Sống Lại Rồi Thì Phải Làm Sao?

Chương 74:

Long lao nhanh về phía Con Rồng, nắm tay phải co lại súc lực.
- Chết cmm này!
Long đấm 1 đấm cực mạnh vào cái đầu bên trái Con Rồng, đầu nó nghiêng sang 1 bên.
- Rốnggggg!
- Ááááááááá!
2 tiếng thét vang lên. 1 của Con Rồng, 1 của hắn. Sau khi đấm vào đầu Con Rồng, thì đầu hắn bỗng đau như vừa bị xe lửa tông vậy. Đau điếng người.
Lắc lắc đầu cho tỉnh táo, rồi hắn cũng hiểu vì sao lại vậy. Hắn và Con Rồng có 1 mối liên hệ, nó đau hắn đau, hắn đau nó có đau không thì chưa biết. Nhưng điều này khiến ý nghĩ dùng Con Rồng đối luyện hơi chùn xuống. Hắn cũng không phải loại cuồng tự ngược. Nếu không có mối liên hệ kia, thì hắn sẽ có đối thủ đối luyện cực tốt. Nhưng mà đời không như mơ.
"Mặc dù không thể đánh nhau với Con Rồng, nhưng đấm nó được 1 cái cũng đủ rồi. Hehe." Hắn bay bay trên đầu Con Rồng, nhìn xuống với vẻ mặt 10 điểm khinh bỉ. Con Rồng nhìn Long, thấy cái bản mặt khinh bỉ +10 kia thì sôi máu, trong miệng cái đầu bên trái gầm gừ loé sáng màu xanh lục. Long nhìn thấy cái cảnh này thì bất giác sống lưng lạnh ngắt. Nếu hắn không nhầm thì cảnh tiếp theo sẽ là miệng Con Rồng há ra, từ trong cái miệng to lớn đầy răng nhọn lởm chởm, à cũng không lởm chởm cho lắm kia là 1 cột lửa phóng thẳng về phía hắn. Cảnh sau nữa là hắn cháy đen thui rơi xuống, nằm trên mặt đất thoi thóp như con chó chết, rồi Con Rồng đứng từ trên cao lia ánh mắt xuống, nhếch môi khinh bỉ đầy nhân tính.
Chỉ trong thoáng chốc, cái viễn cảnh kia hiện ra trong đầu khiến hắn bị doạ cho nhảy dựng lên.
- Đại ca, đừng. Đừng tiếp tục cái hành động đó mà. Em sai rồi đại ca. Đừng!
Hắn cười gượng nói. Nhưng bây giờ dù hắn có nói gì thì cũng không thay đổi được suy nghĩ của Con Rồng. Trong đầu nó hiện tại chỉ có duy nhất 1 ý nghĩ: "Tao phải đốt chết mày". Nó là Rồng mà, trước giờ đều là nó khinh bỉ kẻ khác chứ đã bao giờ bị khinh bỉ? Mà dù có bị khinh bỉ thì cũng đều là sau lưng nó, còn trước mặt thì chưa có nha. Thế mà tên này, lại dám làm ra cái bộ mặt gợi đòn như vậy. Tưởng làm chủ nhân thì muốn làm gì thì làm sao? Đúng là thiếu ăn lửa mà.
Rồi cái gì đến cũng đến. Giây phút ngọn lửa màu xanh từ miệng Con Rồng phụt ra, nhằm thẳng cái bộ mặt đang nhăn nhó kia của Long cũng đến. Long nhìn ngọn lửa đang dần lớn lên trong tầm mắt mà tim đập chân run. "Đm, có nhất thiết phải dữ dằn vậy không?" Long nhăn mặt. Nhưng cái khó ló cái khôn, hăn chợt nhớ ra đây là đâu, và hắn là ai.
Đây chính là thế giới linh hồn của hắn, hắn chính là chúa tể nơi này. Và hắn có 1 cái năng lực mà ngay ngày đầu tiến vào hắn đã từng đánh bậy đánh bạ mà dùng được. Chính là "dịch chuyển". Khi hắn nhớ tới cái skill này, thì ngọn lửa kia chỉ còn cách hắn có 0,5m nữa. Hắn có thể cảm nhận được, cái lạnh buốt giá ẩn chứa bên trong đó. Nhưng hắn chẳng còn tâm trí đâu mà ngồi phân tích vì sao lửa lại lạnh buốt như vậy thay vì nóng cháy như bình thường. Mà hắn động ý niệm dịch chuyển tới trên đầu của Con Rồng.
Con Rồng phun lửa khoảng 15s thì ngừng lại. Hình ảnh tàn tạ nhếch nhác của Long trong tưởng tượng của nó không có xảy ra. Phía trước trống trơn à. Nó chớp chớp mắt mấy lần, liếc lia lịa từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, cố gắng tìm kiếm thân ảnh của tên chủ nhân ngu ngốc dám khinh bỉ nó. Nó đơ ra 1 lúc. "Không lẽ phun quá mõm, hắn tèo luôn rồi? Không phải chứ? Tèo thì làm sao mà nó còn tồn tại? Khó hiểu vầy?"
Còn Long trên đầu Con Rồng thì thấy nó hết quay trái quai phải rồi lại ngước lên nhìn xuống thì thầm cười.
Con Rồng vẫn ngơ ngác vì sự biến mất đột ngột của Long. Nên là lúc này nó như 1 chú cún con đang bên chủ rồi bỗng đùng 1 cái, chủ biến mất. Chú cún ngơ ngác chạy loanh quanh tìm chủ trong vô vọng. Bây giờ thay vì là chú cún nhỏ dễ thương, thay bằng 1 con rồng cao mấy chục mét, dài mấy chục mét, rộng mấy chục mét, có thêm 3 cái đầu nữa. Ừm, thêm cái là cũng không có vẫy đuôi tít mù như cún con.
Sau 1 hồi nhảy loạn không thấy bóng dáng tên chủ nhân to gan lớn mật, nó bắt đầu yên tĩnh lại.