Chương 671: Đánh Nhau Trên Xe.
Văn Dương không nhịn được nhìn Thiếu Kiệt và Hà Vi phẫn nộ lên tiếng.
- Mẹ! Đánh hai đứa nó cho tao! Không biết sống chết.
Một người đứng trước Thiếu Kiệt thuận thế đưa tay đánh tới Thiếu Kiệt đang ngồi trên ghế. Nhìn như Thiếu Kiệt đang ở thế bất lợi nhưng không phải vậy. Hà Vi ở phía cạnh cửa kính phía trong lúc này đứng bật dậy.
Thiếu Kiệt né lấy một cú đấm của phía chính diện di dời cơ thể ra khỏi vị trí đang ngồi. Một chân co lên quét ngang một cú đá nhắm vào phần hông và bụng của người kia. Cú đá của hắn quét từ phải sang trái.
Vốn hai người ban đầu nhìn như thuận lợi nhưng một cú đá của Thiếu Kiệt không phải nhẹ. Người kia bị quét thẳng vào phần hông. dồn hai người vào một chỗ người bên trong bị dán thẳng vào ghế trong. Hà Vi bây giờ cũng rời khỏi ghế đứng bên cạnh Thiếu Kiệt. Hai người bị một lực không nhỏ một người bị Thiếu Kiệt đá, một người vì đồng đội đá đem theo dư lực dồn vào người mình.
Hà Vi với Thiếu Kiệt nhìn nhau gật đầu. Bởi vì cả hai đứng cùng chiều với lại tài xế nên thấy được hành động của ông. Lúc này ông ta cũng cố gắng đánh lái chiếc xe tấp vào bên trong lề đường. Bởi trên xe đang có một đống hỗn loạn.
Thiếu Kiệt với Hà Vi cố bám một tay vào một vị trí cố định trên xe trong khi đó đám người đang xông tới không hề biết điều này. Những hành khách khác thì co cụm lại một chỗ vì sợ. Chiếc xe bị quán tính của việc thắng xe lại của tài xế nháo tới phía trước.
Đám người đang xông tới cũng bật ngửa ra sau. Có người vội vàng may mắn chụp lại kịp thành ghế hoặc là những nắm tay trên trần xe định cố định lại cơ thể thì người chạy đầu đã nhìn thấy Thiếu Kiệt theo quán tính của xe đạp về phía mình. Hắn cố gắng quơ tay qua lại nhằm kiếm một điểm tựa nhưng Thiếu Kiệt đã đưa chân đạp thẳng vào người hắn.
Nhìn mọi thứ dường như bên Thiếu Kiệt yếu thế nhưng không như mọi người nghĩ vì lối đi trên xe chỉ có một đường mà Thiếu Kiệt hắn dựa theo quán tính của vật lý. Đem người đầu tiên đạp ra phía sau nhằm tạo thêm lực dây chuyền domino cho đám người ở phía sau.
Giờ đây hắn không cần biết người nào là đầu lĩnh. Nhưng chỉ cần hạn chế được hành động của đám người này là được. Hà Vi thì bước từng bước phía sau Thiếu Kiệt.
Cô hiểu rõ một người trong hoàn cảnh như thế này phải làm điều gì. Một người đàn ông đang đánh nhau ở phía trước dù cho cô có muốn hỗ trợ thì cũng chỉ có thể đứng phía sau. Nhưng thế mới có thể làm cho người đàn ông của mình nổi bật. Dù cô không phải là bông hoa cần được bảo vệ nhưng trong mắt người khác nếu để người phụ nữ của mình động võ thì thật không tốt.
Chiếc xe dừng lại hẳn người tài xế nhanh chóng ấn gạt nút cho hai cửa trước và cửa sau mở ra. Bản thân ông nằm ở thế không chạy đi đâu được. Vì đám người vừa bị Thiếu Kiệt dùng hiệu ứng domino đánh đang ngã ngay sát bên ông.
Hà Vi đi phía sau từ từ đem những hành khách hướng dẫn đi xuống bằng cửa sau. Đám người con cháu Văn Hạ bây giờ lồm cồm trên sàn xe ngồi dậy..
Cả quá trình chỉ họ bị đánh và nằm ở thế bất lợi giờ đấy chiếc xe đã đứng lại thì họ chắc chắn có thể phản kích Thiếu Kiệt. Ngoại trừ người đầu tiên bị đánh đang ôm bụng nằm lăn lóc trên sàn kêu đau.Người phía sau cố đứng dậy nhanh nhất. Bước chân qua hắn và cố gắng tiếp cận Thiếu Kiệt.
Vì hiện tại ai cũng hiểu chỉ cần họ chậm một chút là bất lợi của họ càng nhiều. Nhưng Thiếu Kiệt nào muốn điều này. Hắn thấy Hà Vi ở phía sau. Cũng không làm gì ngoài để cho những hành khách khác trên xe rời đi.
Thiếu Kiệt hắn tránh né những đòn đánh đầu tiên hắn chụp lấy cánh tay đang đánh về phía mình kéo một cái thật mạnh ra sau rồi ép người này phải xoay người chuyển hướng vào trong hàng ghế.
Vì không lường trước Thiếu Kiệt lại làm như thế hắn bị Thiếu Kiệt làm cho xoay người vào trong hàng ghế. Đưa chân đạp một cái dính vào mặt kính Thiếu Kiệt vội bỏ nhanh chân mình xuống để tránh một đạp thẳng của một người đang đánh về phía hắn. Thiếu Kiệt lui lại bên trong hàng ghế. Đế cho người đó trượt qua trước mặt mình đến ngay Hà Vi.
Cô nàng tinh ranh do đối phương thấy đánh hụt không phòng bị Hà Vi bị cô đáp trả bằng việc chụp mấy chân hắn đẩy lên trên ghế kéo qua một đoạn. Hắn bị xoạc chân khá đau. Trong khi đó chân hắn bị nằm ở trên ghế muốn rút ra phải đưa cao lên mà Hà Vi đứng đó lấy chân mình đá ngay vào hạ bộ đang lộ thiên của hắn. Một cảm giác đau nhói chạy dọc từ hạ bộ lên khắp người. Hắn chỉ biết ôm lấy hạ bộ của mình nước mắt rưng rưng không kìm chế được.
Nhìn thấy như thế Thiếu Kiệt cũng có chút nhói nhói. Dù sao là đàn ông thấy người khác bị như thế hắn cũng có chút khó chịu. Nhưng không để Thiếu Kiệt đủ định hình được hoàn cảnh xung quanh lúc này đám người phía trước cũng không dễ dàng để cho hắn thản thơi. Tấn công dồn dập người đưa tay, người đưa chân đánh về phía hắn.
Nhưng tất cả bị hạn chế bởi lối đi và cái sự cơ động linh hoạt của Thiếu Kiệt khi mà hắn dùng những cái ghế cố định làm nơi tránh né. Có người trong lúc vội đấm vào cả cây cột sắt ở trên xe để hành khách nắm. Người thì bị Thiếu Kiệt hắn nhường lại cho Hà Vi người thì bị hắn đánh đấm không thương tiếc.
Vốn lúc đầu tài xế cũng định xuống xe nhưng mà thấy như thế cũng hiếu ký ngồi lại. Ở cái xã hội này đâu phải lúc nào cũng thấy được cảnh hành động như phim như thế này. Dù cánh tài xế cũng có không ít xích mích đánh nhau. Nhưng đánh nhau một người với nhiều người trên xe thế này quá giống quay phim hành động. Tài xế ngồi nhìn qua gương chiếu phía sau thấy hết những gì đang diễn ra tâm lý cũng có chút xúc động hào hứng.
Thiếu Kiệt đánh một lúc nhìn lại thì đám người kia cũng có không ít người nằm xuống. Lúc này có một vài người thấy thế vội thoát đi bằng lối cửa trước. Hành động của những người này Thiếu Kiệt thấy và cũng không lo lắng gì. Hắn tìm hai người cầm đầu trong đám người đang nằm trên sàn.
Trong lúc nổi hứng đánh nhau Thiếu Kiệt không để ý đối phương là ai bây giờ thấy được hai người con với lại cháu của Văn Hạ mỗi người nằm một góc hắn cũng cười một cái. Bước đến ngày trước mặt Văn Dương lôi cổ áo hắn dậy nói.
- Chào! Xem ra với những thương tích như thế này đấu giải được hay không còn là điều đáng nói đấy. Vốn định là đợi chơi với mày một chút nữa. Nhưng xem ra mày chịu không được thôi.
- Mày biết bọn tao?
Hắn giật mình nhìn Thiếu Kiệt hắn không ngờ người Thiếu Kiệt nói chuyện lại là hắn trong khi đó đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
- Làm sao không biết bố cậu Văn Hạ không nói với cậu và con hắn không được đụng tới tôi sao. Xem ra hắn cũng không tin hai người gặp phải tôi đi. Lần trước tôi có thể bỏ qua rồi nhưng có trách chỉ trách bố cậu nhúng tay vào việc không nên làm.
Thiếu Kiệt một tay nắm lấy cổ áo của Văn Dương kéo lên còn một tay lúc nào cũng để một nắm đấm trước mặt vừa nói chuyện với con của Văn Dương với giọng điệu bề trên.
- Mày biết bố tao? Không thể nào nếu biết ông đã nói với bọn tao
- Đúng bố mày không biết tao nhưng đắc tội với tao, đơn giản thế thôi. Mày tưởng bố mày thông qua mày rửa tiền khác hay. Dù sao tao cũng phải xác nhận con đường này ít người làm kế hoạch thành công lại cao. Người nào lại nghĩ đến tiền bán nhân vật game chỉ là một đợt luân chuyển tiền tệ đúng không nào.
Hắn nhìn chằm chằm vào Thiếu Kiệt bởi vì hắn nghĩ việc này làm gì có người nghĩ đến nhưng khi nghe từng câu từng chữ của Thiếu Kiệt nói ra việc này hắn thật sự không hiểu tại sao người thanh niên trước mặt lại biết nhiều như thế. Cố bình tĩnh lại hắn cố chối bỏ việc này.
- Mày biết nhiều rồi đấy! Mày đừng nghĩ cái gì mày suy nghĩ ra đều là đúng tao thích chơi game thích được lãnh giải vậy thôi. Mày đừng suy bụng ta ra bụng người.
- Vấn đề này không phải mày nói không là không đâu. À sáng giờ chắc mày chưa gọi cho ông già mày nhỉ. Đúng không mà cũng phải thôi bố mày bị bắt rồi thì đâu liên lạc gì được với mày. Xem ra tốt nhất là mày làm chuyện gì thì lát nữa khai cho tốt không khéo là ngồi gỡ lịch hơi bị lâu đấy.
Hà Vi bây giờ vừa mới gọi điện thoại xong cũng quay lại nói với Thiếu Kiệt làm cho con của Văn Dương tin chắc rằng những gì hắn nói đều là sự thật.
- Năm phút nữa Khương Đào đến nhận người hắn đang bên chỗ tổ chức giải đợi bọn này nên giờ để họ chạy qua.
Con Văn Hạ nghe được những gì Hà Vi vừa nói cũng vội lồm cồm ngồi dậy định chạy ra khỏi xe buýt thì bị cánh cửa trước đóng lại hắn đập mặt vào cánh cửa, một cái thật mạnh rồi ngồi xuống sàn xe ôm đầu.
Thiếu Kiệt nhìn qua tài xế vừa để tay khỏi nút đóng cửa trước cũng gật đầu. Người tài xế này cũng cười lại với hắn. Khi này người soát vé mới rụt rè từ cửa sau lên nhìn một chút trên xe. Nhìn cảnh tượng đập vào mắt hắn là một đám người đang nằm kêu la còn Thiếu Kiệt và Hà Vi hoàn toàn không bị thương tích nào. Cố gắng lấy hơi nói một câu.
- Mấy người phá rối trật tự công cộng biết như vậy làm hành khách sợ bỏ chạy hết lỡ như họ báo cho công ty thì bọn tôi phải làm sao.
Hà Vi nghe hắn nói thế cũng chỉ cười cười đáp lại.
- Chuyện này anh không phải lo. Việc của anh miễn là anh làm tốt không người nói được anh còn việc này không phải của anh thì ở đó mà đứng nhìn thôi. Mất của anh đồng nào trong hoa hồng hàng tháng thì sẽ có người giải quyết cho anh.