia vội quang cả ly nước. "Tụi bây biết nhìn map không, nó vào rừng sao không báo?!" Hét lớn giọng thất thanh mắt biến sắc, dù chung quanh khá tối nhưng dưới ánh "đèn mờ" ảo đó, mặt hắn hẳn đang bừng đỏ. "Sao taooooo ấn ti mà tụi bâyyyyy khôngggggg vàoooooo" Lại hét, *rầm rầm* hắn đập cái thanh gì đó xuống bàn, nộ khí bây giờ có lẽ đã đạt ngưỡng đỉnh điểm.
Oành Oành Oành
Âm thanh kỳ quái đó vẫn tiếp tục vang lên và bông nhiên như bị cắt ngang..."Defeat" lời nói vang lên từ trong cái đèn đó. Người thanh niên gục đầu, người hắn run run, bông nhiên tay nắm chặt, như không thể kìm chế được, Nộ Phát Xung Quang, hắn liền không ngừng công kích cái chỗ sáng đó, vừa tấn công vừa la hét " một lũ ngáoooo đá, tại tụi bây mà bố thua, trình kim cương cũng không gánh nổi tụiiiiii bây lũ đồng đoàn trẻ trâu, vì cái lũ tụi bây mà bố kẹt mãi ở cái rank đồngggg thối náttttt". Sau một hồi không ngừng trút giận, hắn đứng dậy, dáng người cao, dày thịt, vạm vỡ.
*Cạch*
*A có ánh sáng rồi*. hắn mở tủ... à đang lựa xiêm y... thiết nghĩ ko nên nhìn khúc này.... Đoạn hồi hắn lại thở dài than thở " Haiz vì đam mê và hi vọng có một ngày được trở thành một vận động viên i sờ pót chuyên nghiệp, mình cũng đã nổ lực luyện tập một body fitness chuẩn men sẵn sàng đối phó với sự nổi tiếng có thể tới bất cứ lúc nào. Tất cả chỉ vì lũ đồng đoàn" mặt hắn lộ rõ vẻ thất vọng não nề. Dưới ánh sáng cơ thể hắn rõ ràng rất cường tráng, rất khỏe mạnh. Khuôn mặt cũng rất anh tú. "Ra đường hít thở tý, theo như các chuyên gia thì một ngôi sao phải biết tự giải tỏa căng thẳng... I'm the best... I'm the best..." hắn thì thào trước gương, thần sắc đã trở lại bình thường, miệng hắn đã nở một nụ cười, uẩy, hắn đá lông nheo với mình trông gương kìa (vãi thánh gay).
Hắn tên gì nhỉ? hẳn phải có một cái tên chứ (Tò mò). *cạch* Chân hắn va vào cạnh giường... "Cái Đinh Công Mạnhhhhh" Hắn la toáng lên. Ra vậy, Đinh Công Mạnh, hảo, một cái tên rất hay không ngờ ngươi lại có một cái tên hay như vậy, chỉ dựa vào danh xưng của hắn cũng đủ thấy được sự dũng mãnh, chỉ nghe qua danh xưng đã thấy dầy dũng khí.
Mạnh đang dắt một cái gì đó.... một con ngựa sắt chắc hẵng là vầy..*đoành đoành* tý phi của ngựa sắt cũng ko kém phần uy mãnh... trên đường hắn đi, tới đâu ngựa sắt của hắn gầm vang tới đó, xung quanh hắn cũng có rất nhìu ngựa sắt khác, nhưng chỉ có thiết giáp chiến mã của hắn mỗi nơi đi qua đều bỏ lại khói lữa phía sau, những con chiến mã khác.. haiz... chỉ sợ thua kém nhìu phần.
Hôm đó, trời mưa phùn, tối sầm không thấy cả đường đi, DCM đang đi bổng nhiên hắn ngó nghiên, đó là một nữ nhân! Một tuyệt thế Mỹ nhân. Từ giây phút nhìn thấy nàng, hắn ta đã không còn quan tâm gì đến thế giới xung quanh nữa, nàng hẳn là nữ nhân của hắn.
*Rầm* Một con thiết ngưu từ đằng sau húc vào thiết mã của DCM. Bất ngờ bị tấn công, Mạnh dù quật cường cũng ngã bổ nhào trận lộ. Con thiết ngưu không thế mà dừng lại, tiếp tục đẩy chàng đi thêm hơn cả thước. Tới khi nó ngừng hẵn thì Mạnh cũng phải lăn thêm mấy vòng. Bản lĩnh của hắn cũng không phải tầm thường, bị thiết ngưu tông trúng một cú chí mạng, bản thân không gục ngã mà vẫn cố gắng gượng dậy, dù tứ chi hắn đang không ngừng tuông huyết.
*Cạch* Từ trên thiết ngưu một tên nam nhân khác bước xuống, tiến tới Mạnh đằng đằng sát khí. "Cái thằng khốn nạn dại gái, mày làm chày con Làm Bò Rí Nì của bố rồi, mày bán mạng đền cho bố..." tên tiểu nhân bỉ ổi nắm lấy tóc y và thẳng mặt hét lớn... Mạnh cơ bản đã không còn khả năng kháng cự lại, tay chân hắn yếu ớt đẩy tên bỉ ổi kia yếu đuối nói "ta không có tiền, làm ơn tha cho ta" y thì thào. "Tha cái con mắt mi, đợi công tới giải quyết chứ ở đó mà tha". Hà cớ gì tên đầu đất cưỡi thiết ngưu kia quyết sống chết với DCM? Là vì nữ nhân kia?... chắc chắn là vậy... haiz... ở đâu... thời điểm nào cũng vậy... thứ vũ khí duy nhất kết liễu được cuộc đời của một anh hùng cũng chỉ là hai chữ nữ nhân.
*Bụp* Mạnh đã đẩy được đối phương ra.. hắn đã ngã bổ nhào, sức lực tuyệt vời, tới lúc cạn kiệt sinh lực vẫn còn đủ sức đối chọi với đối thủ. Nhưng Mạnh không còn đủ sức nữa rồi, điều tối kỵ bây giờ là nên rút lui. Có câu "Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn" hay rút lui ngay đi mạnh. Thật vậy, hắn liền nhanh chóng xoay người, kéo thiết mã dậy vội vàng phòng đi. Dù tứ chi không ngừng mất máu nhưng động tác vẫn rất mau lẹ, mặc kệ vết thương hắn phóng nhanh đi, tên đầu đất kia cũng nhanh chóng leo lên chiến kỵ đuổi theo. Chỉ có nữ nhân đó vẫn đứng yên nhìn như không phải chuyện của mình. Haiz...
*rầm* Đinh Công Mạnh lại bị phục kích, lần này thêm một thiết kỵ khác bất ngờ tấn công, so về kích cỡ có phần to lớn hơn thiết ngưu kia gấp nhiều lần... Mạnh có thể sẽ không qua nổi mất. Không xong rồi, hắn đã nằm bất động, tại nơi hắn gục ngã, máu của hắn đang hòa vào thiên thủy. So với lần trạm tráng thiết ngưu, lần này... hắn bị phục kích nặng hơn hẳn, có lẽ đã trút hơi thở cúi cùng rồi.
*thở dài* Ở thế giới này, ta không thể cứu ngươi, nhưng để ngươi mất mạng tại đây, bản thân ta cũng không cam nhìn một thiếu niên tuổi trẻ thiên tài (hẳn thiên tài) như ngươi mất mạng như vậy. Theo ta, đến với thế giới của ta, ta sẽ cho ngươi có cơ hội làm lại cuộc đời, một cơ hội nữa để viết cho xong bảng công trạng của mình. Hãy theo ta đến với thế giới của Yêu Ma Thần Thánh - Cổ Mộng Hồi. Một ánh sáng mờ, nương lấy linh hồn của chàng trai, kéo hắn lên.
*Chàng trai đó đã qua đời vì tai nạn giao thông, y trút hơi thở cúi cùng trướt khi cấp cứu tới. Nguyên nhân tử vong: Tai nạn xe do đường trơn trượt"