Chương 721: Sự Cải Biến.
- Alo Thiếu Kiệt có chuyện gì vậy?
- Bao Huân anh đem đám người vừa bị áp giải về chỗ anh đưa lên một chiếc xe chở về Vô Ảnh đi. Lấy lời khai hết của đám đó cho em. Sắp xếp trong vòng hai giờ nữa có hết đầy đủ mọi thứ là được.
Bảo Huân nghe Thiếu Kiệt ra lệnh cho mình như thế cũng đáp lại.
- Được rồi để anh cho người đem họ đi em tầm mười phút sau nữa hãy về lại trường anh sắp xếp cho họ đi hết rồi em hãy về
- Không cần đâu! Đám bọn em sẽ về thẳng nhà luôn anh xử lý mọi chuyện xong thì về sau bên cạnh em có không ích người cũng không sao đâu.
Thiếu Kiệt nói xong rồi cúp máy Bao Huân bên kia nghe thấy như thê thiếu điều mếu máo. Ai nghĩ được việc bảo vệ Thiếu Kiệt rắc rối như thế này vừa mới còn đi xe giờ về nhà lại đi bộ từ trung tâm thể thao quân.
Công Toại ở một bên lúc này thấy khuôn mặt của Bảo Huân cũng lên tiếng hỏi hắn.
- Thiếu Kiệt nói gì mà mặt ông như đưa đám thế kia.
- Cậu ta nói đi bộ về. Mấy thằng này đem về Vô Ảnh trong vòng hải giờ phải có lời khai cho cậu ta đúng thật là hết hiểu nỗi.
Công Toại nghe xong cũng lắc đầu chuyện Thiếu Kiệt đã quyết hắn cũng thấy để làm quen với việc đi lại phô trương bằng những chiếc xe như thế này đúng là không phải cách của Thiếu Kiệt.
- Thôi cậu ta như thế sẽ quen dần thôi bây giờ chắc vẫn chưa quen với việc đi xe bọc thép xem mình trở thành người quan trọng. Dù sao so sánh giữa Thiếu Kiệt với đám con nhà giàu khá đề không thể nào phân tích được.
Suy nghĩ của Công Toại dường như cũng đúng với những gì Bảo Huân hắn đang nghĩ khẽ gật đầu một cái hai người bắt đầu tiến hành gọi điện điều người đến chở đám người vừa mới nhận được đi đến Vô Ảnh. Trong thời gian chờ đợi cũng không quên hỏi cung vài câu hỏi để không mất nhiều thời gian nhằm lấy được hiệu quả trong thời gian sớm nhất.
Chẵn mấy chốc cả một đám người người vừa rồi còn đánh nhau được đưa về hết trong sân nhà của Hà Vi. Dù đám người bảo an cô gắng cách mấy cũng đành bất lực với số người thanh thiếu niên nhiều như thế này.
Những người y sĩ vốn đi theo nhóm người Hà thúc giờ lại có thể thêm một nhiệm vụ đó là chạy tới chạy lui tiến hành băng bó xử lý vết thương cho một đám người được đem về sau trận chiến.
Trong lòng họ thầm mắng tại sao mình lại đi theo nhóm người Hà Thúc làm gì. Nếu như đây là các cấp lãnh đạo thì sẽ không vấn đề gì nhưng đây lại là những người thanh thiếu niên học sinh còn ngồi ghế nhà trường. Mà bản thân họ không làm những việc này không được bởi vì Hà thúc và nhóm người của mình bây giờ cũng đứng nhìn họ đang sơ cứu xử lý vết thương cho những người này.
- Thằng nhóc này lại lôi cả đám thương binh về tới tận nhà. Nếu không có nhân viên y tế có sẵn không biết nó sẽ làm như thế nào đây.
Trương Lão bây giờ mới nói với Hà Thúc nhưng trong giọng nói có thể thấy được ông khá vui vẻ khi nhìn thấy một đám người chấp nhận đi theo Thiếu Kiệt như thế này.
- Ông không phải nói đệ tử tôi chọn thì làm sao mà kém được. Nhưng mà không biết nó làm sao mà kéo cả một đống nam sinh trong trường được như thế này. Nếu mà vào thời chiến chắc là bên dưới nó không ít người đi theo nó đi.
- Thôi ông bớt khoe mẽ đi lão Hà không phải chỉ dạy vài đường lúc còn nhỏ sao. Chưa biết chừng những đòn thế đó của ông chỉ là vẽ mèo ba chân cho thằng nhỏ học thôi thì có.
Lưu Hoan bây giờ mới bỉu môi nói với Hà Thúc một cách châm chọc. Ông thấy khả năng việc Thiếu Kiệt áp dụng những cái gì Hà thúc đã dạy lúc nhỏ cho hắn là rất rất thấp. Bởi vì khi đó tuổi còn quá nhỏ để học những võ công cường thân kiện thể tập luyện chơi chơi thì có vẽ được còn như hiện tại thì có thể thấy được Thiếu Kiệt tự thân trải nghiệm thực chiến nhiều hơn.
- Mấy ông có để ý không cả đám này hình như đi theo thằng nhóc Thiếu Kiệt mà không suy nghĩ gì hết. Bố mẹ chúng nó hình như không biết chuyện này đâu nhỉ. nếu biết chắc là cũng không ai muốn con cái mình đi làm như vậy.
Trương lão nhìn Hà Thúc với Lưu Hoan nói ra ý kiến của mình ông cũng sợ nếu như đám phụ huynh học sinh ở đây đến làm lớn chuyện thì cũng không hay ho gì.
Trần lão lúc này mới đi từ trong đám đông bước ra đến cạnh Trương lão lắc đầu nói.
- Tôi thấy không hẵn đâu. Đám thằng nhóc này có phụ huynh ngầm chấp nhận cũng không ít đâu.
- Này này lão Trần ông đừng có điên. Phụ huynh nào lại để con mình chơi cái trò đánh đấm ngoài trường đâu, họ không xót con la làng lên đã là chuyện hiếm rồi thì ở đó mà ngầm đồng ý.
Lưu Hoan thấy Trần lão nói ra điều khá phi lý mới từ chối thẳng thừng lời nói của ông. Ai cũng biết việc làm bố mẹ ai lại muốn con mình đi tham gia vào mấy việc này.
- Không có cơ sở đấy. Nãy tôi đi dạo một vòng có hỏi thử có vài đứa bố mẹ biết đi đánh nhau cũng không ngăn cản. Tôi thấy làm lạ nên định hỏi Thiếu Kiệt đây.
Khá bất ngờ trước câu nói của Trần lão Hà Thúc cũng ra vẻ đăm chiêu nói một câu.
- Cái này hơi lạ nhỉ?
- Cần gì hỏi Thiếu Kiệt. Sao không hỏi luôn mấy thằng nhóc đó đi ông nghĩ thằng ranh kia nó chịu nói sao. Nó chai mặt với mấy ông già bọn mình rồi. Có đi hỏi mấy đứa khác thì được chứ nó nói vòng vo một hồi mình cũng không có kết quả gì hết.
Lưu Hoan nhìn mọi người nói ra ý nghĩ trong đầu mình. Họ nhìn nhau như đạt thành một hiệp nghị cần thiết. Trong lúc thằng nhóc Thiếu Kiệt còn đang bận bịu giúp đỡ những người y tá băng bó vết thương cho mấy đứa học sinh họ đi hỏi chuyện là tốt nhất.
- Vậy thì làm thôi.
Thiếu Kiệt thấy mấy người Hà Thúc đi vòng vòng xung quanh nói chuyện với mấy người bị thương cũng không biết họ đang làm gì như hắn thấy như thế cũng tốt việc này để cho đám người Hà Thúc đi nói chuyện như thế cũng đỡ hơn là để mấy người họ không làm gì mà ngồi lấy tay chỉ việc.
Như thế thì nếu ý kiến của đám học sinh như thế nào thì với mấy người lão lãnh đạo như họ cũng có thể nghe được vài thứ hay ho. Nhóm người Hà Thúc theo chân Trần lão đến với một người học sinh bị thương vừa mới được quấn băng xong. Dường như hắn cũng bị khá nặng phải khâu vài mũi trên tay. Giờ được băng bó lại đang ngồi một bên nói chuyện với vài người khác kể về những chuyện đã xảy ra. Bộ dáng rất háo hức.
- Mấy cháu đang nói chuyện gì mà vui vậy! Đứng nói với bọn ông là kể lại sự việc hồi nãy nhé.
Thấy Trương lão hỏi mình đám thanh niên nhìn quan nhóm người Hà Thúc chỉ dám e dè gật đầu vài cài.
- Làm gì mà sợ vậy bọn ông có mắng mấy cháu đâu mà lo. Cứ xem mấy ông như là ông của Thiếu Kiệt là được. Ông không mắng nó thì thôi chứ mắng mấy cháu làm gì. Mà đánh nhau mang thương tích về như vậy bố mẹ không mắng sao.
Hà thúc với giọng nói hòa nhã và nụ cười của mình ngồi xuống cạnh mấy người học sinh. Những người Lưu Hoan và Trương Lão Trần lão cũng thế. Bộ dáng của họ làm cho đám học sinh cũng bớt đi phần nào lo lắng.
Một người trong nhóm học sinh bây giờ mới lên tiếng trả lời lại câu hỏi của Hà Thúc. Hắn thấy người lớn hỏi chuyện mà không đáp thì cũng không được. Nhất là dường như những người lớn tuổi này còn có ông của Thiếu Kiệt hắn nghĩ như thế nên mới trả lời lại họ.
- Không bố mẹ cháu chắc sẽ không có mắng. Bởi vì cháu làm việc mình nên làm. Nếu là trước đây có thể sẽ bị nhưng bây giờ thì không.
- Cháu cũng vậy việc này là cháu tự nguyện. Bố mẹ cũng không có thúc ép được. Cháu chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Có thể trước đây sẽ bị nhưng giờ thì không.
- Cháu cũng vậy!
Những người ngồi cạnh cũng thi nhau khẳng định họ không có vấn đề gì với việc này làm cho đám người Hà Thúc nhìn nhau. Bởi vì trong mỗi câu nói đều kèm theo nếu là trước đây sẽ bị còn hiện tại thì không.
Một câu nói này của đám học dường như lộ ra một điều gì đó khác thường. Trương Lão nhìn qua đám học sinh rồi mới hỏi.
- Ủa Ông thấy trước đây và hiện giờ tại sao trước đây lại mắng mà bây giờ lại không mấy đứa sao dám chắc thế?
- Cháu dám chắc bởi vì trước đây cháu sẽ không được như hiện tại muốn làm gì phải xin phép đều phải được chấp thuận dù cháu đã lớn như thế này nhưng mọi thứ đều phải thông qua bố mẹ giờ thì khác. Anh Kiệt nói đúng làm một người tại sao lại lo lắng để người khác vẽ cho mình một con đường mà không tự tạo. Khi cháu trực tiếp nói với bố mẹ điều này xong thì bố mẹ cho cháu toàn quyền quyết định. Bởi vì cháu sống cuộc đời của cháu không phải của họ.
Hà Thúc trầm mặc khi nghe cậu thanh niên bên cạnh mình nói sơ lượt vấn đề một cách đơn giản như thế, ông cảm Thấy Thiếu Kiệt đã làm gì đó cải biến một số tâm tính của những học sinh này.
Nếu như người khác ông không tin rằng những đứa nhóc trước mặt lại nói ra được mấy cái triết lý như thế này và sẽ không bao giờ phá bỏ được cái gông cùm của sự gò bó gia đình trong lứa tuổi học sinh.
- Đúng vậy đấy ạ! Mỗi người chỉ có một lần để sống thì chúng cháu đâu phải theo những gì mà người khác xếp đặt đường bọn cháu đi là tự bọn cháu trãi nghiệm. Anh Kiệt cũng như thế thì bọn cháu cũng có thể làm được. Quan trọng vẫn là mình biết sai thì sửa nếu gặp khó khăn thì hỏi ý kiến. Khi bạn bè gặp nạn phải giúp đỡ hết mình. Vì biết đâu sau này với những người bạn đó ta sẽ có một mối quan hệ rộng mở hơn. Giờ còn là học sinh nên mỗi người phải có cho mình một lối đi được định hình từ đây cho đến mai sau này mới có thể thấy được tương lai.
Thêm một học sinh ngồi cạnh Trần lão cũng nói ra một tràng đạo lý. Với những gương mặt non nớt của những thanh thiếu niên này. Lưu Hoan dường như thấy được một cái gì đó đang cải biến từ chính những học sinh ở lứa tuổi này.