Số Mệnh Cay Nghiệt

Chap 3

Tại vương quốc Lion, hôm nay ngày nắng bức khiến người ta ngay cả đặt chân ra ngoài cũng ngại, nhưng vì lí do nào đó chiếc thuyền lớn lá cờ biểu tượng vương quốc Kan đang dần tiến lại bến cảng vương quốc Lion. Thuyền cập bến, người vận lam y cùng nữ nhi nghiêm nghị cầm kiếm đứng bên. Nữ nhi nhẹ bước xuống dảo mắt nhìn xung quanh chẳng có một bóng người vương quốc Lion đến đón, cái nắng chiếu vào người khiến cô khó chịu.

"Quận chúa, bọn họ chưa có ai đến" nữ nhi vận y phục hộ vệ bên cạnh Bảo Bình.

Cô khẽ gật đầu khó chịu dưới cái nắng oi bức này rồi đi vào lùm cây mát đứng đợi. Bọn họ thật chẳng coi vương quốc Kan ra gì rồi, xiết nhẹ tay chịu đựng đứng đợi. Thấy chiếc sạp để đó Bảo Bình ngồi chống đầu khẽ nhắm hờ mắt.

"Han, nếu người vương quốc Lion đến thì đánh thức ta"

"Dạ"

1 tiếng....2 tiếng....

Lúc này Bảo Bình vô thức chìm vào giấc ngủ vì mệt chặng đường xa. Tiếng ngựa phía xa tiến lại gần, Han nhíu mày đứng trước Bảo Bình che chắn tay rút phân nữa kiếm ra.

Từ trên xe ngựa xa hoa, lười nhác bước chân xuống chẳng hề để ý đến tên hộ vệ, hắn tia con mắt phía sau Bảo Bình đang chống tay nghiêng đầu ngủ. Khẽ nhếch môi cười bước chân xuống xe tiến lại gần.

"Ta đại diện vương quốc Lion đến đón đại sứ vương quốc Kan" Thiên Bình đi thẳng ra sau nhìn Bảo Bình, có lẽ cô mệt với quảng đường xa đến đây cùng trời nắng, trán cô bắt đầu chảy mồ hôi có dấu hiệu sốt.

Han đưa tay định đánh thức Bảo Bình thì bị Thiên Bình ngăn lại, Han chừng mắt nhìn khó hiểu như cảnh cáo tránh xa quận chúa của cô ra. Thiên Bình đưa tay đẩy thanh kiếm lại nhẹ nhàng "Ngươi không thấy quận chúa của ngươi đang mệt sao?"

"Vương quốc Lion có vẻ hay bị thất hẹn nhỉ?" Han vẫn chắn ngang khinh khỉnh nói

"Đó là do mấy người đến sớm chứ có phải bọn ta thấy hẹn đâu a" Thiên Bình nhàn nhạ nói vẻ mặt chẳng bận tâm, thật ra hắn đã đến từ lâu đứng trong thị trấn ngồi lúc mới ra.

"Việc đó các ngươi phải chuẩn bị, quận chúa ta phải chờ mấy kẻ như các ngươi"

"Aha, ta cũng là" Thiên Bình đi qua Han ghé vào tai cô "hoàng tử đấy"

Han lặng người nhíu mày, hắn ta là hoàng tử. Phải rồi, một hoàng tử ngang hàng với quận chúa nhà cô nhưng mà như thế thật quả khinh thường vương quốc Kan mà.

Thiên Bình đến ghế sạp nhẹ nhàng bồng ngang Bảo Bình lên đi lên xe ngựa, hắn đi qua Han chọc khoáy cô "yên tâm, ta không ăn thịt quận chúa của ngươi đâu"

Hắn bước lên xe để lại Han xiết chặt bảo kiếm trong tay, hoàng tử vương quốc Lion Han có nghe nói qua. Hắn nhất định là tứ hoàng tử Thiên Bình lười nhác, tại sao lại đích thân đi đón quận chúa. Cô không thể để mình quận chúa dấn thân vào vương quốc tàn ác và nhiều kẻ thâm hiểm như thế được.

Trên xe ngựa Thiên Bình để Bảo Bình gối đầu lên chân mình, mồ hôi trên gương mặt kiêu ngạo không ngừng chảy, dù khó chịu trong người vẫn cắn răng không hề kêu la lấy tiếng. Khẽ đưa tay gạt mấy lọn tóc dính trên gương mặt xinh đẹp, Thiên Bình bỗng thấy thích thú với gương mặt này, hắn muốn phá vỡ sự mạnh mẽ vô thức của nữ nhân này. Bảo Bình ơi Bảo Bình, chính cô đã đánh thức dã tâm của một con thú.

Bảo Bình mơ hồ tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên giường gấm lụa, sao cơ thể lại mệt thế này, đưa tay sờ nhẹ chán cô bị sốt sao? Giật mình thần kinh giãn ra, vậy người vương quốc Lion chưa đến sao? Khó nhọc ngồi dậy bỏ chiếc chăn ra ngồi lên.

"Han, ngươi đâu rồi? Han"

Nữ tỳ chạy vào khi nghe thấy tiếng gọi "Quận chúa, người nên nghỉ ngơi đi ạ"

Bảo Bình trở lại vẻ lạng lùng của mình nhìn khiến người nữ tỳ kia run lên vì sợ.

"Đây là đâu?"

"Dạ, đây là hoàng cung vương quốc Lion"

"Còn cận vệ ta đâu?" Bảo Bình dảo mắt nhìn

"Tứ hoàng tử chỉ đưa người về cung thôi ạ, lúc đó người đang sốt cao"

Ta sốt ư, nhìn ra ngoài cửa sổ trời đã tối muộn. Han đáng lẽ phải ở cạnh cô chứ, Han chưa bao giờ rời cô một bước.

"Quận chúa đại nhân, cô tỉnh rồi sao?"

Nữ tỳ gập người cung kính "Tứ hoàng tử"

Thiên Bình phất tay, nữ tỳ kia hiểu ý lui xuống. Bảo Bình chừng mắt lạnh lùng nhìn người nam nhân trước mặt "Cận vệ ta đâu"

A...cô quận chúa này hỏi người ta hay đe dọa vậy? Thật ra thì chiều cô thị vệ đến gặp tìm Bảo Bình nhưng bị Thiên Bình cho binh lính ngăn lại không cho.

"Phòng khác cô"

"Ta muốn gặp"

Thiên Bình ngồi xuống vắt chân, cô ta nghĩ đây là đâu có thể tự tiện đi lại chứ. Nếu là phòng khác cô ta có thể đi lại, nhưng tiếc thay đây là Cung của hắn.

"Không thể"

Bảo Bình tức giận đứng lên, thân thể mệt mỏi khổ sở lê bước chân đi ra phía cửa. Hắn tại sao lại rước cô quận chúa ngang ngạnh này về Cung chứ, lười nhác đứng lên sải bước nhanh đứng trước cửa ra. Bảo Bình bị thân hình cao lớn chặn lại, tức giận nhìn Thiên Bình đang chắn đường mình.

"Ngươi tránh ra"

"Đây là Cung của ta, đâu phải cô muốn đi thì đi mà muốn đến...thì đến" Thiên Bình một kẻ lười nhác như hắn hình như hôm nay nói nhiều thì phải.

Với sức khỏe yếu ớt hiện nay cố gắng kháng cự Thiên Bình để ra ngoài. Bất ngờ bị bế bồng lên, Bảo Bình kịch liệt dãy dụa nhưng vô ích. Đặt cô xuống giường nhưng vẫn phản kháng, Thiên Bình cúi đầu sát gương mặt hung dữ kia.

"Đây là cung điện Lion, không phải Kan"

Hắn tin cô quận chúa cứng đầu kia sẽ hiểu, đây không phải nhà cô ta mà thích làm gì thì làm, đi đâu thì đi. Và ngay cả mạng của cô không cận thận cũng sẽ....

Dừng mọi sự kháng cự lại, đôi mắt giận dữ như muốn nuốt chửng hắn. Biết là mình đã chế ngự thành công buông Bảo Bình ra đứng lên quay lưng đi.

"Các người đi đón ta chậm trễ ta có thể bỏ qua, nhưng ta cấm các người đụng đến Han"

Thiên Bình dừng cước bộ quay lại nhìn vị quận chúa đang nằm chừng mắt, cảnh báo sao. Aha, đúng là chủ nào tớ nấy, rất thích chừng mắt cảnh cáo người khác nha. Quay lưng quay về phòng mình để lại Bảo Bình uất ức nghiến hai hàm răng lại vào nhau.

Ở vương quốc Kan chưa kẻ nào dám đối sử với cô như vậy cả. Tứ hoàng tử ư, hai tay xiết chặt lại.

****

Trong khu rừng muôn chim hot vang nhưng khi chúng lại gần người con trai đang gối đầu tựa vào gốc cây lại dè chừng như không biết có nên tiến lại gần không? Những tiếng động ồn ào khiến hắn hơi khó chịu khẽ nhíu chân mày nhưng rồi dãn ra.

Từ xa cô gái tóc hồng nhí nhảnh với bộ áo cọc liền váy hồng xinh xắn, lưng dắt chiếc gậy màu nâu, đầu gậy hình mặt trăng. Khác với người con trai bị vạn vật dè chừng, cô được vạn vật yêu quý, chim ca xoay quanh cô hót không ngừng.

Con ngươi màu hồng vô tình tia thấy người con trai tóc vàng đang tựa lưng vào thân cây. Khẽ bặm môi dè chừng bước đến ngồi xuống, cúi đầu nhìn khuân mặt tựa Phan An. Đợt gió thoáng thổi qua lay động tóc vàng óng, lông mi đen dài cong, giữa chán đính hồng ngọc. Hắn ta là tộc sát thủ.

Cô khẽ nhìn xuống cách ăn mặc đúng là của tộc sát thủ, tộc này bây giờ rất hiếm người nha. Tia ánh mắt thấy vết thương băng bó sơ xài vùng bụng của hắn. Khẽ đưa tay lên rồi khựng lại, tiếng của ai đó vang trong đầu.

"Cự Giải, cậu không biết phân biệt chính và tà. Cứ cứu người ta rồi hắn biết ơn không sao mà cứ như kẻ đó cậu có 10 cái mạng cũng đi hết"

"Chúng ta là phù thủy, có thể chữa lành bất kì vết thương cho ai. Con phải phân biệt được ai thiện ai ác, nếu không hậu quả khôn lường. Và quan trọng không được cho kẻ ác biết được phép thuật hay con là ai. Biết không?"

Trở lại, Cự Giải đắn đo nhìn hắn không biết có nên chữa trị không? Vì người hắn xuất hiện bóng tối vây quanh nhưng có ánh sáng chiếu vào. Rốt cục hắn là tốt hay xấu?

"Cô nhìn ta hơi lâu rồi đấy"

Cự Giải giật mình ngã người ra sau hốt hoảng "Đ...âu c..ó"

Hắn thậm chí vẫn nhắm mắt không thèm mờ nhìn cô lấy cái. Cự Giải lấy lại bình tĩnh khoanh chân ngồi xuống ngoảnh mặt đi.

"Ta chỉ đi ngang qua thấy ngươi nên mới đứng lại xem thôi"

Lí do củ chuối, còn thiếu vì hắn "đẹp" nữa. Hắn chẳng nói gì mở mắt nhìn Cự Giải với gương mặt biểu cảm đáng yêu, hai ngón tay trỏ chọc vào nhau. Giải mặt vẫn ngoảnh đi liếc mắt lại thấy hắn đang nhìn cô, quay lại nhìn hắn phụng má.

"Ngươi tên gì?"

Cự Giải giật mình chỉ vào mình "Ngươi hỏi ta"

Hắn khẽ ừm con ngươi màu vàng nhạt nhìn cô không chớp mắt.

"Cự Giải, còn ngươi?"

"Bạch Dương"

Cự Giải khẽ a lên tiếng rồi gật đầu rồi chỉ vào bết thương bên hông của hắn.

"Ngươi bị thương nặng như vậy sao băng bó sơ xài thế?"

A...hắn đã bị thương 2 ngày nay máu cũng không chảy nhiều nữa, vậy mà cô ta mới nhìn có lần đã biết cô băng bó sơ xài viết thương sâu nha.

"Sao cô biết?"

Cự Giải bối rối biện minh "Vì...vì nhà ta mấy đời hành y nên vết thương nhỏ thế này nên nhìn qua là biết"

Bạch Dương khẽ nhếch môi ý cười, nói dối chả chuyên nghiệp tý nào. Nhưng suy cho cùng chẳng có bằng chứng nào chứng minh cô nói dối.

Lúc Cự Giải thấy xung quanh hắn có rất nhiều ánh sáng áp chế bóng tối, bỗng nhiên người hắn tỏa ra sát khí bóng tối nuốt chửng nhào tới ôm Cự Giải nhảy lên cành cây. Vì đột ngột nên Cự Giải từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Khi hoàn hồn thấy cánh tay trần Bạch Dương có vết xước dỉ máu, vì cứu cô sao?

Ở dưới 3 tên mặc đồ đen bịt mặt nhìn lên cây.

"Bạch Dương, ngươi to gan lắm. Dám trốn ở địa bàn của bọn ta"

Cự Giải ngây ngẩn nhìn Bạch Dương "Bọn chúng là ai vậy?"

Bạch Dương khẽ cong môi cười rồi vụt mất "Kẻ thù"

Sao hắn ta nói ra hai chữ ấy dễ dàng vậy?

"Hôm nay ngươi tận số rồi" Nói xong cả ba tên bay lên cành cây nơi Bạch Dương và Cự Giải đứng. Bạch Dương đưa tay kéo áo choàng che hết người Cự Giải áp cô vào lồng ngực mình, một tay ôm eo Giải một tay đánh.

Nhanh như chớp 2 chiếc phi tiêu lao nhanh đến chỗ Bạch Dương, hắn nhanh chóng bắt lấy phi gim vào đầu một tên. Tên kia dơ kiếm xông lên bị hai ngón tay Bạch Dương kẹp lại, thanh kiếm dần dần chuyển thành màu đỏ bốc hơi, chân Bạch Dương đá vào bụng làm hắn rơi xuống đất.

Tên còn lại lao từ phía sau hét lên "Bạch Dương ngươi là con quỷ đội..."

Chưa nói hết câu hắn phát hiện Bạch Dương biến mất trước mắt hắn, cảm thấy gáy mình bị bẻ gãy đau đớn không thể hét lên. Tiếng thì thầm của ác quỷ bên tai trước khi sang thế giới khác "Trước mặt cô gái trong sáng thế này không nên nói ra những câu đó"

Buông tay ra thả hắn ta rơi tự do xuống đất, không xong rồi vết thương của hắn bị hở miệng. Tay vẫn cố giữ chặt Cự Giải áp vào người vận chút sức lực cuối đi xa khu chiến. Chẳng hiểu sao hắn không muốn để nữ nhi này thấy cuộc tàn sát của hắn gây ra nha.

Còn Cự Giải bị hắn ép vào người với phủ áo choàng nên cô không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết vết thương của hắn...chảy máu rồi. Đưa tay chuyền ít năng lực chữa trị vào vết thương cho hắn bớt đau đớn, cô không thể chữa dứt điểm cho hắn được vì cô không biết hắn là ai?

****

Xử Nữ sau khi lần đường vào được thị trấn bắt đầu đi tìm 2 người bạn bị thất lạc, mãi suy nghĩ về người nam nhi hôm trước cứu mình lại tập chung tìm bạn khiến cô tâm trí rối loạn.

Đang đi thì cô thấy một nam một nữ đang đeo nải quen quen, vui mừng chạy đến quên mất ngày hôm qua. Và chỉ lơ là vui mừng nhất thời của cô sẽ khiến tương lai của cô lâm vào bần túng mà cô không hề hay biết.

"Ela, Enta hai cậu đi đâu mình tìm mãi" Xử Nữ ôm chầm lấy hai người.

"Bọn này cũng tìm cậu, sao cậu không yên chỗ đợi bọn mình cứ đi lung tung làm gì?" Nữ nhi đứng méo mặt trách mắng.

"Ela, chắc cậu ấy lo cho mình nên mới đi tìm"

"Enta, cậu cứ bênh cậu ta miết" Ela tức giận trách

"Được rồi, hai cậu đi đâu vậy?" Xử Nữ nắm tay hai người kéo đi.

"À, bọn này đi tìm hiểu vương quốc này thôi" Ela khua tay

"Cô ấy có tìm đâu, dọa người ta thì có"

"Ngươi nói gì?"

"Hai người này" Xử Nữ kéo lại

Cả ba không hề để ý có kẻ từ lâu đang ngầm theo giỏi mình, hắn ta khẽ thở dài khoanh tay "Cô ta có cái gì mà chủ nhân hắn lại mê đến vậy?" Nữ nhân đúng là...tai họa. Mong chủ nhân hắn sẽ biết dừng lại đúng lúc. Vạn nhân thiên cổ chỉ khổ chữ tình mà. Khẽ cười lạnh lẽo hắn biến mất trong dòng người tấp nập đi lại như màn khói tan biến.

****

Nhân Mã lên đường đi tìm thần vật, nếu có Cự Giải tốt biết mấy, cô ngốc đó sẽ giúp Mã tìm được thần vật dễ dàng hơn. Nhưng mà, cô ta đi đâu thế không biết?

Vu vơ đi đến khu ổ chuột lúc nào không hay, nhớ lại lúc cô bị mất đồ ở đây. Đi sâu vào trong nhìn xung quanh, khu ổ chuột sao ăn uống thoải mái vậy?

Tia đôi mắt đỏ nhạt xung quanh bắt gặp ba kẻ lập lò từ lúc cô bước vào, ba người họ phát hiện Nhân Mã đã chú ý đến mình lập tức bỏ chạy. Nhân Mã nhanh chóng chạy đuổi theo "Đứng lại"

Chương mới hơn