Chương 86: Lập Đội Ứng Cứu

Siêu Việt Tài Chính

Chương 86: Lập Đội Ứng Cứu

Cám ơn đạo hữu vuhaothien đã ủng hộ mình kim đậu, mọi người có thể đề cử bằng nguyệt phiếu hoặc vote giúp mình nha cám ơn mọi người.

Qua một buổi tối đầy biến động xảy ra, tất cả như chuyện chỉ có trên phim ảnh đối với những người còn ở doanh trại cứu trợ tạm thời, Bởi trong thời buổi này việc nghe được những tiếng súng đã trải qua khá lâu, nên việc tối qua vẫn còn dư âm.

Sau một giấc nghỉ ngơi, Thiếu Kiệt cũng cảm thấy khỏe hơn tuy trên người vẫn còn phải quấn một số băng cố định, theo những vị bác sĩ ở đây hắn cần nghỉ ngơi gần một tháng trước khi muốn hoạt động mạnh. Nhưng đó là việc của bác sĩ nói còn hắn vẫn thích hoạt động được tự do, dù cho có cảm thấy trong hoạt động có điều gì đó khó chịu. Đây không chỉ là thói quen của mình hắn, mà còn có cả những người thường xuyên đi khám bệnh được phát thuốc dặn dò người bệnh cũng sẽ ít khi nào nghe theo lời bác sĩ.

Bên ngoài trời ngày càng mưa lớn gió thổi bần bật những hàng cây nghiêng ngã theo những cơn gió quét cùng những hạt mưa nặng hạt. Thiếu Kiệt rời khỏi giường mình, bước ra ngoài nhìn từng cơn gió bão đang như muốn thổi bay mọi thứ trên mặt đất kia lòng thầm than, thời tiết không chừa một ai nó làm cho người ta phải run sợ trước những hiện tượng của tự nhiên.

Xung quanh mọi người đang hối hả hoạt động những bữa sáng được phân phát cho mọi người, những chén cháo nóng từ đơn vị hậu cần được phân phát đến những người đang ở đây.

Một lính đưa tới cho Thiếu Kiệt một chén cháo còn tỏa ra khói nghi ngút trong cái lạnh của gió và mưa. Thiếu Kiệt thấy được mọi người lúc này đang lo lắng và vội vã nên hỏi người lính kia.

- Chuyện gì mà mọi người gấp rút vậy? có việc gì xảy ra à?

Do dự một lúc người lính đưa chén cháo cho Thiếu Kiệt mới trả lời.

- Hiện tại còn một số vùng chưa được di dời do địa hình hiểm trở lại không thể di chuyển, nên từ lúc trời gần sáng thiếu tá đã lên đường đi đến đó. Hiện giờ vẫn chưa cho tin tức gì báo về.

- Đến thời điểm này là bao nhiêu giờ chưa liên lạc về?

Thiếu Kiệt vừa mặc vào bộ áo quân nhân của mình vừa hỏi người lính kia, nhìn lên cái đồng hồ trên tường hiển thị 8 giờ sáng.

- Đến giờ này là được 2 giờ mất liên lạc, tình hình có vẻ không mấy khả quan.

Thiếu Kiệt hắn biết cơn bão sẽ đổ bộ trong tối nay còn 1 giờ nữa trước khi lệnh sơ tán khẩn cấp của phó thủ tướng được ban hành.

- Nơi đó cách chỗ này bao xa, hiện tại ở đây còn đội cứu trợ nào không?

- Thưa thủ trưởng ở đây hiện tại còn hai đội mới về tới lúc 5 giờ sáng. Nơi thiếu Ta đi cách đây 45 phút đi bộ.

Triệu tập họ gấp chúng ta cần phải làm một đội ứng cứu thiếu tá và người dân trong vùng bị nạn càng nhanh càng tốt. Người Lính kia cũng do dự nói.

- Nhưng ngài ….. đang bị thương không nên….

- Thương thế không quan trọng tôi biết mình ra sao lập tức chấp hành mệnh lệnh ngay lập tức.

- Vâng thưa thủ trưởng.

Thiếu Kiệt lần này không ngại làm cấp trên một lần, dù sao hắn cũng biết mỗi một giờ trôi qua chưa có tin tức của Hà Vi càng đưa họ tới tình trạng nguy hiểm càng cao. Trong cơn bão thì không ai có thể nói trước được điều gì.

Mệnh lệnh của Thiếu Kiệt được ban hành ra tất cả những binh lính của hai đội vừa mới trở về đang nghĩ ngơi cũng cấp tốc tập hợp. sau việc điểm danh nhanh chóng Thiếu Kiệt đứng trước mọi người ở đây nói.

- Tôi biết các anh công tác rất mệt mỏi, hiện tại không được nghỉ ngơi mà lại bắt tập hợp như thế này, nhưng công việc của chúng ta chưa kết thúc hiện tại thiếu tá Hà Vi và một số anh em đồng đội khác đã mất liên lạc về tổng bộ. Ở đây có thể tôi nhỏ tuổi hơn mọi người ở đây nhưng tôi biết trong nhóm người của thiếu tá có đồng đội, có người kề vai sát cánh tác chiến cùng với các anh, chưa kể còn có những người dân đang đợi chờ hi vọng. Vậy các anh có muốn hi vọng của họ biến mất, một mai nay sau khi xuất ngũ các anh có thể sống trong sự hi vọng ấy không? những ai muốn nghĩ ngơi tiếp, xem như mình đã hoàn thành nhiệm vụ có thể rời hàng. Còn những ai muốn đi cùng tôi ứng cứu họ thì đứng tại chỗ. các anh có thời gian 5 giây để quyết định.

Không một người di chuyển. những người trước mặt thiếu Kiệt không hề nhíu mày chỉ đáp lại một lời thật lớn.

- Ứng cứu thiếu tá, cùng đồng đội.

- Nếu mọi người đã quyết định như thế! tôi cùng mọi người liều mình, đem trang bị đầy đủ việc cứu hộ cứu nạn, chưa kể đó đem theo dây thừng đèn pin, tất cả những vật dụng hỗ trợ được trang bị đầy đủ. Do địa điểm xa chúng ta sẽ di chuyển bằng đường bộ trong mưa, thời gian càng qua nhanh những người đó càng nguy hiểm trang bị trong 1 phút tập hợp tất cả mọi người lập tức lên đường ứng cứu.

Mọi người binh lính ở đây người cầm cuốc cầm xẻng, người mang dây thừng, người mang theo cáng cứu thương. Nhìn ngoài trời Thiếu Kiệt đứng đó nói to.

- Đem theo Khiên chắn tạo thành tường, cản mưa cho mọi người di chuyển nhanh hơn.

Những người lính nghe, hắn nói thế cũng cầm lên những cái khiên vừa được dùng để đột kích thành phần buôn bán ma túy. Một người binh sĩ không hiểu Thiếu Kiệt hắn định dùng những cái khiên này như thế nào liền hỏi.

- Thưa thủ trưởng tại sao lại phải đem theo khiên sắt trọng lượng nặng làm chậm việc cứu hộ đang cấp bách?

- Khiên sắt kết lại một chỗ tạo thành một bức tường vì bản chất là một khối, nên gió thổi sẽ không lay động được người bên trong, mặt khiên cứ như thế tạo thành một bức tường che cho những người đi trong di chuyển nhanh hơn.

Lúc này những binh lính đang cầm khiên sắt trên tay cũng hiểu được Thiếu Kiệt định làm gì.

Thấy mọi thứ đã sẵn sàng Thiếu Kiệt ra lên xuất phát. Những người cầm Khiên chạy lên trước tạo thành những bức tường ngăn lại cơn gió trụ vững trong mưa cho những người mang dụng cụ bên trong đi nhanh hơn. Giữa gió bão đang di chuyển ngày một gần thời điểm đổ bộ với đất liền một đội hình cứu hộ đang di chuyển trong cơn mưa.

Thiếu Kiệt đi đầu, hắn gấp rút hơn ai hết đoạn đường chỉ hơn bốn mươi phút được Thiếu Kiệt và mọi người cùng nhau hỗ trợ trên đường. Đến nơi Thiếu Kiệt thấy được cảnh tượng mà hắn không mong muốn nhất. đất đá tràn từ núi xuống tạo thành một dòng nước bùn đất.những cây cối bật cả rễ cây trong năm lẫn trong đất đá.

- Thủ Trưởng nếu đúng như theo bản đồ thì chỗ dân gặp nạn đó đường đi lên nằm ở chỗ này giờ gặp tình trạng như thế này rất khó sát định được phương hướng.

Thiếu Kiệt nhìn địa điểm đánh dấu trong bản đồ của người lính vừa mới nói với mình rồi hỏi hắn

- Chỗ đó từ đây lên là khoảng bao nhiêu xa?

- Theo như bản đồ thì từ đây lên tới trên ngôi làng 90 nhân khẩu này là khoảng 2,5km nữa mà hiện tại không biết được phương hướng của lối vào làng này nên rất khó xác định được vị trí..

Thiếu Kiệt bắt đầu tính toán dựa trên những gì hắn biết một người đi bộ trung bình một giờ đi được là 5km dựa theo địa hình đồi núi là 4km trên một giờ ở đây là tầm ba mươi bên bốn mươi phút nếu vị trí chính xác. Nhưng với điều kiện thời tiết trong bão tố thế này, ba mươi đến bốn mươi phút là điều không thể.

- Hỏi trong toàn bộ những người ở đây có bao nhiêu người đã đi lên nơi này trong những năm qua? tôi muốn gặp họ.

Chỉ trong phút chốc, lời Thiếu Kiệt được đưa ra có được ba người đã từng công tác những năm trước ở chỗ này trình diện. Trước mặt từng người Thiếu Kiệt đặt ra những câu hỏi.

- Những năm trước công tác ở đây các anh có nhớ rõ được đường đi lên nơi này không?

Năm người này đều im lặng, một lúc sau đó một người mới đứng ra nói.

- Thưa thủ trưởng! tôi nhớ được là đường lên làng này là đường vòng,vì đi lên đây thường là những ngày mưa bão, với thời gian giới hạn nên tôi cũng không nhớ gì nhiều hơn.

Người thứ hai cũng đưa ra câu trả lời của mình.

- Thưa Thủ Trưởng! tôi tuy chỉ nhớ được mang máng thôi không nhớ kỹ hết, phần vì là đường rừng ở những khu như thế này, không hoàn toàn nhớ được phương hướng. chỉ nhớ được làng này có hai mặt là núi còn một mặt còn lại có thể nhìn xuống trạm cứu hộ phía dưới.

Người cuối cùng cũng bước lên nhìn Thiếu Kiệt nói.

- Thưa Thủ Trưởng! tôi nhớ khá rõ đường lên nhưng hiện đất đá như thế này cũng khá khó khăn. Nhưng ở đoạn đường đi lên tôi nhớ được khi lên giữa lưng chừng thì có thể nhìn thấy được ở đây, tới trên làng thì có thể nhìn thấy được trạm, chưa kể đến buổi sáng nơi này có thể nhìn thấy mặt trời mọc khá sớm.

Nghe người lính vừa báo cáo những gì mình nhớ lại Thiếu Kiệt lúc này mới mở bản đồ ra nhìn sơ lượt một vòng rồi lấy tay chỉ vào.

- Nếu mà có thể nhìn thấy được trạm cứu hộ bên dưới, có thể thấy nơi này khá cao, mà để nhìn xuống trạm cứu hộ và có thể nhìn thấy mặt trời mọc rất sớm thì chỉ có nơi này là đủ tiêu chuẩn mọi người nói.

Thiếu Kiệt vừa nói vừa lấy viết kéo một đường thẳng từ trạm cứu hộ được đánh dấu trên bản đồ lên một chỗ được đánh dấu khoanh tròn màu đỏ. Người lính cầm bản đồ trải ra sau đó lấy trong túi áo một cái la ban bắt đầu định hướng. Sau một lúc người lính mới quay về gật đầu với Thiếu Kiệt

- Thủ Trưởng đã xác định được vị trí. Có thể tiến hành lên núi để ứng cứu.

Thấy Người lính trinh sát trong phút chốc có thể định hướng hoàn toàn vị trí của nơi này Thiếu Kiệt gật đầu nói

- Nói mọi người tập trung lại dây thừng chuẩn bị ứng cứu đem mọi người và đồng đội trở về.