Chương 665: Tò Mò Hại Chết Mèo
- Đấy các ông thấy sao. Thằng nhóc này nó đã quyết định trước hết các bước đi rồi bây giờ có nói gì nữa thì nó cũng nhất quyết làm cho bằng được mới thôi đấy.
Hà Thúc muốn mọi người trong phòng cho ý kiến về mọi việc. Những việc như thế này nghe như có vẻ hoang đường nhưng mà không phải là nó không xảy ra bởi không ai biết trước được điều gì.
- Tôi nghĩ điều này có thể nhưng hơn hết việc cần thiết là phải bảo đảm an toàn cho thằng nhóc. Dù cho nó nói là không cần người nào đi theo nhưng chúng ta cũng phải cho người âm thầm bảo vệ nó mới được. Lỡ như có chuyện không hay thì chúng ta có ra tay nhanh chóng cứu người. Hiện tại các ông cũng biết rồi đấy. Thằng nhóc nắm rõ quá trình chiết xuất vàng tuy có thể là bên kia cũng có người biết nhưng mà chúng ta không loại trừ khả năng Thiếu Kiệt cũng bị trưng dụng cho việc này. Vì thế tôi thấy tốt nhất nên có một nhóm đặc vụ âm thầm bảo vệ Thiếu Kiệt.
Lưu Hoan bây giờ mới đem suy nghĩ của minh nói ra. Ông thấy nếu cứ đồng ý một chuyện với Thiếu Kiệt không khó nhưng làm sao bảo vệ được hắn mới là chuyện đang nói.
- Cũng còn mày đấy! May là chuyện thằng nhóc Thiếu Kiệt chiết xuất được vàng chúng ta chưa đem ra bàn luận cụ thể nếu không chẳng biết hai lão già kìa có bán luôn cả thông tin này cho đối phương hay không. Chưa kể thằng nhóc lại có một mối quan hệ phức tạp với hai lão ta. Trong có cái rủi vẫn còn cái may.
Trương lão bây giờ cùng gật đầu. Bởi vì việc chiết xuất vàng chưa đi vào hoạt động và họ cũng chưa thấy những gì được tạo ra nên cũng không đem chuyện này lên báo cáo. Đám người Hà Thúc được Trương lão nhắc nhở như thế cũng thấy đúng là có phần may mắn. Nếu họ không phải đợi có kết quả rồi mới báo cáo lên chắc chắn sẽ ăn thiệt thòi.
- Thôi. Nếu các ông nói thế thì tôi cũng chấp nhận đi. Việc này trước sau cũng phải có còn việc đặc vụ đi theo Thiếu Kiệt tôi sẽ bố trí. Bên kia cho người vào trong nước ta thì không có nghĩa nước ta không có người bên trong. Nhưng mà việc này cần phải cẩn thận phải làm cho kế hoạch không được lộ một chút gì ra ngoài. Thằng nhóc Thiếu Kiệt các ông biết rồi đấy nó rất hay nghi ngờ đi xác minh này nọ nữa thì công dã tràng hết.
Hà Thúc thấy những sắp xếp của mình phải không để người khác biết nếu không tất cả mọi thứ sẽ không được như ý họ. Những lời Hà Thúc mọi người trong phòng cũng không phản bác lại được gì nhìn tình hình thì không sai nên cũng không thể quan tâm. Đám người của Hà Thúc ngồi trong phòng bàn bạc những chuyện tiếp theo nên phải làm ra sao.
Trong khi đó Thiếu Kiệt bị cuộc gọi của Hà Thúc kéo ra khỏi giất ngủ hắn trằn trọc mãi không biết làm gì. Hiện tại buổi tối cũng không có việc gì làm Thiếu Kiệt cũng không thể nào nằm trên giường mình mà không ngủ được đành bật dậy đi xuống phòng máy tính.
Thiếu Kiệt bước xuống phòng máy bật đèn lên. Ánh sáng của cái bóng đèn huỳnh quang làm khuôn viên trong phòng máy sáng hẳn lên không còn cái bóng tối chỉ có vài dấu đèn đỏ của máy tính hoạt động nữa.
Những cái màn hình của mấy cái máy tính khác đều không có hiển thị ánh sáng một màn hình đen không có cả tính hiệu của việc bật công tắc nguồn. Riêng chỉ có một cái máy tính là được mở màn hình và tiếng cánh quạt của cái CPU trong máy phát ra khi đang chạy.
Thiếu Kiệt ngồi xuống máy tính lúc này. Chỉ số phần trăm trên thanh đọc dữ liệu gần như đầy hẳn nếu tính theo tỉ lệ phần trăm thường thấy của các thanh công cụ có thể vào khoảng chín mươi tám phần trăm.
Thiếu Kiệt cũng phải lắc đầu khi mà chế độ máy của những năm đầu của thế hệ này quá yếu một cái máy vi tính với soket 775 tuy có những bộ vi xử lý thích hợp khá cao nhưng cũng không đủ độ nhanh chóng khi đọc những dữ liệu lớn như thế này.
Thiếu Kiệt bật cái màn hình bên cạnh mình vào một vài trang web đọc vài cái tin tức chốc chốc lại nhìn qua bên máy tính đang được kết nối với ổ cứng di động đã nhận được.
Cho đến khi màn hình đó được chuyển thành một khung dữ liệu không còn cái thanh công cụ đợi chờ nữa Thiếu Kiệt lập tức chụp lấy con chuột được kết nối với máy tình này dùng con lăn trên chuột kéo kéo xem tập tin dài bao nhiêu.
Cảm giác khó chịu Thiếu Kiệt cảm nhận bây giờ là con lăn cứ đơ ra không nhanh như hắn thao tác. Nhưng Thiếu Kiệt cảm thấy hơi nản khi có quá nhiều tập tin nhỏ lẽ được đánh dấu theo ký tự số. Khi mà con số lên đến hàng trăm ngàn hắn quyết định nhất tổ hợp phím ctrl với lại nút home để về tập tin đầu tiên được đánh số thứ tự số một.
Đưa tay click vào tập tin từng dữ liệu được bung ra. Trên đầu tiêu đề ghi rõ một dòng chữ.
" Phần một Hồ Sơ Mật Tất cả điệp viên có tên của các nước. Phần Hai hệ thống vũ khí tối tân của các nước đang giữ trong vòng bí mật không công khai."
Không cần đọc hết những gì tiếp theo Thiếu Kiệt vội vàng ấn ẩn ngay cái khung cửa sổ đang đọc đứng lên nhìn về phía lối đi vào phòng máy.
Hắn hít sâu một hơi rồi thở ra. Nhìn đồng hồ ở góc màn hình máy tình.
Hiện tại Thiếu Kiệt suy nghĩ rất nhiều. Hắn đang muốn biết ai là người gửi cho mình những thứ này và mục đích để làm gì. Trong khi đó nếu là Huyết Long thì họ có để những tài liệu quan trọng này được lọt vào tay hắn hay không.
Thiếu Kiệt đi tới đi lui trong phòng trong khi đo cái máy tính vẫn hoạt động. Hắn chốc chốc lại nhìn về phía máy tính màn hình đang mở. Bởi tâm trạng ai cũng sẽ phải như thế này nếu thấy thứ mình nhận được là một thứ không phải quan trọng mà nó là cực kỳ quan trọng. Vì nếu như hắn đoán đúng có thể đây là những hồ sơ mật được thu thập từ các quốc gia.
Nhưng điều quan trọng là tại sao lại chuyển cho hắn mà không phải là người khác. Bởi vì đây là của Hoàng Lâm Nhu đem về đưa cho hắn. Nên không thể nào nói nhầm được với những thứ như thế này.
Phải vài phút sau đó Thiếu Kiệt mới đủ bình tĩnh ngồi xuống trước màn hình máy vi tinh. Tay phải cầm đến con chuột bên cạnh bàn phìm nhưng không di chuyển nó.
Thiếu Kiệt bây giờ nhắm mắt lại thở dài một hơi nói ra thành tiếng chỉ có để cho một mình hắn có thể nghe thấy.
" Tò mò sẽ giết chết một con mèo nhưng nếu nó là con hổ thì lại khác. Phải xem không thể nào mình chỉ có thể làm một con mèo mà không thành hổ. "
Mắt mở ra Thiếu Kiệt như đã có quyết định cho mình về việc nên xem hay không những tập tin này. Tay hắn di chuyển vào thanh công cụ bên dưới mở lên bắt đầu đọc từng chữ một trong bộ hồ sơ. Hắn quyết định sau này phải đọc những thứ này vào lúc không người kể cả bên trong này có chứa thứ gì thì cũng không thể nói lại với bất cứ người nào.
Trong màn đêm một người lặng lẽ đọc từng tập tin trên máy vi tính chỉ có một mình một sự im lặng không có gì có thể làm phiên. Trong lúc đó bên ngoài thời gian trôi qua ngày một nhanh hơn một ngày mới bắt đầu bởi những tia sáng nhỏ nhoi đang cố xua đi màn đêm tĩnh mịch.
Một nhóm người hiện tại với những thân phận khác nhau đang ngồi trên một chiếc máy bay đang chuẩn bị cất cánh ở sân bay Ngọc Châu. Chiếc máy bay rời khỏi mặt đất bay vào không trung cũng là lúc những hoạt động bình thường của một ngày nơi thành phố này bắt đầu.
Tại một con hẻm vắng lặng một người phụ nữ đang chuẩn bị những gì cho một ngày bán hàng buổi sáng. Những thứ bà chuẩn bị được đặt lên trên một chiếc xe máy. Với cái khung sắt phía sau. Những bó rau xanh vừa được rửa sơ sắp được đem ra chợ giao lại cho bạn hàng.
Mọi thứ được sắp xếp xong hết thì chiếc xe nổ máy rời đi. Trên con đường quen thuộc hàng ngày bà phải đi qua hôm nay nó lại có một điều gì đó khác lạ. Không quá khó để bà nhận ra ngôi nhà bên đường được mở toan cửa. Nó khác thường bởi không có đóng kính cửa khóa ngoài. Mà nó còn có cả những cái rèm cửa được những cơn gió nhè nhẹ của một buổi sáng thổi bay phấp phới.
Bà cũng dừng xe lại bởi vì việc này quá lạ. Nhưng vẫn cho rằng có người trong nhà và quên khóa cửa nên bà Dừng xe lại trước cửa dứng đó nói vọng vào nhà.
- Cô Cậu gì đó ơi nhà quên khóa cửa này. Thời buổi này trộm cắp ghê lắm đóng cửa lại cho an toàn đi.
Không một tiếng trả lời lại. Người phụ nữ cầm lấy cái cây chống xe đặt vào bên cạnh của chiếc xe máy mình cho nó tựa vào mà không bị đổ vì nặng.
Bà bước xuống xe tiếng lại bên cạnh cửa nhìn lên trên tầng trên rồi cố gắng kêu to một lần nữa.
- Chủ nhà ơi xuống đóng cửa này! Hớ hênh thế này trộm vào nhà thì khổ?
Vẫn không có câu đáp lại bây giờ vốn định ra chợ cũng thấy có điều gì đó khác thường. Bà đưa tay vén cái màn qua một bên trong nhà không có một người nào chỉ một bóng tối và dưới sàn nhà những vết máu và đồ đạc xáo trộn khắp nơi. Người phụ nữ không bình tỉnh được hét lên làm cho nguyên một con phố ở đó toàn bộ tỉnh giấc.
- Giết Người! Có Người Chết!...
bà chỉ kịp hét lên hai câu nói rồi ngồi bệt xuống đất vì sợ hãi những ngôi nhà gần nhất lúc này cũng nhanh chóng mở cửa nhà mình ra. Vì họ biết con phố của mình tiếng nói đó là của ai. Họ muốn biết xem điều gì đang xảy ra ở cái buổi tờ mờ sáng thế này.