Sống Lại Rồi Thì Phải Làm Sao?

Chương 71:

Long đưa cô gái về. Hắn cũng không hỏi tên cô gái, vì hắn cũng không có để ý lắm tới cô, người dưng gặp nhau mà thôi. Nhưng cô gái thì lại khác. Cô lại cho rằng hắn chính là do định mệnh sắp đặt, với sự chúc phúc của mẹ cô ở trên cao kia. Nhưng vì ngại, và vừa trải qua sự việc khá là nhạy cảm, nên cô cũng không có nói nhiều. Cho nên quãng đường từ con hẻm về nhà cô cứ ngắn dần đi trong sự im lặng.
Dường như nhận ra rằng nếu không nói gì đó, có thể cô sẽ không còn cơ hội nào nữa, nên cô dừng lại, nắm lấy tay hắn. Đôi mắt đẹp nhìn hắn thật sâu.
- Con bé kết mày rồi Long ơi. Hahaha.
Huy cất giọng với điệu bộ như kiểu "không ngoài dự đoán của tao", bonus thêm cái tràng cười như gà bị cắt tiết khiến Long nửa buồn cười nửa buồn bực. Bực ở chỗ, kiếp trước thì sống đời im lặng, tỉ năm mới gặp được 1 em gái xinh cho đến khi vào "Ngành" thì tần suất hot girl xuất hiện mới khá khẩm lên. Nhưng kiếp này, vừa mới trùng sinh xong thì liên tục gặp cực phẩm và siêu phẩm. Cô nàng Vũ Mai Phương bốc lửa kia ngoài mặt thì chị chị em em nhưng bên trong, với cặp mắt tia gái sát thủ luyện từ kiếp trước thì không khó để hắn nhìn ra điều mà ai cũng biết. Chưa nhiều, nhưng lửa đã lên, thêm ít than nữa là bùng cháy ngay. Rồi 4 nàng hầu, không biết mẫu thân nhồi nhét cái gì vào đầu mấy má ấy mà lúc hắn ở nhà, 4 nàng ân cần lên hẳn. 4 nàng cũng chính là lí do hắn ra ngoài tu luyện chứ không ở trong nhà, dù trong nhà hay bên ngoài không có khác biệt quá nhiều, Quy Nguyên Hỗn Khí không quá phụ thuộc vào môi trường do có độ thích ứng cực cao, luyện hoá mọi loại linh khí và tổng hợp chúng lại, và phụ thuộc nhiều vào bước 3 Dung Khí chứ hấp thu thì chậm hơn so với các loại khác. Rồi còn Nguyệt nữa, hắn nhớ nàng vô cùng nhưng chỉ đành đè nén lại.
- Ây, kệ đi, có lẽ chỉ là nhất thời sinh cảm mến. Thời gian trôi ròi cũng quên thôi.
Long đáp.
Trong lúc đó, cô gái mở miệng nói:
- Sắp tới nhà tôi rồi. Tôi là Ngọc Huyền, lần nữa cảm ơn anh. Tôi, tôi đến bây giờ vẫn chưa biết tên của anh...
Long cười nhẹ 1 cái:
- Tôi là Long. Cô không sao là tốt rồi, không phải cảm ơn đâu.
Huyền lắc đầu, tay vẫn nắm chặt tay Long:
- Đôi với anh chỉ là tiện tay, nhưng đối với tôi thì khác. Nhà anh ở đâu?
Ngọc Huyền hỏi thì hắn mới nhớ. Hắn vẫn chưa có chỗ ngủ. Ý nghĩ ngủ nhờ nhà Huyền loé lên, rồi bị hắn gạt đi. Nhưng rồi bất chấp gạt đi thế nào thì nó vẫn cứ cố chấp bám trụ trong đầu hắn. Mặc dù hắn không cần ngủ cả tháng cũng chẳng sao. Nhưng làm người ở trên đời, ngủ đã trở thành thói quen và đam mê của biết bao người. Và Long cũng thế. Dù chưa chắc đã ngủ đâu, nhưng có chỗ ngả lưng trong khi đang thả trôi ý thức trong Cửu Quyết thì vẫn tốt hơn là nằm bờ nằm bụi chứ.
- À... tôi mới lên đây hôm nay, vẫn chưa tìm được chỗ ở. Định đêm nay thuê tạm 1 nhà nghỉ.
Ngọc Huyền há miệng định nói gì đó rồi lại thôi, rồi lại há ra định nói rồi lại tiếp tục ngậm lại. Cứ vậy 3, 4 lần cô mới mở lời được:
- Hay đêm nay anh ngủ lại nhà tôi đi.
Long biết trước cô sẽ nói như vậy. Nhưng vẫn cố diễn sâu thêm xíu nên hắn tỏ vẻ chần chừ, ái ngại nói:
- Vậy có ổn không? Cô và tôi mới gặp lần đầu.
Dường như nghĩ thông suốt, nên cô nói với giọng chắc chắn hơn:
- Có gì mà không ổn? Anh vừa cứu tôi 1 mạng, cho anh ngủ có là gì? Nếu không có anh thì chắc tôi chẳng còn thấy được ánh mặt trời nữa rồi.
Long vẫn diễn khá nhập vai:
- Cô không sợ tôi là kẻ xấu, sẽ làm hại cô à?
- Hứ, anh đừng đùa tôi nữa. Anh không phải là kẻ xấu. Có kẻ xấu nào nhận mình là kẻ xấu như anh không?
Vẫn tiếp tục diễn sâu:
- Tôi là kẻ xấu đó. Tin đi.
Ngọc Huyền chu miệng:
- Xí! Tôi tin, được chưa? Anh là kẻ xấu. Thế kẻ xấu có muốn ngủ lại nhà nạn nhân không hay ngủ nhà nghỉ?
- Haha! Tất nhiên kẻ xấu sẽ chọn cái đầu tiên rồi.
Cuộc trò chuyện đang từ im lặng ngượng ngùng bỗng chốc vui vẻ hẳn lên. 2 người cười nói giống hệt như 1 đôi tình nhân hạnh phúc vậy.
...
Vũ gia bí cảnh,
Dũng đang ngồi xếp bằng trên 1 phiến đá gần hồ nước. Trên khuôn mặt non nớt là sự tập trung cao độ khó có được ở những đứa trẻ đồng trang lứa. Ở xa xa, Vũ Càn Khôn vẫn đang theo dõi Dũng. Ông chưa kể với nó về Ẩn Linh Kiếm Thể mà nó sở hữu. Nhưng nó từng nói với ông rằng nó ngủ mơ thấy hư ảnh 1 con chim lửa rất đẹp. Con chim lửa ấy khá giống với phượng hoàng trong truyện và phim mà nó từng xem. Nó kể rằng mỗi lần mơ thấy con phượng hoàng đó thì đều bị lửa của nó thiêu rụi rồi tỉnh giấc. Nó sợ, không dám kể với mẹ vì sợ mẹ lo lắng. Chỉ dám kể với ông nội. Vũ Càn Khôn nghe nó kể, ông suy đoán có lẽ hình ảnh con Hoả Phượng ấy chính là kiếm linh của thanh kiếm tồn tại bên trong cơ thể Dũng. Còn việc bị thiêu cháy, có lẽ Hoả Phượng chưa công nhận Dũng là chủ nhân gây nên.