Chương 8: phiền Phức Tìm Đến

Sử Kí Hoá Rồng

Chương 8: phiền Phức Tìm Đến

Phong Chí Dương nhìn ba ngón tay mình bị chặt đứt, cả người run rẩy vì tức giận và không thể tin được, hắn đối với cảnh giới của mình vốn có một sự tự tin rất lớn, với cường độ thân thể của hắn hiện tại mà nói, có thể nói là đao thương bất toại. Trừ khi thứ sử dụng là Pháp khí cấp cao hơn cảnh giới của hắn mới có thể thương tổn đến hắn, nhưng chỉ là thương tổn thôi không đến nỗi như hiện tại, đem tay của hắn chặt đứt lìa như vậy, vậy có thể nói thứ mà Lão Đại đang cầm trên tay Phong Chí Dương chắc chắn nó là một món chiến khí đẳng cấp cực cao.


Hắn nhìn ba ngón tay của mình trên đất, vận khí đem bao trùm vết thương ngăn lại máu chảy ra ngoài, hắn kìm nén tức giận và xúc động trong lòng. Dời ánh mắt nhìn về phía chiếc rìu trên tay Lão Đại lúc này nhìn kỉ hắn mới phát hiện kết cấu của chiếc rìu này rất đặc dị, toàn thân đều là một màu trắng bạc, cán dài tám tất, kéo thẳng lên đỉnh đầu là một mũi nhọn như giáo, như kích, nếu không có hai cái lưỡi rìu kia thì nó chính xác hoàn toàn là một thanh trọng Kích. Còn hai cái lưỡi rìu nắm hai bên cong như hai vầng trăng khuyết, bay lơ lững trên thân rìu, dường như có thể tách rời ra bất cứ lúc nào.


Còn lại đám người thanh niên nam nữ phía sau thì mặt ai nấy đều lạnh ngắt không thể tin được, Ưng Phi Tuyết cũng dừng lại động tác đứng ngây người kinh ngạc. Nàng không ngờ thứ mà tên hảo hán thô kệch kia cầm trên tay lại là một món Bảo Khí cao cấp như vậy, Phong Chí Dương là hành giả đã độ kiếp bước vào hàng ngũ Thần Thông nhất phẩm, cường độ thân thể đã trải qua lôi kiếp là mạnh mẽ đến cỡ nào, vậy mà dưới một cái chém nhẹ nhàng của người kia mà đã rụng đi ba ngón tay, quả thật quá đáng sợ.


Ba người Lão Nhị đỡ Sùng Lãm lão đảo đứng dậy, tuy là trên cổ đang chảy máu những cũng may là vết thương không có nặng lắm, chỉ vừa khéo bị sướt ra một lớp da, Lão Nhị nghiến răng nghiến lợi nhìn đám người thô bạo phía trước nhịn không được mắng một cấu " Đáng đời tên khốn kiếp, hừ nếu còn tiếp tục ngông cuồng thì thứ rơi xuống tiếp theo sẽ là cái đầu chó của ngươi đấy "


--- Các ngươi nghĩ vậy sao, vừa nãy chỉ là đánh lén… Bây giờ để ta xem còn ai cứu được các ngươi.. " các đệ tử nghe lệnh, tên cầm đầu này giao cho ta, những kẻ còn lại các ngươi giết hết cho ta… " Vâng Phong trưởng lão "


Phong Chí Dương hiện tại đang mượn cớ tức giận muốn đem toàn bộ đám người Sùng Lãm hạ sát, mục đích chủ yếu cũng là hắn đã đánh chủ ý lên chiếc rìu trên tay Lão Đại, Ưng Phi Tuyết cũng không phải bù nhìn, vừa nghe là đoán ra được tâm tư của hắn, đang muốn tiến lên ngăn cản thì đã Bị một cái tát dán xuống đánh cho mặt mày tối sầm lại, cả người văng qua một bên "Hừ tiện nhân, ngươi tưởng mình là cháu gái của đại trưởng lão thì ta không dám đánh ngươi sao? "


Phong Chí Dương từng bước đi về phía Lão Đại, đám đệ tử thấy hắn hành động cả đám cũng bắt đầu động theo, đem đám người Sùng Lãm vây quanh lại. " Khốn kiếp các ngươi dám, ta giết sạch các ngươi " Lão Đại bị Phong Chí Dương chặn bên này, vừa tức giận vừa nóng ruột hét ầm lên.


--- Chỉ sợ là ngươi không có cơ hội đó đâu, mau giao vật trên tay ngươi ra đây ta sẽ cho ngươi chết thoải mái một chút..! Phong Chí Dương ánh mắt tham lam nói.


Lão Đại thấy đối phương vừa mở miệng là nói thẳng mục đích, hắn hơi kinh ngạc sau đó lại cười lạnh " giao cho ngươi sao, ta sẽ không giao cho ngươi… Mà dù có giao cũng chỉ sợ loại người như ngươi không cầm nỗi "


Bên phía Sùng Lãm đang trong vòng vây, hắn từ đầu đến giờ vẫn không nói một tiếng nào, ngay cả lúc trên cổ bị cào ra chảy máu hắn cũng không kêu lên một tiếng, hắn vẫn im lặng, theo tính cách của hắn những lúc hắn im lặng như vậy nghĩa là hắn đang âm thầm tính toán. Đôi mắt hắn nhìn lướt qua đám người xung quanh, những người này ít nhất cũng đã là những hành giả đang ở cảnh giới Tụ Linh, cảnh giới này tuy trong giới tu hành là khá thấp, nhưng đối với những người như Sùng Lãm bọn họ cũng dư sức đánh rồi.


Đang lúc hắn suy nghĩ, có nên dùng đến lá bùa hộ thân là Cán Khôn Hồ Lô để đè chết đám người này hay không, một khi đã quyết định dùng đến thì nhất định những người bên đối phương phải giết bằng hết, bao gồm cả tên Phong Chí Dương và cô gái tên Ưng Phi Tuyết kia, nếu không chỉ cần cái tên Càn Khôn Hồ Lô trên người hắn bị lọt ra ngoài thì có thể mộ của hắn sẽ xanh cỏ rất nhanh.


Hắn miên mang suy nghĩ có nên dùng đến không, cuối cùng hắn đắn đo những người khác thì không đáng ngại, có thể trực tiếp dùng Hồ Lô đè chết, nhưng còn tên Phong Chí Dương kia lại là kẻ xảo trá, nếu không cẩn thận giết không được hắn, mà ngược lại bị hắn úp sọt đem mình thắt cổ cướp đi Hồ Lô thì coi như xong " phải làm sao đây " " A vẫn còn Thất Sắc Linh Chi, nếu thật sự bí quá thì chỉ có liều thôi, tuy trực tiếp nhai sông Thất Sắt Linh Chi trước lúc bước vào Ngũ Hành và Thần Thông sẽ rất nguy hiểm, khả năng cao là sẽ ngỏm củ tỏi, nhưng vẫn có một phần trăm tỉ lệ sống sót, đằng nào cũng chết, ít ra trước lúc chết cũng có thể lợi dụng sức mạnh của Thất Sắc Linh Chi kết hợp với Càn Khôn Hồ Lô đồ sát một trận, đem toàn bộ đám người khốn kiếp này chôn cùng "


Sùng Lãm tính toán xong xuôi đâu vào đấy, nhưng hắn chỉ lo tính phần mình mà quên mất hiện tại còn có bốn vị đại ca này, bọn họ đều là người thật thà lương thiện, nếu như hắn đã quyết định một mình gánh hết đám người kia thì cũng không thể để bất cứ ai trong bốn người này chết được, trong một năm qua sống cùng nhau ít nhiều dù không có tình thì vẫn phải có nghĩa, với lại tính huống trước đó, câu nói của Lão Đại đã nói rỏ hắn đã xem Sùng Lãm như huynh đệ tay chân của mình, không cho bất kì ai làm tổn thương đến huynh đệ của mình, chỉ riêng điểm này cũng đủ khiến cho những người có tính cách như Sùng Lãm chịu xã thân để bảo vệ họ rồi.


Nhưng sự thật lại trái ngược lại, suy nghĩ đơn thuần của mấy người Lão Nhị lại khiến cho Sùng Lãm cực kì đau đầu " Lạc Lão đệ, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau mở ra vòng vây, ngươi phải chạy thật nhanh không cần quay đầu lại hiểu chưa " Lão Nhị cắn răn nhìn Sùng Lãm nói.


--- Đúng vậy, ngươi nhất định phải chạy thoát, nhất định phải bái sư học nghệ tinh thông sau đó báo thù cho chúng… Lão Tứ không được khóc, ngươi như vậy sẽ làm ta khóc theo đấy… Chúng ta thân là đại ca, nhất định phải bảo vệ Lão Ngũ… Ta đã bảo ngươi không được khóc mà…! Lão Tam giọng nói cũng trở nên ồm ồm, gần như nghẹn khuất vừa nói vừa hắn giọng với Lão Tứ.

--- Ta không khóc, chỉ là chúng ta đã hứa là sẽ bảo vệ Lão Ngũ không để hắn lang bạc khắp nơi một mình nữa, nhưng sau này chúng ta không còn nữa Lão Ngũ sẽ lại phải đi lang thang không có ai bảo vệ, không có nhà để ở…! Trong bốn người Lão Tứ là người ngây ngô nhất, tính cách như trẻ con rất dễ xúc động. Nhưng hắn nói ra cũng làm Sùng Lãm khoé mũi có chút cay cay.


Đám người vây bên ngoài nghe mấy người Lão Tứ nói chuyện với nhau, họ cũng chẳng buồn quan tâm, chỉ xem như bọn hắn đang nói nhảm trước lúc chết. Trải qua yên lặng một lúc lâu, rốt cuộc đám người cũng bắt đầu động thủ, những người này, tốc độ của ai nấy đều cực kì nhanh chóng lao vào quyền cước đều tung hết lên người của ba người Lão Nhị Lão Tam Lão Tứ, chỉ trong chốc lát cả mấy người trên mình đã dính đầy thương tích bầm dập nhưng vẫn đứng theo hình tam giác bọc lấy Sùng Lãm vào trong. Ngay cả Lão Đại bên kia cũng vậy toàn thân trên dưới đã có máu đổ xuống, Sùng Lãm cắn chặt răn không cam chịu cảnh này, ở gia tộc hắn tuy có nhà có người thân nhưng hắn lại bị đối sử lạnh nhạt như một kẻ ngoại lai, vậy nên hắn mới rời bỏ gia tộc mà đi. Hiện tại mấy người này với mình không thân không thích, nhưng họ lại hết lòng ra sức bảo vệ mình, sợ mình bị tổn thương đối với hắn những người này hoàn toàn xứng đáng để mình liều một phen, đem họ cứu vớt lại, hắn không thể cam chịu cảnh yếu nhược chỉ biết núp sau lưng người khác nữa, vì vậy hắn quyết định lấy ra Thất Sắc Linh Chi. Ý niêm vừa động Linh Chi liền hiện ra trên tay, hắn cầm Linh Chi do dự một chút, đúng lúc này thân hình Lão Đại từ bên ngoài như bao cát bay vào, rơi xuống ngay chân Sùng Lãm, toàn thân da thịt trên người Lão Đại bị xé móc ra thủng lỗ chỗ máu chảy lênh láng, hiện tại hắn coi như chỉ còn nữa cái mạng, hơi thở thoi thóp yếu ớt, ánh mắt lu mờ nhìn thẳng lên Sùng Lãm, từ trong miệng cứ phun ra từng búng máu nhưng hắn vẫn gắng gượng nói ra bốn chữ " L ã o N g ũ c h ạ y m a u " rồi đoạn khí toàn thân nhũn ra, cánh tay cầm chiếc rìu cũng buông lỏng.



" Đại ca…. Đại ca…. Đại ca…. Ta liều với các ngươi " " Á " ba người Lão Nhị thấy lão Đại đã chết đi, họ thất thanh hét lên một tiếng thê lương rồi cùng liều mạng lao vào điên cuồng công kích đám người kia. Ưng Phi Tuyết ở phía bên kia lồm cồm bò dậy nhìn tràn cảnh này cũng không cầm nỗi nước mắt tiếc hận. Sùng Lãm ngồi bất động trước thi thể của Lão Đại nhìn ba người kia từng người nhã xuống, trong lòng một cổ lửa giận dâng lên như núi lửa sắp phun trào, trong suy nghĩ của hắn lúc này dường như chỉ có một ý niệm thôi thúc hắn phải giết, phải giết sạch đám người kia.


Theo cơn thịnh nộ đang dâng trào của hắn, từ sâu trong Long Hải Mạch của Sùng Lãm cái khe hở kia lại bắt đầu nứt ra, những hạt màu vàng nhỏ li ti lại thi nhau chen chúc chui ra lan toả khắp cơ thể hắn, Sùng Lãm nắm Thất Sắc Linh Chi trong tay giờ phút này không còn ngần ngại mà bỏ toàn bộ vào miệng nhai hết nuốt xuống bụng, giờ phút này thứ hắn cần nhất chính là sức mạnh, vì vậy hắn không còn do dự gì nữa.


Linh Chi vừa vào đến trong bụng Sùng Lãm, lập tức thất thải quang sắc thi nhau chen chúc điên cuồng tản ra khắp cơ thể hắn, hắn cảm nhận rỏ ràng tất cả cảm giác do Linh Chi mang lại. Có sức mạnh phòng ngự vô cùng của Thổ Hệ, có sự sắc bén của kim loại Kim Hệ, có sự thiêu đốt nóng cháy của Hoả Hệ, có sự lạnh giá thấu xương của Thủy Hệ, có cảm giác Sinh cơ bừng bừng của hệ Mộc, có sự nhanh nhẹn của Phong Hệ, có sự bạo kích cực đại của Lôi Điện. Tất cả đều đang điên cuồng rót vào trong người hắn, cảm nhận được sức mạnh tăng lên không ngừng, nhưng Sùng Lãm cũng không có vẽ gì là vui mừng, vì hắn biết kết quả nhận được bao nhiêu thì hậu quả lúc phản phệ sẽ tương đương bấy nhiêu, vì vậy hắn cần phải nhân cơ hội Linh Chi còn gia trì thì phải tốc chiến tốc thắng, đem đám người này càn quét sạch sẽ.