Chương 734: Đính Ước
Trương lão nhìn qua đồ ăn một chút rồi mới lên tiếng nói với Thiếu Kiệt.
- Thằng nhóc mấy cái này có chín được không thế? Đồ ăn sống thì không ổn đâu nhé.
- Vấn đề này ông yên tâm! cháu bảo đảm. Đối với việc món ăn mình làm ra hoàn toàn tự tin đủ chuẩn bảy phần chín ba phần tái đấy không tin ông cứ thử.
Lưu Hoan thì lại khác lúc này ông cầm một cái nĩa và con dao cắt thử một miếng thịt trên dĩa. Vết cắt dường như rất nhẹ nhàng làm ông ngẩn người đôi chút. Ông không nghĩ dao ăn ở nhà lại có thể bén đến như thế những nhìn kỹ trên miếng thịt ông phát hiện ra vấn đề không phải nằm ở dao ăn mà tư thân miếng thịt.
- Thịt có những vết cắt trước!
- Vâng đung lý ra thì sẽ không có nhưng vì muốn làm nhanh cháu biết khi làm bếp mùi hương sẽ làm mọi người thức giấc. Nên thao tác một chút trên thịt đem mặt tiếp xúc của miếng thịt chia nhỏ ra đến khi nó được đặt lên chảo nóng thì nhiệt độ sẽ làm nó chính nhanh hơn. Và miếng thịt sẽ mềm hơn. Không cần phải đập dập như thế làm miếng thịt bị mất chất.
Có Lưu Hoan đi trước bỏ đồ ăn vào miệng nhóm người Hà thúc cũng làm theo. Miếng thịt lúc này vào trong miệng của mọi người dường như tan chảy ra nước thịt còn đọng trên đó. Lam cho vị giác của mọi người được kích thích. Hơn thế nữa từng miếng khoai tây vì được chiên ở một nhiệt độ sôi nên nó khá nhanh giòn kèm theo những hạt muối đọng lại trên khoai tây làm trung hòa tất cả các hương vị cần có của một món ăn châu âu.
- Xem ra với tay nghề như thế này nếu không có việc gì làm cũng có thể mở quán ăn đấy! Thiếu Kiệt cháu tai sao lại nấu ăn mà lại còn có thể làm được những món ăn như thế này vậy?
Lưu Hoan vừa ăn vừa bình phẩm với Thiếu Kiệt. Những hắn chỉ cười mày vớt những hạt nui đã trụng ra khỏi nồi nước sôi thay vào đó là để hủ tiếu khô vào trụng sơ lược rồi vớt ra. Vừa làm Thiếu Kiệt phân bổ đều tất cả các nguyên liệu vừa đủ vào trong mấy cái tô. Hớt bọt trong nồi nước dùng rồi mới quay lại nói.
- Mọi người đang ăn thì không nên nói chuyện. Còn về vần đề tại sao cháu lại biết nấu ăn thì đơn giản thôi. Muốn ăn ngon thì tự đi mà làm. Làm ngon thì ăn ngon làm dở ăn dở vậy thôi. Ai bảo nam nhi không làm bếp được. Cái quan niệm đó xưa rồi.
Nhóm người Hà Thúc bây giờ cũng gật gật đầu. Trước đây việc vào bếp có thể nói là của riêng phụ nữ nhưng sau này những món ăn trong nhà hàng đa số lại từ tay đầu bếp nam làm ra. Trương lão hoàn toàn hiểu rõ trong lĩnh vực bếp núc chưa chắc là nam nhân bọn họ lại thua kém phụ nữ.
Thiếu Kiệt bây giờ lại lấy cho mình một lon gạo đem đổ vào trong chảo dầu đang sôi. Rồi nhanh chóng vớt ra. Từng hạt gạo bung đều ra nhìn rất đẹp mắt hơn nữa lại co một màu vàng óng. Thêm vào đó là một chút muối Thiếu Kiệt đổ những hạt gạo đã chiên kia đặt ở giữa bàn. Kèm theo đó là những món ăn có nước đi kèm.
Ngồi xuống bàn Thiếu Kiệt mới nói với Hà Thúc.
- Cháu biết mọi người có thắc mắc nhiều lắm. Hôm nay cháu vào bếp để nói một điều. Có thể điều này có thể làm Hà Thúc không hài lòng nhưng cháu phải nói. Có mẹ cháu ở đây với Hà Thúc là ông Hà Vi. Cháu muốn đính ước với Hà Vi để cô ấy trở thành hôn thê của cháu.
Hà Thúc đang ăn miếng thịt bò cũng vội phun ra, mà việc này không chỉ có hành động thất thố của Hà thúc mà còn có mấy người nữa ngày cả Hoàng Lâm Nhu và Hà Vi cũng thế. Chỉ có là Hà Vi khuôn mặt đỏ bừng cúi mặt xuống đất nhìn chân mình.
Lưu Hoan bây giờ mới cười cươi nhìn Thiếu Kiệt bằng ánh mắt tán dương tay ông nắm lại đưa một ngón cái lên để Thiếu Kiệt nhìn thấy nói.
- Thằng nhóc chơi lớn sao!
Hoàng Lâm Nhu thì nhìn Thiếu Kiệt mỉm cười lên tiếng hỏi.
- Con quyết định rồi à?
- Vâng! Hà Vi không phải lớn cũng không phải nhỏ. Nhưng việc cô ở cùng con một khoảng thời gian dài. Dù gì thì cả hai chúng con đều có tình cảm với nhau. Có lẽ cháu không nói Hà Thúc cũng biết. Nên cháu thấy nên định danh chính thức mối quan hệ này. Cháu không hứa sẽ lúc nào cũng có thể bên cạnh Hà Vi. Nhưng cháu hứa cả một đời này cháu sẽ chăm sóc cho Hà Vi và những người bên cạnh mình thật tốt.
Hà Thúc âm trầm suy nghĩ một lúc lâu rồi nhìn Hà Vi cháu mình thở dài lên tiếng.
- Chuyện của cháu với Hà Vi trước sau gì cũng có lúc này. Dù ông có cấm cản cũng không được gì. Hà Vi ở đây thời gian dài cũng đã nói lên tất cả những điều đó. Không phải ông không biết và cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc này. Nhưng mà không nghĩ cháu lại quyết định khi con nhỏ như vậy.
Lưu Hoan lúc này mới lên tiếng nói với Hà thúc.
- Sớm cái gì không phải hồi xưa ông với vợ ông cưới cũng chỉ mới mười sáu mười bảy thôi sao. Thiếu Kiệt bây giờ chỉ có đính ước trước đã có phải là kết hôn luôn đâu mà ông lo. Xem như là hứa hẹn của hai nhà thôi.
- Lão Hà tên Lưu nói đúng đấy. Đám người mình có ai không mươi sáu mười bảy đã cưới vợ đâu. Toàn là bố mẹ ép cưới có được yêu thương thật lòng như bọn nó đâu.
Mấy người Trương lão với Lưu Hoan một bên vận động hành lang làm cho Hà Thúc tức điên. Ông chỉ cảm thấy Thiếu Kiệt còn nhỏ tuổi chứ có nói là không đồng ý chuyện này. Vậy mà mấy cái tên này lại đi khuyên răng ông làm như ông cấm cản tình yêu của hai đứa nó.
- Tôi nói mấy ông đừng có nhảy vào họng người khác được không. Ai nói là tôi không đồng ý chuyện này. Tôi chỉ muốn hỏi ý kiến Hà Vi thế nào thôi. Còn việc cưới hỏi thì phải đợi cả hai đủ tuổi theo luật pháp đã chứ. Cái đám lão già các ông định biết luật phạm luật à.
Hai người Trương lão với Lưu Hoan ở một bên cười lớn. xem Hà Thúc đã định chuyện này rồi. Nhưng hai người thấy như thế này là hoàn toàn hợp lý. Việc đi đâu tìm ra một người con rể như Thiếu Kiệt. Chưa biết chừng kiếm cả mục xương cũng không thấy. Nên quyết định ngồi ở một bên xem kịch vui.
- Hà Vi cháu thấy sao?
Hà Thúc bây giờ chỉ hỏi cháu mình cho có lệ để khỏi phải quê độ trước mấy ông bạn già. Vì ông trong lòng thừa biết đáp án cần thiết của mình là cháu ông sẽ đồng ý chuyện này.
Hà Vi bây giờ mới nhìn ông mình và mọi người trong phong hít một hơi thật sâu để xua đi cảm giác đang có trong lòng mình nói.
- Việc này cháu đồng ý. Sau này cũng như thế cho dù Thiếu Kiệt có bao nhiêu người đi nữa chỉ cần được ở bên cạnh Thiếu Kiệt là cháu đã mãn nguyện rồi. Cháu tin Thiếu Kiệt sẽ không để cháu thiệt thòi.
Hoàng Lâm Nhu nghe Thấy Hà Vi nói như thế thì cũng mỉm cười gật đầu nhìn Hà Thúc đưa ra một lời chắc chắn.
- Hà thúc nếu cháu nó đã nói như vậy tôi sẽ cam đoan với ông rằng Thiếu Kiệt sẽ không để cháu ông phải thiệt thòi điều gì nếu không tôi sẽ dạy bảo nó cho phải phép. Như vậy đi khi nào Thiếu Kiệt đủ tuổi kết hôn thì hai đứa làm giấy đăng ký kết hôn còn khi nào muốn cưới thì do hai đứa nó tự định ngày với nhau.
Hà Thúc suy nghĩ điều gì đó rồi cũng gật đầu đồng ý với những gì Hoàng Lâm Nhu nói. Ông lấy trong túi áo của mình ra một sợi dây chuyền có gắn một viên đạn bằng đồng ở trên nhìn Thiếu Kiệt nói.
- Đây là thứ mà ông đã dành cho con trai mình. Và nó cũng đã mang trong suốt cuộc đời nó giò đây ông giao lại cho cháu xem như là vật đính ước của cả hai gia đình.
Hoàng Lâm Nhu thấy vậy cũng vội đứng lên rơi đi để lại một câu với Hà Vi.
- Đợi cô một chút cô quay lại ngay.
Thiếu Kiệt lúc này cũng biết mẹ hắn đi kiếm vật gì đó là điều kiện đính ước. Nhưng đối với hắn đây chỉ là một hình thức thôi. Vì có đính ước hay không thì hắn cũng nhất định đem đến cuộc sống hoàn toàn cho người con gái trước mặt hắn.
Câm trong tay sợi dây chuyền của bố Hà Vi. Thiếu Kiệt tự tay mình mang lên cổ đặt vào trước ngực trong lớp áo. Trần lão bây giờ nhìn Thiếu Kiệt chỉ tay về cái dĩa gạo chiên mà hắn đã làm hỏi.
- Cái món này cháu làm là sao thế gạo không rửa lại đi chiên lên như thế ăn có vấn đề gì không.
Nhìn cái dĩa gạo chiên lên như thế Thiếu Kiệt chỉ mỉm cười đáp lại với Trần lão.
- Không đâu ông! Nếu có vấn đề cháu sẽ không sống tới bây giờ
Đem cái dĩa đẩy qua trước mặt Hà Vi hắn bây giờ nhìn Hà Vi nói.
- Trước đây sau khi qua khoản thời gian hai năm quá khứ kia. Khi trở về nhà đây là món ăn gắn liền với mỗi ngày của anh. Thật chất nếu đúng hơn nó sẽ không được chiên thế này mà chỉ có 1 ít dầu và nhiều thật nhiều muối. Đơn giản lúc đó chỉ có gạo rang lên với muối ăn mỗi buổi uống nước nhiều để no bụng. Anh đã tự nói rằng khi đã là vợ anh thì phải nếm qua món này. Tuy nó đã gia giảm đi rất nhiều nhưng mùi vị chắc cũng không đến nổi nào.
Hà Vi nhìn dĩa gao chiên trước mắt cầm lấy một thìa bỏ vào trong miệng. Cái cảm giác gạo chiên lên vẫn còn cái mùi hạt gạo và muối đi kèm hòa quyện vào nhau rất mặn. Cô không nhịn được đành phải lấy một ly nước để uống vào. Rồi hỏi Thiếu Kiệt.
- Lúc đó anh ăn như thế này?
- Không sai thật sự cũng không nhiều gạo chỉ có muối nhiều thôi nhưng mà giờ thì giảm bớt rồi chỉ để cho em vừa thấy đủ vị thôi.
Nhóm người Hà Thúc cũng tò mò. lấy thìa của mình múc thử một chút ăn thử. Dù đã trải qua cái cảm giác phải sống khó khăn từ lúc còn chiến tranh nhưng lúc này họ bất giác nhìn về Thiếu Kiệt. Bởi nói nếu mỗi ngày đều phải ăn như thế này thật sự chịu không nổi.