Chương 88: Thiếu Lương Thực
Trước mặt mọi người hiện tại là một con đường. Bởi những bùn đất bên trên cứ vừa dọn lại bị lấp đầy lên. Nhưng Binh sĩ ở đây và người dân cũng dần mệt mỏi khi phải chịu đựng trong cái giá rét của mưa bão. Thiếu Kiệt nhìn thang dây được thả xuống bên dưới quay lại nói với Hà Vi.
- Tập trung mọi người lại, với trẻ em thì một kèm một người. tình hình này không ổn rồi sớm muộn gì đất đá cũng tràn xuống dưới này thôi.
- Cái quan trọng bây giờ là làm sao để đưa trẻ em xuống bên dưới khá khó khăn vì ở không có vật dụng gì có thể hỗ trợ hết.
Suy nghĩ một lát Thiếu Kiệt cũng chần chừ, hắn biết để đem một đứa trẻ xuống bên dưới bằng thang dây khá khó khăn. với tinh thần của những đứa bé ở đây cũng không được tốt, một người lớn còn không chịu nổi trong tình cảnh như thế này, thì nói chi đến những đứa bé còn nhỏ. Hà Vi thấy Thiếu Kiệt chần chừ do dự lại nói tiếp.
- Hiện tại trên đây cũng không có đồ dùng gì hỗ trợ, những đứa bé chỉ có thể khoác những tấm chăn chỉ mỏng manh để giữ ấm, việc này quá khó khăn Thiếu Kiệt à. Phải chi có vật gì đó có thể cột được mọi đứa trẻ vào những người binh sĩ cố định, thì lúc đó mới có thể đem bọn trẻ xuống được, mấy đứa lớn tuổi chút thì còn đỡ, những đứa nhỏ quá cũng không có cách nào khác.
Thiếu Kiệt đang suy nghĩ cũng giật mình lóe lên một tia sáng trong tâm trí hỏi lại Hà Vi.
- Bạn nói ở đây có chăn làm bằng chỉ???
- Ừ có những tấm chăn chỉ mỏng manh giá rẻ hay bán ở chợ, mà chúng mỏng lắm mà bạn hỏi như thế làm gì? những tấm chăn đó thì liên quan gì đến vấn đề ở đây?
Thiếu Kiệt lúc này cũng biết được những loại chăn mền mà Hà Vi nói ở đây là gì hắn cười cười nhìn Hà Vi rồi nói.
- Có cách rồi! Nhưng phải để mình xem qua cái đã.
Nói rồi Thiếu Kiệt hắn đi lại chỗ của những đứa trẻ đang ở trong nhà sàn, nơi đây những đứa trẻ tụ tập lại với nhau bên cái bếp lửa giữa nhà, người quấn những cái chăn mền đủ màu mỏng manh. Cầm lên một tấm chăn bọn trẻ đang quấn Thiếu Kiệt như xác định điều gì đó.
- ở đây có bao nhiêu đứa trẻ? còn loại chăn mền này nữa không vậy Hà Vi. Bạn nói mọi người đem ra đây hết cho mình đi.
- tất cả bọn nhóc đều ở đây! chăn mền thì vẫn còn để mình đi lấy, nhưng cũng như vậy không hơn được mỏng lắm.
Thiếu Kiệt cũng cười cười. đối với hắn những tấm chăn mền như thế này bây giờ là điểm sống sót cho những đứa nhóc. Hà Vi rất nhanh đem lại cho Thiếu Kiệt thêm hai ba tấm chằn chỉ như thế đến trước mặt hắn.
Thiếu Kiệt lúc này mới hướng Hà Vi cười nói.
- Bạn cho một số phụ nữ theo binh sĩ đi xuống thang dây trước, những người còn lại tập trung tại đây.
Vừa nói hắn vừa lấy chiều dài của cái chăn cắt ra thành những đoạn thẳng, Hà Vi nhìn thấy hắn cắt toàn bộ những tấm mền lúc này mới hiểu hắn định lấy mền làm dây vì chiều dài của chăn lúc nào cũng nhiều hơn chiều cao của một người mà như thế thì có thể đem những đứa trẻ trên lưng cột chặt vào người những binh sĩ.
Hà Vi lúc này mới quay trở ra phân phó những binh sĩ của mình nhanh chóng đưa leo bằng thang dây xuống dưới còn chia ra những nhóm đứng giữa thang dây để hỗ trợ những người dân.
Thiếu Kiệt cắt chăn mền ra gọi một số binh sĩ đến chỗ hắn, cho binh sĩ cõng trên lưng mình những đứa nhóc rồi cứ hai sợi dây được cắt ra từ những tấm mền đang chéo vào nhau, cột thật chặt cả đứa trẻ lên người những binh sĩ.
Những người dân được những binh sĩ đi trước mở đường, tại những nơi có độ dốc lớn và khá nguy hiểm thì Hà vi cho một người binh sĩ trụ tại đó để giúp đỡ mọi người.
Từng người từng người một đi xuống thang dây. Trước tiên là những phụ nữ sau đến những người binh sĩ mang trên mình những đứa trẻ còn lại là những người đàn ông, thanh niên sống tại nơi này, lần lượt từng người theo thang dây đi xuống.
Bên dưới những nhân viên công tác mở đường cũng ngưng hẳn công việc, bắt đầu giúp những người đi từ thang dây xuống. Mọi người di chuyển xuống từ từ cho đến khi chỉ còn lại một số binh sĩ và Hà Vi.
Lúc này trên núi cũng trút xuống những bùn đất bắt đầu tràn qua nhà người dân gần đến chỗ đóng cọc của thang dây. Thiếu Kiệt thấy tình hình không ổn càng nói mọi người di chuyển nhanh chóng hơn.
Sợ không kịp thời gian để mọi người xuống hết bên dưới, Thiếu Kiệt mới cùng một số binh sĩ còn lại đem toàn bộ những vật có kích thước lớn chặn trước dòng chảy của bùn đất xuống vị trí mọi người, nhằm mục đích chuyển hướng được dòng chảy hoặc kéo dài thêm chút ít thời gian. Những thứ như cối đá, bàn ghế, tấm ván đều được sử dụng.
Mọi người đều di chuyển xuống hết Thiếu Kiệt hắn là người sau cùng nhìn lại một lần cái thang dây đảm bảo dòng chảy không thể tới chỗ thang dây xuống dưới theo mọi người hắn mới từ từ leo xuống.
Lúc đầu đi lên ứng cứu Hà Vi,dù cho địa hình có độ dốc nhưng vẫn có chút khó đi, giờ đi theo thang dây xuống cảm giác lúc này đơn giản hơn lúc lên ban đầu rất nhiều. Khi hắn rời khỏi thang dây, mọi người lúc này cũng hoan hô vui mừng vì những gì đã trải qua.
Lúc này Thiếu Kiệt cũng hướng những người đi theo lúc đầu hỏi thăm tình trạng mọi người vì lúc hắn còn ở trên thì có một đợt bùn đất đổ xuống bất ngờ, Hắn muốn biết rằng bên dưới mọi người vẫn sẽ ổn và không bị thương gì vì tình thế bất ngờ vừa rồi.
- Dưới này mọi chuyện vẫn ổn chứ có người nào bị thương hay gì không?
- Báo cáo thủ trưởng dưới này anh em an toàn, tuy sạt lở bất ngờ nhưng do tường chắn di chuyển 1 phần bùn đất nên mọi người không sao.
Lúc này Hà Vi thấy mọi người đều ổn cũng yên tâm nhìn Thiếu Kiệt cười cười, cô không ngờ mình lại được Thiếu Kiệt ứng cứu như thế này, cô cũng chưa từng nghĩ đến. Nên cô cũng vui vẻ nói.
- Thôi được rồi! thu quân để mọi người đi về trạm lúc đó mọi thứ mới thật sự ổn.
Mọi người bắt đầu thu dọn mọi thứ còn sót lại bắt đầu quay trở về, lúc này tường khiên lại được lặp lại như lần di chuyển ứng cứu. Thấy mọi người tạo thành tường khiên bên trong Hà Vi cũng lắc đầu nhìn Thiếu Kiệt.
- Không ngờ cậu nghĩ ra cả cách này đó, di chuyển nhanh hơn đỡ tốn sức hơn.
- Chỉ là những lần đi ngoài mưa nhiều mà mình rút ra được thôi, cũng như khi đi lên một cái cầu người đi song song cùng với một xe tải sẽ tránh được tình trạng gió thổi làm mất tay lái thì mình chỉ ứng dụng vào thực tiễn lúc này thôi.
Thiếu Kiệt hắn cũng chỉ nói ra sự thật, những lần đạp xe đường dài hay mỗi lần lên dốc hay là trên cầu hắn đều kiếm cho mình những phương tiện lớn để tránh gió thổi cả xe lẫn người.
Bởi nguyên tắc vật lý của gió. khi lên dốc cầu bạn phải chịu một lực đẩy cao từ gió hướng xuống làm chậm đi và việc đạp sẽ tốn nhiều sức hơn, còn nếu đặt trước bạn là một chiếc xe khác hoặc một chiếc xe tải lớn,chỉ cần giữ đúng khoảng cách và tốc độ thì việc đó sẽ đỡ mất sức hơn rất nhiều. Cách này thường được những vận động viên đua xe đạp ứng dụng trong việc chạy nhóm hoặc leo dốc để bảo toàn sức lực đồng đội phía sau.
- Mình thấy cách này hay đó chứ đâu phải ai cũng nghĩ ra được cách như thế này.
- Ứng dụng từ thực tiễn thôi mà. Thôi cố gắng về tới trạm cho mọi người ở đây nghĩ ngơi, giờ cũng không còn sớm đâu mọi người phải tới trạm trước 18h dù sao cũng phải gia cố lại trạm một chút chắc để đội khác làm. Dù sao phòng bị vẫn tốt hơn là không làm gì.
Trên đường về mọi người cũng vui vẻ hơn tuy trên mặt ai cũng hiện lên vẻ mệt mỏi là vẫn có nhưng họ vẫn vui gì ứng cứu đồng đội và người dân khỏi vùng nguy hiểm một cách an toàn nhất.
Mọi người đến trạm cũng là tầm gần hai giờ chiều. mọi người được phân phát mền mùng chiếu gối và những lương thực cứu đói tại chỗ. Lúc này những binh sĩ cũng rã rời, họ chống chọi cả ngày nay mệt mỏi về lều trại của mình nằm lăn ra ngủ một giấc sâu nhất.
Thiếu Kiệt cũng nhìn Hà Vi đang chạy tới chạy lui giúp đỡ những người vừa được cứu về định nói cô nghỉ ngơi đi thì một binh sĩ từ đằng sau đi lên nói.
- Thủ Trưởng tình hình ở trạm có chuyện không ổn?
Thiếu Kiệt cũng nhíu mày hắn mới phải giải quyết một đống phức tạp xong giờ lại nghe có chuyện không ổn cũng khó chịu, hôm nay là ngày gì mà có chuyện liên tục.
- Bên hậu cần không đủ cung ứng lương thực cho một số trạm, nên chỉ có thể cắt giảm số lượng gạo với thực phẩm chính, mà như vậy sẽ có một số người dân chịu không nổi, chưa tính tới những binh sĩ mệt mỏi họ cần bổ sung lượng lớn năng lượng,nên tình hình lương thực có thể chỉ chống đỡ được thêm một ngày.
- Không có cách nào khác hay sao? cứu hộ người dân sao lại để xảy ra tình trạng này. Bên khâu hậu cần làm ăn kiểu gì thế?
Người Binh sĩ kia mới lúng túng nhìn Thiếu Kiệt nói.
- Lương thực là từ quân khu mang tới, do bão bất chợt nên kho quân nhu chưa kịp nhập lương thực vào kho, lại đem toàn bộ gạo trong kho phân phát trước cho những trạm, giờ thời tiết không thuận lợi những chuyến tàu vận chuyển và xe tải ở xa không thể xuất hàng trong thời tiết mưa bão như thế này.
Thiếu Kiệt cũng trầm mặc nói như thế không chỉ một mình trạm ở đây mà còn có tất cả trạm khác cũng gặp tình trạng tương tự như thế này thì thật dự không ổn.
- Được rồi để tôi nghĩ cách chứ không để tình trạng thiếu lương thực như thế này được.