Chương 612: Lấy số lượng bù chất lượng.
Không có việc gì có thể bằng chuyện đối thủ lâu năm bị hạ gục đẹp mắt. Dù không phải chính tay họ làm nhưng những việc này họ cũng có một phần.
Nhưng không khí cũng không tồn tại lâu khi mà Hà Thúc đem những việc mà Hà Vi đã nói với ông nói ra với mọi người trong phòng thì những ánh mắt đăm chiêu, những cái cau mày hiện rõ ra những đường nhăn trên trán thật sự làm họ căng thẳng. Trương Lão hiện tại sao một lúc im lặng cũng thấy mình nên cần nói gì.
- Theo tôi thấy việc này có thể nhưng không biết là đám người của bên Anh Hùng thật sự có được bằng chứng xác đang hay không. Nhưng mà chắc rằng việc này có thể xảy ra nếu không khéo thì có thể sẽ giống như thằng nhóc suy nghĩ.
- Còn thật với không thật tôi thấy chuyện này chắc chắn có một trăm phần trăm. Mấy người có thấy hai lão ta cả ngày dường như không làm việc gì. Lại chẵn quan tâm con mình ra sao hay không. Tôi nói nhé hai lão có vấn đề chắc chắn luôn, nếu không thì nhìn biểu hiện của hai lão có thấy con mình giống bị bắt không. Người ta lo lắng cho con còn không hết hai lão ung dung ngồi đánh cờ với nhau uống trà. Hôm qua đi gặp mà tức chết.
Lưu Hoan bây giờ nói ra những bực tức của mình khi đi thăm hai lão già này. Dù sao vẫn là người cùng thế hệ thấy hai người bị như thế hắn cũng không đành lòng nhưng tới nơi thấy hai người ngồi đánh cờ uống trà xem như không có chuyện gì là cho Lưu Hoan bực tức phải đi về. Ít ra hai người cũng phải có một chút gì đó để hắn có thể an ủi đăng này lại qua bình tỉnh như việc không liên quan đến họ vậy.
- Lão lưu tôi nói ông. Ông đi gặp hai người đó chủ yếu là xem hai người kia thất bại ra sao thôi. Tôi hiểu ông quá mà lại còn bày đặt. Nhưng mà phải nói xem ra dự đoán của thằng nhóc là đúng nếu không hai lão ta không như thế đâu. Mẹ chứ con tôi mà bị bắt như thế tôi cũng lo lắng chứ không phải được như hai lão đó ngồi đánh cờ uống trà đâu.
Trần Lão bây giờ mới nói ra suy nghĩ của mình. Còn đặt thử mình vào tình huống như thế. Mọi người đều biết hôm qua Lưu Hoan đi thăm hai người kia về kể lể không hài lòng về chuyện này nên cũng khó hiểu. Hiện tại thì khá rõ phải có điều gì đó họ chưa biết trong chuyện này. Mà giờ đây với sự nhắc nhở chuyển lời của Thiếu Kiệt họ thấy việc này chắc chắn có khả năng.
- Cái tôi muốn nói là hai người đó truyền tin ra ngoài bằng cách nào và cho ai. Lần này lên kế hoạch cứu người họ sẽ cứu như thế nào và nhóm đối tượng nào là người mà hai người kia nhờ vả đây.
Hà Thúc nói ra những thắc mắc hiện tại của mình ngay lúc này. Đám người xung quanh cũng không biết trả lời như thế nào. Việc tại sao lại phát sinh việc này và ai là người đưa tin và truyền tin bằng cách nào thì không ai có thể giải đáp.
Trương lão suy nghĩ một lúc lâu rồi mới trầm giọng xuống nói ra những phân tích trong đầu mình.
- Xét về việc hai lão ta bị giam lỏng trong nhà không đi đâu được. Và người cũng bị hạn chế. Dù rằng mọi hoạt động của họ bình thường nhưng tôi cứ cảm thấy bất thường như thế nào đấy. Không hiểu sao cứ có cảm giác bất an.
- Ừ tôi cũng thế. Điện thoại không liên lạc được mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát nhưng tôi thấy cứ sao sao ấy. Nếu để hai người đó trong viện dưỡng lão hay hơn chứ tại sao lại để ở nhà lão Ngô đó chứ. Tôi đề nghị chuyển hai lão đi nơi khác không thể để ở đó được.
Lưu Hoan bây giờ suy nghĩ một chút cũng thấy việc này không thích hợp vì tránh để có những lời không hay. Nên Ngô Diệp hai lão già được đặt trong nhà Ngô Minh. Dù sao thì nếu để hai người biên chế vào trong viện dưỡng lão ngay lúc này thì mọi chuyện có thể sẽ không dễ dàng không chế.
- Không làm như thế đưa vào viện dưỡng lão hay là đưa đi một địa phương khác sợ không được. Dù rằng hai lão đã lớn tuổi nhưng bên dưới hai lão ta vẫn còn có một số đệ tử nắm những vị trí trọng yếu chưa thể thay thế nếu có gì đó không hay sợ rằng chúng ta không đủ người sắp xếp.
Trần lão bây giờ đem những suy tình bố cục nói ra mà thở dài. Trong một lúc để có thể kiếm được nhiều người thay thế vị trí các nơi cần thiết là không thể nào. Dù trong thể chế có những việc không giấu được nhưng chỉ cần không thay thế họ mà để cho những người đó làm việc một cách bình thường thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
- Thật cũng hết cách mới phải sử dụng phương án này dù đã có chuẩn bị nhưng không ngờ người của hai nhà lại nhiều như thế muốn động tới hết một lúc cũng không thể được. Bây giờ chỉ có thể đợi được xem phương thế lực và người nào đang tiếp tay cho hai lão già đó thông qua hình thức nào thôi.
Trương lão cũng gật đầu xác nhận đồng ý với Trần lão sự việc không đơn giản như vẻ bên ngoài. Vì khi trực tiếp động vào chính thế lực hai nhà này mới thấy được một số thứ khó làm.
- Tôi không biết mấy ông nghĩ sao nhưng mà tôi thấy sợ rằng trong nhà lão Ngô Minh có hầm ngầm. Nếu không hai người này bằng cách nào để liên lạc ra ngoài khi mà họ thậm chí bị giám sát khá gắt gao kể cả điện thoại cũng không được sử dụng. Người tiếp xúc đều không mấy ai. Vậy mà vẫn có thể nhờ cứu viện được thì chắc chắn phải có nơi nào đó bí mật trong nhà mà chúng ta không biết.
Lưu Hoan nói ra suy nghĩ của mình làm cho mọi người trong phòng nhìn hắn. Điều này là có khả năng lớn nhất nếu không thì hai người kia cũng không thể nào đem tin tức ra ngoài một cách thuận tiện. Điều này có thể giải thích cho toàn bộ quá trình nhờ đến sự cứu viện bên ngoài của hai người.
- Có thể lắm. Xem ra phải ra soát lại một lần nữa còn việc cần thiết bây giờ là lần này lão Lưu là người được lợi nhất. Ông nói đi Thiếu Kiệt nó hiện tại sở hữu công ty thuốc lá nếu đưa về cho quốc gia ba mươi phần trăm thì chúng ta phải để một người nắm giữ những cổ phần này thay mặt cho quốc gia mới được. Nếu không sẽ bị quy chụp là nhà nước cấu kết với doanh nghiệp đấy.
Hà thúc bây giờ đi vào việc chính cần thiết. Vì Tăng Anh Hùng vẫn chưa có điều tra chính thức nào về những người mà hai lão già Ngô Diệp đã liên lạc nên trước khi có tin tức chính xác thì ông thấy nên nói rõ việc này để tìm cách giải quyết.
Lưu Hoan lúc này suy nghĩ một chút mới nêu ra ý kiến của mình. Ông thấy việc này không khó nhưng cũng không dễ dàng gì có được số cổ phần kia một cách chính quy nhất.
- Cũng được tìm người đại diện thì không khó hiện tại Lưu Chính nó cũng không mấy liên quan bên bộ phận ngân sách nhà nước nó nắm thì không vấn đề gì rồi nhưng việc nắm giữ này nên giải quyết ra sao mới là vấn đề chính.
Trương Lão gật đầu đem ý nghĩ của mình nói với Hà Thúc và những người trong phòng.
- Chúng ta đều biết Thằng nhóc Thiếu Kiệt nó có cho đi số cổ phần này đúng là không có vấn đề như việc không phải trả một đồng nào cho số cổ phần này mới là đáng nói. Nếu không trả tiền mua cổ phần thì được xem như là hối lộ bằng hình thức cho tặng qua cáp giá trị cao. Đám người của Lâm gia cũng không bỏ qua việc này. Phải có cái gì đó để số cổ phần này chúng ta nắm lấy một cách danh chính ngôn thuận.
- Tôi thấy khó đấy! Vấn đề cho tặng chắc chắn là không được. Nếu như có một chút gì đó thao tác trong này mới được. Nếu không muốn doanh chính ngôn thuận để cầm lấy số cổ phần này không phải dễ. Muốn có cổ phần thì phải mua mà tiền mua ba mươi phần trăm này không phải ít nếu không đám người của Lâm gia chắc chắn không đồng ý.
Lưu Hoan lắc đầu. Hắn thấy khó nhất là làm sao để có thể thuyết phục một cách tốt nhất đám người của Lâm gia. Chiếc bánh ngon nhất bị Thiếu Kiệt lấy mất thì chắc chắn Lâm gia không để đám người của hắn hưởng một phần cho dù Thiếu Kiệt có tự nguyện cắt đi một phần đưa cho họ.
Trần Lao âm trầm suy nghĩ một lúc một chút gì lóe lên trong đầu ông rồi nhìn mọi người trong phòng cười cười nói.
- Tôi thấy không hẳn là không có cách đâu. Mọi người nghĩ nhé miếng bánh này chắc chắn Lâm gia sẽ không bỏ qua. Nhưng chỉ có chúng ta biết Thiếu Kiệt đang nắm giữ. Lâm gia sẽ dốc túi cho cái bánh này. Còn những nơi khác sẽ không chú tâm. Cái họ muốn là lấy lớn không lấy nhỏ. Mà tất cả sản nghiệp của Diệp Nhi không chỉ có mỗi công ty thuốc lá đi.
Lời nói của hắn làm cho mọi người trong phòng mắt sáng rỡ vui mừng. Việc Thiếu Kiệt là chủ sở hữu của công ty thuốc lá chỉ có họ biết. Lâm gia sẽ chỉ chú tâm vô công ty thuốc lá lúc này những sản nghiệp nhỏ của họ sẽ không để ý. Trong khi đó sản nghiệp nhỏ của Diệp Nhi đám người Hà Thúc có thể mua lại với giá rẻ hơn vì không ai tranh với họ. Nếu đem những sản nghiệp thu được này đổi lấy ba mươi phần trăm cổ phần vẫn là có một chút hợp lý.
Lưu Hoan sau khi suy nghĩ triệt để vấn đề này mới vỗ đùi mình một cái vui mừng nói.
- Cách này hay đấy! Không cần bỏ ra quá nhiều tiền để có thể đổi lấy ba mươi phần trăm cổ phần kia. Như thế tất cả khi trao đổi với nhau đám Lâm gia chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt mà không nói được gì. Lấy nhỏ đổi lớn. lấy số lượng bù chất lượng. Không tồi đâu. Việc này có thể để Lưu Chính bên ngoài thực hiện được.