Chương 729: Của Thiên Trả Địa
- Vậy ra mọi người đang điều tra sơ yếu lý lịch cháu sao. Cũng không có gì là đặc biệt mà.
- Đúng vậy! Trước này mọi người luôn thắc mắc tại sao cháu lại có thể để danh một số tiền lớn đề làm liều kinh doanh như thế đấy.
Lưu Hoan thắc mắc đã lâu về vấn đề này nên trực tiếp nói thẳng với Thiếu Kiệt vấn đề cần thiết. Lúc đầu ông cũng tưởng rằng Thiếu Kiệt và Trương Hạo cả hai cùng góp vốn. Bởi vì tiếp xúc Trương Hạo ông cũng biết hắn có đi làm giữ xe cho trường học. Ít nhất cũng còn có lương
Nhưng sau này biết được rằng đây chỉ là tiền của Thiếu Kiệt thì ông đã có thắc mắc cho mình. Nhưng ngại cứ hỏi một thằng nhóc chuyện này thì cũng không hợp lý cho đến hiện tại ở dưới một mái nhà đem chuyện này ra bàn thì ông cũng không sợ vì nó không lạc mất đề tài.
Sự cố gắng của Thiếu Kiệt như thế nào thì mọi người đã hiểu. Chỉ là vấn đề tại sao Thằng nhóc lại chọn đúng thời điểm này xuống tay, lấy ra tất cả tiền để dành của mình mà tiến hành thay đổi chóng mặt trong một thời gian ngắn.
Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người nhưng họ vẫn không biết rằng đây là sự cải biến nhất định chỉ có mỗi mình Thiếu Kiệt hiểu rõ lý do vì sao. Thiếu Kiệt trong khoảng thời gian qua hắn cũng đã suy nghĩ rất nhiều về những thay đổi của mình ở kiếp trước và kiếp này. Mọi thứ đều từ một việc duy nhất là hắn cải biến hành động và tư duy của chính mình. Nếu như trở lại một đời này hắn vẫn như kiếp trước có thể mọi việc sẽ không có gì biến đổi. Chưa biết chừng kết cuộc như cũ lại có thể xuất hiện.
Hắn nghiệm ra rất nhiều điều. Nếu như hắn không thay đổi mẹ hắn chắc chắn sẽ không cải biến không có sự hỗ trợ của thế lực đằng sau bà. Ít nhất Thiếu Kiệt hắn hiểu mẹ mình không giống như kiếp trước mà hắn từng thấy.
Giờ đây nhóm người Hà Thúc với Lưu Hoan luôn thắc mắc số tiền của hắn để danh thì hắn cũng tiếc lộ luôn để sau này mọi người vì một chuyện đó mà thắc mắc lâu dài.
Đôi khi nước lên thì thuyền lên nhưng có một số việc trong quá khứ nếu không giải thích cho người khác biết sẽ tạo thành mối nghi ngờ nhất định. Cũng giống như hiện tại mẹ hắn không biết tiền kinh doanh của hắn từ đâu mà ra. Nhóm người Hà thúc cũng vậy nếu không giải thích rõ ràng với những gì gần đây Thiếu Kiệt có được. Chắc chắn sẽ làm cho họ suy đoán có một thế lực nào đó nằm ngoài họ thúc đẩy công việc này.
- Việc Tiền để dành lúc đầu của cháu thì nói ra có thể mọi người không tin. cháu không nghĩ mình có thể để được số tiền đấy. Nhưng nghĩ lại thì số tiền này cũng đúng cho những gì cháu bỏ ra. Nó không phải thời gian ngắn nhưng nếu biết tiết kiệm chút nữa thì chưa biết chừng số tiền sẽ lớn hơn.
Nghe Thiếu Kiệt cảm thán như thế đến cả Hoàng Lâm Nhu nghe được cũng giật mình. Thiếu Kiệt nói đây là nó chưa biết tiết kiệm hơn nữa. Vậy thì nếu mà đứa con của bà biết gom góm thêm nữa thì là bao nhiêu con số này bà không dám chắc nhưng cũng không biết là con mình có khoa trương nói quá lên hay không nên lên tiếng hỏi.
- Ý là con nói mình còn chưa tiết kiệm. Như thế nếu con tiết kiệm thì chi phí tiền ban đầu có thể lớn hơn?
- Thằng nhóc đừng nói quá nhé. Còn nhỏ như cháu thì kiếm đâu ra tiền mà lại để dành được nhiều hơn. Ông không tin chắc rằng số tiền mà cháu có lúc đầu đã là cực hạn rồi.
Lưu Hoan thấy Thiếu Kiệt nói như việc hắn có được số tiền ban đâu là nằm trong khả năng mình lúc nào cũng có thể kiếm được. Bản thân ông nếu nói một đứa nhóc như Thiếu Kiệt có thể kiếm nhiều hơn nữa với một cuộc sống không mấy tốt đẹp như của hắn là hoàn toàn không thể nào.
- Không cháu nói việc này là sự thật. Cũng bởi chính hai năm sống với người Dì có lòng dạ khá tốt nên cháu nhận ra một điều. Bất cứ thứ nào dù là phế liệu hay được bỏ đi đều có giá trị của nó. mọi người chắc cũng biết cháu từng kinh doanh nhỏ cho thuê truyện đi. Vốn đây là một công việc khá vui cháu được đọc nhiều thứ cần thiết. Hơn nữa lại có được tiền mới đầu chỉ cần ra hiệu ve chai tìm mua lại một ít các sách tập cũ được nơi đó bán đi là được. Mọi người nói cháu có thể kiếm tiền từ nó không?
Hoàng Lâm Nhu nhíu mày bởi trong khoảng thời gian này cũng là lúc bà bận rộn không chăm sóc gì cho Thiếu Kiệt. Bà cũng không biết hắn làm được điều gì.
- Sách cũ tại tiệm ve chai. Cháu mua về làm gì. Những thứ đó không phải bỏ đi hay sao. Nhất là chưa biết chừng nó còn không được trọn vẹn.
Trần lão lúc này cũng lên tiếng nói ra suy nghĩ của mình. Trong Khi đó Thiếu Kiệt ung dung một cách lạ thường. Hà Vi bây giờ đi lên phòng khác thấy Thiếu Kiệt ngồi ở đó. Trên tay cô cầm lấy cái bình ca phê mà mình đã pha đặt trước mặt Thiếu Kiệt rồi ngồi xuống hóng hớt. Ít có khi được nghe mọi chuyện thời thiếu niên của Thiếu Kiệt cô cũng muốn tìm hiểu đôi chút vấn đề này.
- Sao lại không kiếm tiền được! Sách vỡ mua được từ cửa hàng ve chai có thể về phân loại ra. Thứ nhất là sách đọc Thứ hai là sách học và thứ ba nữa là sách không thể sử dụng. Về từng cái có thể nói là thanh lý rất dễ đối với sách đọc. Có thể làm sạch một chút rồi đem ra các tiệm sách cũ bán lại giá trị sẽ hơn hẳn mua ve chai. Còn với sách học thì lựa đối tượng cần mà bán. về phần sách không dùng được như tập vở đã viết thì có thể cân ký bán lại cho những người bán xôi làm giấy gói. Thế là từ mấy ngàn ban đầu cháu đã thấy có được một khoản có lời rồi đấy.
Nhóm người Hà Thúc lúc này cũng ngẫn người ra. Họ không nghĩ cách kiếm tiền này lại giúp được Thiếu Kiệt lúc này Trần lão gật gật đầu việc Thiếu Kiệt nói đúng là có khả thi kiếm được tiền. Một vốn bốn lờn danh xưng với thực.
- Đúng là nếu đặt từng món hàng ở vị trí cần thiết giá thành sẽ tăng cao hơn mức giá ban đầu tuy thuộc theo đối tượng mua hàng mà giá cả sẽ khác đi không còn giống với những gì được trộn lẫn với nhau.
- Đúng là việc này khá vui nhưng làm được một thời gian dài thì ai cũng biết mà làm theo nhất là cửa hàng ve chai. Bởi họ có điều kiện còn mình thì không. Thế là mối quan hệ mua bán đổi thanh hợp tác. Cháu kiếm người thuê sách họ cần. Với việc đó cháu đi ra thuê sách rồi cho người cần đọc thuê kiếm chênh lệch thời gian mỗi ngày. Như thế cũng có lời mà.
Hoàng Lâm Nhu lúc này mới thấy đúng là nếu những việc này bà chỉ chú tâm quan sát con mình thì sẽ phát hiện ra những thứ này. Nếu như việc này mà bà vẫn có tâm lý con mình là bình thường thì không thể nào.
- Nhưng mà con để dành món tiền lớn như thế để làm gì? Cũng không được nhiều như con nói. Công việc nào mẹ thấy con làm được vài lần rồi bỏ không thể nào con kiếm được nhiều tiền như thế. Cả việc kinh doanh tô tượng gì đó con cũng để mẹ quan lý tiền bạc thì làm sao mà con có dư được.
Bà lúc này cũng muốn biết con mình để dành ra sao mà được món tiền lớn như thế kia nên cũng lên tiếng hỏi. Mọi người trong phòng cũng gật đầu cho rằng đây là câu hỏi cần thiết.
- Kinh doanh mà mẹ thịnh cực tất suy làm việc gì nếu làm quá người khác thấy được lợi sẽ nhảy vào. Con cũng vậy kinh doanh với những thứ tự mình làm ra rồi cũng kết thúc. Nên có tiến hành làm dịch vụ. Bởi vì cần mới có dịch vụ cần thiết. Nghề dịch vụ luôn đem lại doanh thu cao và đánh là người cần dịch vụ. Nhất là xóm mình thì càng là một nơi tốt để làm việc này.
Thiếu Kiệt lúc này thoải mái nói ra những việc mà mình đã từng làm bởi vì đây là những gì quá khứ của hắn không sai biết lắm nếu có người đi kiểm tra thì mọi thứ vẫn đúng với từng sự kiện.
- Xóm mình! Làm dịch vụ! Ý con muốn nói là việc coi sòng bài buổi tối?
- Đúng vậy công việc này vừa nhiều tiền vừa đem lại hiệu quả. Mỗi tối ngoài việc canh song bải con còn làm một số việc như đi mua đồ. Ai ngòi vào chiếu bạc cũng vậy khi họ thua tiền hoặc thắng tiền đều không muốn rời đi. Nhưng nếu đi thi học sợ mất vận may. Thế nên dịch vụ ăn uống buổi tối của mấy người đó ra đời. Mỗi lần như thế vì để chứng tỏ mình hào phóng ra vẽ với những người khác những người đó đều không lấy tiền thừa lại có thể là vài chục ngàn không lớn nhưng với tiền công mỗi tối là năm mươi ngàn nữa thì số tiền đó phải lớn thôi. Có đêm con kiếm cả trăm ngàn Không ít.
Hoàng Lâm Nhu cũng giật mình. Thì ra Thiếu Kiệt nói có thể kiếm nhiều tiền hơn là có thể bởi vì bà đã sống trong môi trường như thế hiểu rõ vấn đề này như thế nào. Nếu một người nhờ đi đánh lô chưa biết trúng hay không người đi đánh dùm đã được một ít tiền. Đây là với buổi sáng thông thường còn Thiếu Kiệt canh đêm thì giá tiền mua đồ ăn các thứ lại phải có thêm chút tiền là điều hiển nhiên.
- Nhưng nói ra thì kiếm nhiều sài nhiều. Một ngày đi học về ngồi ngoài nét cũng gần cả ba mươi ngàn thêm vào đó tiền nạp card game với nước ngọt các thứ cũng gần năm mươi ngàn. Thật đúng phí mà.
Nói đến đây Thiếu Kiệt dù không muốn cũng phải cảm thán việc làm này của hắn đúng là của thiên thì trả địa là câu nói chính xác cho lúc này bởi vì trả tiền ngồi nét với các thứ chi phí nước uống đồ ăn để hắn ngồi chơi cũng bằng tiền hắn kiếm ra. Nhưng hắn giờ lại thấy điều đó cũng không tệ nếu không vì việc này hắn không tự mày mò tìm tòi học hỏi các vấn đề code ban đầu được. Từ những đoạn mã đơn thuần html đến css ban đầu ngồi ngoài tiệm nét. Chưa biết chừng đã không có Thiếu Kiệt ngày hôm nay.