Chương 20: Trận chiến trên mặt biển

Song Ngư Tinh Tú Thần Đế

Chương 20: Trận chiến trên mặt biển

Chương 20: Trận chiến trên mặt biển


Sau hơn 3 canh giờ thì Thanh Nhật và Hàn Sa cuối cùng cũng lên tới mặt biển.

Nhìn thấy ánh mặt trời cùng thiên nhiên xung quanh khiến Băng Thanh Nhật vô cùng vui vẻ, đã nhiều ngày rồi hắn chưa lại được đi lại dưới bầu không khí trong lành kèm theo những tia nắng ấm áp như vậy.

Khẽ vươn vai hít một hơi rồi thở ra, tâm tình Băng Thanh Nhật tốt cực kỳ.

Nhưng chưa tận hưởng được bao nhiêu lâu thì bỗng có một tiếng quát vang vọng truyền đến tai Thanh Nhật: "Sát trận khởi động."

Sau tiếng quát đó là một đại trận to lớn được dựng lên, bên trên hạ xuống ba thân ảnh mỉm cười giang ác nhìn về phái hắn và Hàn Sa.

"Môn chủ Tinh Môn, ta khuyên ngươi nên thúc thủ chịu trói tránh khỏi việc phải bị thương không cần thiết, như vậy sẽ giữ được cái mạng nhỏ của mình." Một trong ba thân ảnh kia hốt lên

"Không biết ba ngươi là ai, từ đâu tới. Ta nhớ là chưa gặp ba người các ngươi trước đây, không hiểu vì sao các ngươi lại bày sát trận vậy ta a." Băng Thanh Nhật bình thản nói

"Không ngại nói cho ngươi biết, ba người bọn ta chính là ba người đứng đầu ở vùng 'Bắc' bể 'Địa giới' này, tông chủ của ba tông trong 'Tam Bắc Đại Tông'. " Một thân ảnh khác lên tiếng nói

"Thì ra là ba vị tông chủ tiền bối trong 'Tam Bắc Đại Tông' a." Băng Thanh Nhật mỉm cười nói nhìn lướt qua ba người: " Động Thư tông chủ của 'Địa Khai Tông', Phong Hàm tông chủ 'Tiếu Phong Tông', Mạnh Tùng Vân tông chủ 'Mãnh Hổ Tông'; không biết ba vị tiền bối đây ta có đắc tội gì với các vị mà các vị lại bày đại trận lớn như vậy a."

"Cũng không phải là ngươi đắc tội bọn ta mà là ngươi đắc tội những người kia, ngươi hẳn là hiểu rõ a; cho nên hôm nay chúng ta muốn lấy mạng của ngươi để đổi lấy phần thưởng mong ngươi đừng trách a, hahaha." Động Thư cười phá lên nói

"Thì ra là đám lão cáo già kia a, cũng không trách được ai biểu trong Tinh Môn ta nhân tài lại nhiều đâu nên đám người đó mới lo sợ bon nhỏ trưởng thành sau đó lấn át đâu." Băng Thanh Nhật đáp lại

"Nếu như ngươi đã biết bản thân đắc tội ai rồi thì bọn ta cũng không nói nhiều nữa." Phong Hàm lạnh lùng nói: "Động thủ diệt sát hắn."

Hai người Động Thư và Mạnh Tùng Vân gật đầu lập tức vận chuyển trận pháp

"Hiện tại ta chỉ là linh hổn thể mà thôi đúng là không thể đủ sức đối phó ba người tiền bối được nhưng mà ta cũng không phải một mình." Băng Thanh Nhật cười mỉm nhìn sang đám người Động Thư nói rồi nhìn về bóng dáng bên cạnh: "Trận Này giao cho ngươi rồi Hàn Sa."

Hàn Sa Nãy giờ vẫn luôn yên lặng kế bên Băng Thanh Nhật nhìn hết cảnh tượng, ngay khi nghe Thanh Nhật nói thì gật đầu sau đó biến trở lại thân thể cũ đồng thời bộc phát ra khí tức khủng bố

Ba người Động Thư, Phong Hàm, Mạnh Tùng Vân đang bày trận nhìn thấy thân hình và khí tức khủng bố kia lập tức hai mắt ngưng trọng hẳn lên đồng thanh nói với vẻ lo sợ: "Nham Đại Hàn Sa Vương."

Đối với sự sợ hãi của ba người nọ thì Hà Sa không thèm để ý mà chỉ khẽ vẫy nhẹ đuôi một cái tạo ra thủy trảm chém tới trận pháp, trận pháp lập tức vỡ vụn không lực hoàn thủ trước cái thủy trảm tùy tiện vẫy đuôi của Hàn Sa

Cả ba trợn mắt há mồm nhìn một màn này mà gợn cả tóc gáy đổ mồ hôi hột không dám có dị động bởi từ một đòn vừa rồi họ đã biết rằng bản thân không thể đánh thắng được hơn nữa ba lão cũng không biết rằng bản thân có thể bảo toàn được tính mạng hay không mà nói chi tới việc bắt và giết chết Băng Thanh Nhật

Hàn Sa tiếp tục chém một thủy trảm đến thân thể ba người khiến bọn họ tuy đã vận chuyển toàn bộ linh lực kết hợp với nhau thành kết giới phòng ngự nhưng cũng vơ vụn mà rơi xuống nện thẳng trên nền đất khiến đất hiện ra ba cái lõm to đùng, cả ba khó khăn đứng dậy thở dốc sau đó phun ra từng ngụm rồi lại từng ngụm máu tươi.

Phụt...phụt...

Chỉ trong chốc lát cả ba đã không khác gì huyết nhân vô cùng chật vật.

Hàn Sa nhìn về phía Băng Thanh Nhật nói: "Chúng ta nên giải quyết ba người này sao đây thưa thiếu chủ."

Băng Thanh Nhật trầm ngâm suy nghĩ một chút nói: "Trước mắt cứ tạm thời phong bế linh lực rồi trói họ lại mang về Tinh Môn đi dù sao cũng là cường giả 'Tinh Linh' cảnh chắc hẳn chúng ta có thể đổi được lượng lớn tài nguyên của 'Đại giới' từ mạng của ba người họ."

Hàn Sa gật đầu rồi điểm xuống từng người phong ấn linh lực của họ sau đó dùng dây thừng trói lại với nhau mà kéo đi.

Thanh Nhật nhìn về phía bầu trời cười nói: "Đại Vương đại nhân à nếu đã tới thì hãy hiện thân đi chơi trò ẩn nấp như vậy có vẻ không hợp với phong thái của một bậc đế vương cho lắm nha."

Tiếng nói của Băng Thanh Nhật vang lên nhưng lại không nhận được lời hồi đáp của đối phương khiến Thanh Nhật mày khẽ nhăn lại nói: "Đường đường là người đúng đầu một giới ngay cả lộ ra chân thân đối diện với bản môn chủ ta cũng không có, thuộc hạ bị bắt mà cũng không dám ra tay tương cứu đúng là mất mặt a."

"Các ngươi nhìn thấy không đây chính là trong miệng người dân 'Địa giới' các ngươi tôn xưng là vương là đế, là chủ của 'Đại Phủ' thế lực đứng đầu cai quản 'Địa giới' thế nhưng chính là lười nhát như vậy a. Nếu là ta thì đã suy nghĩ lại việc có nên bán mạng cho kẻ như vậy không rồi." Thanh Nhật cười nhạo nói lớn

Trong hư không vọng ra một tiếng nói mang theo một nửa tức giận một nửa ôn hòa: "Tiểu bối như ngươi thật là ngông cường không còn lời gì để diễn ta, hừ, người nghĩ chỉ cần có con 'Sa Vương' kia chống lưng là có thể nghênh ngang tự đắc rồi sao."

"Ngây thơ quá mức rồi đi, cho dù ta không định lại được nó nhưng không có người là ta không thể ngăn nó sau đó để những người hác trong 'Địa Phủ' xuất trận mà bắt ngươi."

"Địa Vương đại nhân người chắc chắn sẽ không làm như vậy đâu." Băng Thanh Nhật hờ hững nói: "Bởi vì làm như vậy thì không có lợi ích gì cho ngài cả hơn nữa còn dẫn đến thiếu thụt nhân lực a."

"Ồ tại sao ngươi lại nói như vậy." Địa Vương nhướng mày ánh mắt liếc nhìn về phía Hàn Sa rồi nhìn về Thanh Nhật hỏi

"Bởi vì tuy hiện tại các ngươi đều cùng mục đích là diệt trừ Tinh Môn ta đặc biệt là những nhân vật hạch tâm trong môn cũng như những thiên tài thức tỉnh 'Tử' sắc để bảo toàn địa vị bản thân ra; các ngươi cũng phải đề phong lẫn nhau nên ngươi không thể chịu tập người trong 'Địa Phủ' đối phó ta được vì nếu ngươi làm vậy thì 'Thiên giới' và 'Hải giới' sẽ nhân cơ hội mà tấn công vào 'Địa giới'. " Băng Thanh Nhật bình tĩnh nói: "Hơn nữa bên cạnh ta có Sa Vương, nếu giao đấu ngài sẽ không kịp hồi phục lại tới đỉnh phong trước khi đại quân của hai giới kia tới xâm phạm, ta nói có đúng không."

"Cho nên ta đoán ngài sẽ thả ta đi chứ không phát động công kích, bởi cho dù là trong 'Địa giới' thì cường giả đạt được 'Tinh Linh' cảnh cũng không hề nhiều mà những cường giả như vậy chính là lực lượng chính để ổn định cuộc chiến nên nếu ba người này mà chết thì hẳn cho dù là Địa Vương ngài cũng không nỡ a."

"Hahaha, quả đúng là nói chuyện với người thông minh lúc nào cũng sảng khoái. Ngươi nói không sai cho nên ta sẽ không tấn công ngươi, ngươi có yêu cầu gì cứ nói ra ta sẽ đáp ứng miễn sao ngươi có thể bảo đảm mạng sống chó ba người họ." Địa Vương cười đáp lại

"Việc này thì dễ nói, ta chỉ cần ba điều kiện đáp ứng đủ thì ta sẽ thả người ra." Băng Thanh Nhật nhe răng cười nói

Địa Vương khẽ nhăn mày nhưng chốc lát lại bình tĩnh lại nói: "Hãy nói ba điều kiện của ngươi đi."

Băng Thanh Nhật dõng dạc nói: "Thứ nhất, cần phải đảm bảo an toàn của toàn bộ Tinh Môn ta cho tới khi đại điển tộc hội 8 tháng sau diễn ra."

"Thứ hai, ta muốn một món /linh khí/ dạng kiếm tốt nhất mà 'Đại Phủ' kèm theo 5 vạn viên linh thạch, 100 vạn viên tinh thạch, 5 viên thú thạch thất phẩm, 2 viên thú thạch bát phẩm."

"Thứ ba, ta muốn vùng vực biển 'Hư Vong Hải' này trở thành địa phận của Tinh Môn ta mà người 'Địa Phủ' các ngươi không được xâm phạm hay sử dụng."

"Đó chính là tất cả điều kiện của ta với Đại Vương ngài và 'Địa Phủ'. Không biết ngài thấy thế nào."

Nghe thấy tất cả điều kiện của Băng Thanh Nhật xong thì Địa Vương kẽ nhíu mày dữ tợn nhìn lấy Băng Thanh Nhật mà cắn răng nói: "Được bản vương đồng ý với tất cả điều kiện của ngươi, hiện giờ tới phiên người nên thả người ra rồi, về phần tài nguyên ta sẽ sai người mang tới đại môn của các ngươi."

"Đã như vậy thì một lời đã định" Thanh Nhật khẽ cưỡi rồi ra lệnh cho Hàn Sa thả người ra rồi quay sang nhìn Địa Vương cười nói: "Mong là Đại Vương sẽ không lật lọng a."

"Yên tâm lời của bản tọa không phải chỉ là nói cho có." Địa Vương hừ lạnh nói, trong giọng nói mang theo một chút tức giận: "Người trẻ tuổi ngươi tốt nhất là hãy cầu nguyện ngày sau mình không chết quá sớm đi vì với cái tính cách cao ngạo này của ngươi thì sớm hay muộn cũng sẽ rước họa vào thân mà thôi."

"Có những lúc cần cúi đầu thì phải cúi đầu, cần khiêm tốn thì nên khiếm tốn chứ không nên lúc nào cũng ngạo mạn không xem người khác ra gì như vậy. Muốn ngạo mạn thì cố mà nâng cao thực lực đi nếu không thì ngươi có kiêu ngạo thế nào cũng vô dụng thôi. Hừ"

"Cảm tạ đại nhân đã nhắc nhở, Thanh Nhật ghi nhớ trong lòng. Nhưng Thanh Nhật cũng muốn nhắc đại nhân một câu đừng để việc mình ngồi trên cao nhìn xuống thành thói quen mà coi thường người khắc bởi có lẽ ngày sau khi gặp lại thì người mình coi thường lại trở thành bức tường cao vời vợi mà người không nhìn thấy đỉnh được đâu." Thanh Nhật đáp

Địa Vương chỉ HỪ một tiếng rồi mang theo đám người Động Thư, Phong Hàm, Mạnh Tùng Vân quay người rồi biến mất không dấu vết

Thanh Nhật cũng không nói nhiều chỉ quay sang nhìn Hàn Sa sau đó cùng nhau cấp tốc trở về lại 'Nhật Nguyệt Tinh Môn'