Số Mệnh Cay Nghiệt

Chap 4

Sáng sớm nữ tỳ thị vệ đã thấy Tam hoàng tử của họ bận rộn với đống văn chương xếp chồng chất trên bàn làm việc, Hoàng Thượng có lâm bệnh nên giao hết lại việc triều chính cho ngài xử lý, còn Nhị hoàng tử đang còn đi đàm phán hội nghị với vương quốc Zani đến bây giờ cũng chưa về nước. Một mình Tam hoàng tử xoay sở tất cả, may thay bên cạnh còn có đại nhân Song Tử giúp một tay chứ không Tam hoàng tử cũng chẳng biết đường nào mà lần.

Công công già cầm cây phất trần từ ngoài đi vào cúi đầu thỉnh an "Tam hoàng tử"

Ma Kết chỉ khẽ gật đầu mắt vẫn chăm chú nhìn vào tấu ớ đang cầm trên tay cẩn thận lia con ngươi màu xám xem xét kĩ. Vị công công thở dài chủ nhân của mình cật sức làm việc không ngừng nghỉ.

"Hoàng tử, hôm qua người lại không ngủ sao?" Ông lo lắng đến bên Ma Kết khẽ bóp vai thư giản cho Ma Kết.

Ma Kết đưa tay lên ý bảo ông không cần phải nắn bóp "Trần công công, ông nên nghỉ ngơi đi. Ta xem xét hết đống này rồi đi nghỉ sau"

Hoàng Tử của ông nghĩ sao bảo ông đi nghỉ trong khi còn chồng chất đống văn chương như thế này chứ? Từ nhỏ đến lớn Ma Kết là đứa bé thông minh sắc sảo trong mọi tình huống, đáng ra Ma Kết đã được phong Thái Tử nhưng hắn từ chối với lý do 'Nhị hoàng huynh xứng đáng hơn'. Nhị hoàng tử tuy tinh thông văn học, tài kiệt xuất chúng nhưng bản chất lưỡng lự, không thể quyết đoán trong mọi công việc.

Trần công công hơi cúi người phía trước "Hoàng Tử, người nên....."

Lời thuyết phục của ông chưa được nói ra hết thì từ ngoài lính đưa tin mang chiếc phong thư gấp gáp chạy vào quỳ xuống hành lễ, hai tay dâng phong thư.

"Tam hoàng tử, có tin khẩn"

Ma Kết lúc này mới rời mắt khỏi quyển tấu trên tay nhìn tên lính, Trần công công chạy xuống lấy phong thư từ tay tên lính lên kính cẩn đưa cho Ma Kết. Cẩn thận đón phong thư từ tay Trần công công Ma Kết mở thư ra đọc, sắc mặt chợt khó coi hơn để bức thư xuống. Vương quốc Lion mà kí kết liên minh được với vương quốc Cpen e là các vương quốc khác sẽ lâm nguy mất bao gồm cả vương quốc Kan, dù vương quốc Kan có kí kết được kiệp ước giao thương ắt phải chịu khuất phục trước vương quốc Lion.

Trần công công đứng bên ít nhiều cũng đọc được nội dung bức thư, vương quốc Lion đúng là lòng tham không đáy, đứng đầu bốn lục địa rồi vẫn muốn tiếp. Lại còn dùng đứa con gái hòa thân, Tam hoàng tử, người định làm như thế nào?

Ma Kết ngõ ngón tay chỏ xuống bàn tạo từng nhịp, nếu muốn đi tới vương quốc Cpen chắc chắn phải dừng chân tại vương quốc Kan.

"Người đâu, truyền Song Tử đại nhân"

Lệnh của Ma Kết ban ra ngay lập tức được thực hiện, chẳng bao lâu Song Tử bước vào chắp tay hành lễ.

"Hoàng Tử!! có chuyện gì ngài gọi ta vậy?"

"Ta muốn cậu sắp xếp gian hàng gần bến tàu vào hai ngày tới"

Song Tử khó hiểu nhìn Ma Kết rồi lia đến Trần công công đứng bên cạnh mục đích muốn tìm ra câu trả lời. Không phải đang yên đang lành mà Ma Kết lại chuyền lệnh như vậy, ắt phải có lý do. Thôi thì cứ làm theo đi, hơi nghiêng người "Được"

Với cương vị Hoàng Tử của một nước và sự an nguy còn lại 5 vương quốc - hắn sẽ không để vương quốc Lion có thêm một thế lực nào nữa.

****

Vương quốc Lion

Trong căn phòng nguy nga, hai người một nam một nữ đang ngồi đối diện với nhau với thần thái đối lập. Người nam nhân toát ra sự dũng mãnh từ đôi mắt hổ phách nhưng toát lên sự quan tâm với nữ nhi ngồi đối diện e dè nấp núng.

"Song Ngư, nếu muội không muốn ta có thể hỏi với phụ hoàng"

Song Ngư khẽ cười buồn nhìn hoàng huynh của mình, cô biết rất rõ bổn phận của mình khi mới được sinh ra, cô có sự tôn nghiêm của mình chẳng bao giờ lại đi nhờ vả mấy chuyện "tất yếu" của số mệnh một công chúa sinh ra trong hoàng tộc cả. Khẽ lắc đầu quay ra phía cửa chính.

"Sư Tử, huynh không cần làm vậy đâu" Song Ngư biết, chỉ cần nói là cô không muốn hòa thân Sư Tử và Thiên Bình sẽ tìm mọi cách để khẩn xin Phụ Hoàng. Cô không muốn vì chuyện này mà ba người thân mà cô kính nể nhất mà tỏa ra sát khí.

Sư Tử trầm ngâm nhìn biểu muội dụt dè của mình, Song Ngư không hề nhút nhát như vẻ bề ngoài nếu là những công chúa khác sẽ không chấp nhận mà khóc lên khóc xuống thảm thiết. Nhưng Song Ngư thì khác, cô quá chấp nhận "số mệnh" của mình, không hề đấu tranh chống lại chúng.

"Vậy muội đi nhớ bảo trọng, có gì thì nói bọn huynh sẽ giúp muội hết sức có thể" đôi mắt hổ phách Sư Tử chan hòa ấm áp xen chút mạnh mẽ.

Song Ngư đứng lên cúi đầu xoay người ra phía cửa "Huynh cũng bảo trọng"

Sư Tử nhìn theo dáng Song Ngư bước xa dần, từ nhỏ ba đứa trẻ nương tựa nhau tồn tại trong hoàng cung đầy rẫy nguy hiểm thâm cung lục điện. Không có sự hậu thuẫn của mẫu thân, không có sự che trở của phụ hoàng, cả ba tự đùm bọc sinh tồn.

Song Ngư mới bước chân ra khỏi cửa phòng Sư Tử thì nghe giọng quen thuộc đang giựa mình vào cửa "Không cần thật sao?"

Cô không quay lại, cô đang sợ nếu mình quay lại nhìn Thiên Bình chính bản thân mình lại một lần nữa đứng lên chiến đấu với số phận. Thở dài một cái nhìn về phía trước mù mịt không biết lối đi, chỉ dựa vào sợi dây duy nhất mà Phụ Hoàng dăng sẵn bám vào để đến đích.

"Huynh bảo trọng"

Song Ngư chỉ nói ba từ bước đi tiếp, để lại hai nam nhân dõi bóng mình phía sau, cả hai người đều cảm nhận được dáng hình thần thuộc 7 năm về trước khi gặp cô và bây giờ cũng vậy.

Cô độc!!!

****

Hôm nay Bảo Bình diện kiến Đế Vương của vương quốc Lion, cô vẫn ngóng chờ hình bóng Han mà chẳng thấy đâu. Lần này diện kiến nhất định phải tìm hiểu rốt cuộc cận vệ của mình? Trên đường đi đến sảnh điện miên man nghĩ về chuyện Han, Bảo Bình bắt gặp nữ nhi dáng mảnh mai như cánh hoa đào nhẹ tựa bay trong gió, gió bay hướng nào cánh hoa ấy sẽ dựa mà bay theo.

Cả hai đi lướt qua nhau hững hờ, nhưng Bảo Bình nhìn thấy đôi mắt xanh biển quá đỗi lặng lẽ bình yên không chút gợn sóng nào. Thoáng chẳng bận tâm nữa cô đi tiếp, bây giờ điều cô cần làm là phát triển giao thương giữa hai nước để duy trì hòa bình ổn định.

Đến sảnh điện chính chẳng thấy một ai, khẽ nhíu mày lá liễu trong lòng bắt đầu khó chịu đảo mắt xung quanh thầm đánh giá. Vương quốc kiêu ngạo.

Từ sau xuất hiện bóng dáng cao lớn đứng áp gần lưng Bảo Bình, hắn ta như đọc được suy nghĩ của cô từ tốn nói "Vương quốc kiêu ngạo"

Bảo Bình được phên hú vía giật thót nhưng cố không biểu hiện ra ngoài, hắn ta xuất hiện từ lúc nào a. Tức giận quay mình lại nhìn trực tiếp vào vẻ mặt bình thản lười nhác

"Các người quá khinh thường nước ta rồi đấy"

Thiên Bình chẳng nói gì đưa tay lên khẽ xờ trán Bảo Bình nhưng ngay lập tức bị cô vung tay hất mạnh ra "Đừng chạm vào ta"

Đúng là bướng bỉnh mà, khẽ đưa tay ra sau lưng "Cô sẽ làm việc với tôi"

Chỉ năm chữ đủ nói lên tất cả, hắn ta là người trực tiếp đàm phán và ra quyết định kí kết giao thương ư. Nực cười. Sao quận chúa Bảo Bình cô lại phải làm việc với người như hắn chứ.

"Ta không chấp nhận" hất mặt đi phản đối quyết định từ miệng Thiên Bình.

"Tại sao?"

"Ngươi không đủ tư cách"

Thiên Bình khẽ cười trong lòng, không đủ tư cách sao?

"Ta là Hoàng Tử"

Bảo Bình nhìn thẳng hắn "Ta là quận chúa kiêm đại sứ"

Thiên Bình khẽ tạo ý cười trên mỗi cúi xuống gần xát mặt Bảo Bình "Hoàng Tử kiêm lãnh sứ"

Cấp bậc ngang ngữa à nha, Bảo Bình cứng họng không nói nên lời. Hừ lạnh bước qua Thiên Bình, đang đi thì cước bộ chợt dừng quay lại nhìn Thiên Bình "Han đâu?"

Hắn hơi nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu, hành động đó khiến Bảo Bình tức càng thêm tức, hai tay nắm chặt vạt váy kiên nhẫn nhắc lại "Cận vệ đi cùng ta đâu?"

Thiên Bình chẳng nói gì chỉ nhíu hai vai tỏ vẻ chẳng biết gì quay đi để lại Bảo Bình nghiến chặt răng chịu đựng cơn thịnh nộ, trước tới nay trừ tên Song Tử ngã ngớn ra thì hắn là người thứ hai khiến Bảo Bình không kiềm chế được mà muốn dập nát khuân mặt đó.

****

Ở trong phủ nào đó, trên bàn bầy toàn vũ trang sức đẹp mắt quý giá. Một trong những thứ đó phát quang, sâu tận trong thế giới chỉ linh giáp ẩn ngụ. Tiếng nghiến răng giận dữ người toát ra lốc xoáy "Ranh con kia lại để quên thần vật sao? Đúng là VÔ DỤNG hết mức mà"

Nhân Mã đang dong dong trên con đường hắt xì cái, khẽ đưa tay lên xoa xoa mũi thở dài "Chắc ả kia biết rồi, đang chửi mình là cái chắc"

Khi ở khu ổ chuột túm được ba tên khả nghi Nhân Mã "chìu mến" mãi mới biết được thông tin thần vật của mình...nếu không nhanh chóng tìm ra chắc linh giáp dập hội đồng cô mất.

Theo như lấy được thông tin thì sau khi lấy thần vật cả ba người đem đi bán cho thương buôn có tiếng bến cảng Rinladat, nghĩ đến đây sắc mặt Nhân Mã có chút thay đổi tim nhảy liên hồi. Sau bao nhiêu năm cô cũng chẳng quên được ngày hôm đấy, thở dài chấn áp tinh thần, trước sau gì cô cũng phải đối mặt thôi hẳng qua chuyện đấy đến sớm hay muộn. Từ trên cao nhìn xuống vương quốc tấp nập người đi lại, ở phía cuối đất nước là cung điện hiện hữu trong con ngươi đỏ nhạt không đáy của Nhân Mã. "Cơn ác mộng 7 năm về trước"

"Quá khứ tạm gác qua một bên, bây giờ chúng phải tìm tất cả thần vật " Tiếng của Li vang ra chấn áp Nhân Mã, nếu Mã còn bận tâm về quá khứ chắc chắn vương quốc Kan này sẽ "nguy" mất.

Phải rồi, bây giờ cô phải đối mặt với dó, nếu còn lưỡng lự cô sẽ không bảo vệ được người thân của mình. Khẽ nhắm hờ mắt, Nhân Mã bật mình xoay vòng xuống dưới. Dù bất cứ giá nào, cô sẽ bảo vệ Vương quốc Kan và.....hình bóng 2 đứa bé trai hiện hữu trong đầu. Cô đã mất 'người đó', cô không thể mất thêm bất cứ ai nữa.

TUYỆT ĐỐI KHÔNG!!!

****

Vương quốc Cpen

"CÁI GÌ, THÁI TỬ LẠI CHỐN RA NGOÀI RỒI Ư"

Trong hoàng cung tráng lệ, tiếng hét thất thanh của nhà vua vang lên khiến binh lính nô tỳ quỳ rạp xuống để tránh gương mặt ánh mắt tức giận muốn xé bọn họ thành trăm ngàn mảnh cho hả cơn giận.

Thái Tử của bọn họ lúc nào cũng chốn ra ngoài chơi, nhưng chốn lúc nào không chốn chốn đúng lúc công chúa nước Lion đến kí kết hiệp ước.

"Ta đã căn dặn các ngươi trông chừng Thái Tử cẩn thận sao còn để Thái Tử chốn ra ngoài với bao nhiêu lính canh vậy?"

"Xin Hoàng Thương thứ tội, Thái Tử đã đánh ngất một công công thay thế mình trong phòng....và...và trốn ra ngoài" Binh lính đang quỳ, hai tay chống run rẩy nói.

"Các ngươi là một lũ ăn hại, chông chừng một người cũng không nổi? Nhanh đi tìm thái tử về đây cho ta"

Ông siết mạnh lòng bàn tay lại, ánh mắt dữ dằn nhìn vào đám thuộc hạ khiến bọn chúng run rẩy lên. Đám công công nô tỳ nghe xong dập đầu dạ dạ rồi nhanh chóng lui xuống.

Thái Tử, người ở đâu? Nhanh về cứu cái mạng cảu bọn cung nô đi.

Gương mặt khẽ cau lại rồi giãn ra, chắc chỉ còn cách này "Ta sẽ viết bức thư, các ngươi nhanh chóng gửi đến đoàn công chúa nước Lion"

Đứa con nghịch tử của ông, sao ông có thể đưa nó lên làm Thái Tử của đất nước - vị vua tương lai thế không biết?

***

Trong khu rừng gần với đất nước Kan, sau khi Bạch Dương ôm Cự Giải đến đây vết thương bắt đầu ứa máu. Cô hoảng loạn cả lên tay chân bủn rủn không biết làm sao, Bạch Dương tay ôm vết thương nhìn Cự Giải đang nhảy loạn cả lên chỉ vì tý vết thương này sao?

"Ngươi...ngươi chảy máu kìa"

Cái cô này hỏi thừa thế "Chẳng phải cô biết y thuật sao, thấy chút máu mà nhảy loạn lên thế?"

A phải ha, cô biết trị thương mà, dừng lại tất cả hành động ngốc nghếch vừa rồi Cự Giải tiến lại gần nhìn vết thương Bạch Dương.

"Ngươi chắc đau lắm" Đôi mắt long lanh rưng rưng nhìn vết thương Bạch Dương

Trong phút chốc Bạch Dương cảm giác có cái gì đó rất lạ đang lẻn lỏi trong tim hắn. Hắn bất chợt nhìn chằm chằm vào Cự Giải đang đưa tay lên cầm máu trên vùng vết thương của mình, đôi tay trắng nhỏ nhắn đang truyền luồng khí vào vết thương. Bạch Dương mãi nhìn đến nổi quên hết mọi thứ xung quanh điều luật không được phép mắc sai lầm của một 'sát thủ'.

Cự Giải bất chợt ngẩng lên chạm vào đôi mắt đang nhìn chằm vào mình, cô cảm nhận được xung quanh người nam nhi này tỏa ra cái gì đó rất ấm. Trong lòng bổng rối tung lên và đầu nhảy hàng loạt câu hỏi

Rốt cuộc người này là ai? Theo sáng hay tối?

Cơ thể Cự Giải dần mất sức do truyền nhiều năng lực chữa trị vết thương, tâm thức dần dần mất đi, đôi mắt mơ màng nhắm lại. Bạch Dương đưa tay đón lấy cơ thể yếu dần ngã gục vào lòng hắn, đôi mắt không thể dời được gương mặt bầu bĩnh đáng yêu ngay cả lúc kiệt sức. Vô thức Bạch Dương khẽ nhếch môi rồi vụt tắt nhưng những hành động của Bạch Dương cũng đủ lọt vào tầm mắt của người nào đó.

Và Bạch Dương ắt hẳn cũng nhận ra ai núp sau thân cây gỗ, nếu là ai khác hắn chắc chắn sẽ đuổi cùng diệt tận tránh rắc rối sau này nhưng mà đây là người chẳng hứng thú đến mấy chuyện này.

"Bỏ cái thứ đó đi" Tiếng nói hắn cất lên mang đầy u ám, chim muông bay loạn lên vì âm khí ngột ngạt bao quanh. Ngay cả cơ thể Cự Giải cũng biến sắc vì luồng âm khí nặng nề chưa bao giờ cô cảm nhận được.

Bạch Dương cười lạnh rồi thu lại "Sao ngươi không nhắc nhở bản thân mình điều đó đi"

Không gian im lặng bao quanh, trần gian được bao phủ bởi không khí u ám đến rợn người. Mai này sẽ ra sao ai mà biết được, sự sinh tồn của mỗi người phụ thuộc vào chính bản thân họ hoặc họ tồn tại chỉ vì

Người nào đó!!!

Bạch Dương rũ hàng mi đen nhìn Cự Giải, đôi tay nhỏ run sợ nắm chặt lấy nhau, người khẽ tựa vào ngực Bạch Dương tìm kiếm sự an toàn trong bầu không khí u ám. Ha, tên kia có cần tỏa sát khí nặng vậy không?

"Phù thủy rất nhạy cảm với bóng tối"

Bạch Dương không còn cảm nhận được bóng hắn phía sau hàng cây kia, cô gái này cũng không còn run chảy mồ hôi nữa sắc mặt khá hơn.

Cô ta là phù thủy sao? Chẳng trách có thể trị thương hiệu quả như vậy. Nhưng mà cô ta...chọn sai đối tượng rồi.

Em có biết mình vừa cứu một con quỷ lốt người không?

Chỉ cần trong bộ dạng con người thì e chẳng thể biết tôi là ai?

Một cô bé ngây thơ cứu một con quỷ...

Mối quan hệ này sẽ về đâu?

Tôi nên tiếp hay dừng lại?

Vậy để số mệnh sẽ trả lời tất cả..