Chương 617: Mất Ô Mới Mặc Áo Mưa

Siêu Việt Tài Chính

Chương 617: Mất Ô Mới Mặc Áo Mưa

Hà Vi bây giờ cũng gật đầu chấp nhận việc này không khó. Cô ngồi xuống cùng Thiếu Kiệt và mọi người ăn tạm một chút mì. Lý Bân thì hắn không cần lo lắng gì hết cứ bỏ nước sôi vào rồi lại trộn lên một chút.

- Anh Kiệt! Lần này không chỉ Thanh Hàn mà bà chị em cũng muốn đi học ở đây. Anh xem lần này em số khổ thế nào hết bà chị kiểm xoát lại thêm Thanh Hàn chắc lần này chết quá.

Thiếu Kiệt nghe Lý Bân nói thế cũng cười cười lắc đầu.

- Chú mà thấy khổ thì kệ chứ. Nhưng mà anh thấy như thế cũng tốt có người kiểm xoát chú mày bớt làm việc dư thừa đi. Cần phải làm như thế chú mày mới đi vào khuôn phép được. Cứ như thế từ từ sẽ quen thôi. Chứ không ai quản được chú mày thì anh cũng bó tay sao này có những việc cần thiết làm sao dám giao cho mày đây. Quyết định vậy đi. Ngọc Nhi em nhắn tin hôm nay họp để anh giao hết toàn bộ quyền hành ra cho mọi người tự lập nhớ để mọi người có mặt đầy đủ là được rồi. Đi tắm rồi đi học đây.

Thiếu Kiệt nhanh chóng ăn xong ly mì của mình rồi đứng lên. Mọi người thấy thế cũng không nói gì. Chỉ có Lý Bân suy nghĩ một chút vấn đề Thiếu Kiệt vừa nói. Hắn biết Thiếu Kiệt muốn tốt cho mình. Hắn nếu không có người kiểm xoát được những chuyện hắn làm chắc chắn sau này với tính tùy hứng của mình Lý Bân chắc chắn chịu nhiều thiệt thòi.

- Thôi đành chịu vậy Anh Kiệt đã nói như thế giờ có muốn làm gì cũng không được.

Mọi người thấy Lý Bân chán nản cũng che miệng cười. Họ hiểu rõ thằng này miệng thì nói như thế nhưng dễ gì đồng ý chuyện này. Lý Bân hắn không tự ý làm theo những gì mình thích đã là may lắm rồi.

Đợi cho Thiếu Kiệt chuẩn bị xong mọi việc mọi người mới cùng hắn lên xe đi đến trường. Việc Thiếu Kiệt đi học bằng ô tô và mấy ngày đầu còn là tâm điểm của sự chú ý nhưng hiện tại nó không còn gì là mới lạ nữa. Nhưng hôm nay lại khác. Trên xe Thiếu Kiệt bổng nhiều hơn một người đi xuống.

Ngọc Nhi, Lý Bân, Thanh Hàn. khi bước xuống xe mọi người đều chú ý một chút đến một thiếu nữ không mặt đồng phục học sinh. Thay vào đó là một bộ quần jean áo thun khá thời trang.

Chiếc áo thun bó sát người thể hiện rõ những đường cong của Thanh Hàn những chỗ nào cần thiết nổi trội đều làm thu hút không ít ánh mắt nhìn vào nhóm người Thiếu Kiệt.

- Sao nào không khí làm tâm điểm của sự chú ý như thế nào. Nếu mà Thanh Hàn đi học được thì cũng sẽ trở thành tâm điểm như thế thôi. Trước có Ngọc Nhi, Nhã Oanh một số người nữa. Hiện tại có thêm Thanh Hàn xem ra trường mình ngày càng đông vui.

Thiếu Kiệt bây giờ mới châm chọc một chút Thanh Hàn. Nhưng lại bị Ngọc Nhi ở một bên nhéo lấy hông hắn. Mặt thì cười nhưng hắn kêu khổ trong lòng tuyệt kỹ này của phụ nữ không cánh đàn ông nào thoát được.

- Thanh Hàn nay lúc trước cậu đang học thì phải nghĩ lúc đó cậu đang học lớp mấy?

- À lúc đó mình đang học ở sơ cấp trung học.

Ngọc Nhi thấy Thanh Hàn cũng muốn đi học lại nhưng không biết kiến thức của Thanh Hàn là nằm ở đâu. Điều này quan trọng cũng không kém nếu kiến thức của cô ta không đủ Thiếu Kiệt cũng bó tay.

Nghe được Thanh Hàn trả lời Ngọc Nhi xong Thiếu Kiệt chỉ biết há hốc mồm. Hắn hiện tại biết mình xin Tần Tiến cỡ nào đi nữa việc này cũng không được chấp nhận bởi Kiến Thức của Thanh Hàn không đủ.

- Thôi rồi lụm ơi! Việc này làm sao mà được! Thanh Hàn không đủ Kiến Thức làm sao mà học được chương trình này. Có muốn xin cho cô ấy đi học cũng không được.

- Thấy chưa anh nói rồi mà em học không được đâu. Thôi đi về. đi về để anh nhờ người chở về nhà cho chắc ăn.

Lý Bân nghe Thiếu Kiệt nói thế mừng rở Bản thân hắn không cần phải bị kiếm soát bởi Thanh Hàn ở trường nên hoạt động mau chóng nhất có thể để xua đuổi Thanh Hàn trở về.

Thanh Hàn lúc này trừng mắt với lại Lý Bân một ánh mắt hăm dọa thấy rõ. Bây giờ Thanh Hàn mới nhìn Thiếu Kiệt hỏi.

- Thế Không có cách nào khác à. Nếu mà không đi học được thì cậu xin cho tôi đi cùng ngồi học nhưng không có hồ sơ là được mà. Chắc chắn vấn đề này không sao. Tiền học phí vẫn đóng nhưng chỉ là không có danh sách học sinh thôi tôi nghĩ chắc được.

- Ý Kiến của Thanh Hàn không tệ à. Việc này chắc thầy Tiến đáp ứng. Dù sao mọi người đi hết để cô ấy ở nhà một mình cũng không ổn lắm. Thanh Trúc hiện tại cũng đang làm một số giấy tờ chuyển về nước học.Như thế chỉ có mỗi Thanh Hàn là ở nhà. Hà Vi thì có công việc cũng không có rảnh. Như thế để Thanh Hàn ở nhà chẳng phải thiệt thòi sao.

Ngọc Nhi thấy Thanh Hàn nói ra ý kiến rất được. Hơn thế nữa là mọi người cũng có thể đi học chung không phải để cô ở nhà Một mình. Thiếu Kiệt thấy cách này đúng là có thể giải quyết được một phần vấn đề. Lý Bân nhìn mọi người dường như ai cũng đồng ý với việc này bắt đầu trở lại trạng thái như quả bong bóng xì hơi.

- Như thế cũng được! Nhưng mà muốn hay không phải thông qua Tần Tiến trước đã. Thanh Hàn đi cùng tôi lên gặp Hiệu Trưởng xin xem việc này được không. Lý Bân và mọi người về lớp trước nhé.

- Ừ cậu với mọi người đi trước đi mọi người về lớp là được rồi.

Ngọc Nhi bây giờ mới gật đầu đáp lại lời Thiếu Kiệt. Cô thấy việc để Thanh Hàn đi học được hay là do Thiếu Kiệt hắn thuyết phục Tần Tiến là nhiều nhất.

Thanh Hàn lúc này cũng đi theo Thiếu Kiệt. Hai người dừng lại trước của phòng của Tần Tiến. Bây giờ bên trong vang lên tiếng nói nghe rõ ràng là đang gây gỗ.

- Trước đây ông như thế nào thì tự chuốc lấy. Hiện tại tôi cũng chỉ ngang hàng với ông thôi. Làm việc như thế nào quyết định ra sao là của ông. Tôi không quan tâm ông muốn để cho tôi xem xét đề cử cho ông thăng chức thì không có chuyện đó.

Thiếu Kiệt nghe giọng nói của Tần Tiến từ trong phòng phát ra cũng có chút nhíu mày. Tần Tiến dù sao đã có quyết định bổ nhiệm hiện tại chưa ngồi vào chức đã có người muốn lo lót để đề cử đối phương thăng chức thì không thể nào. Cái ghế của Vũ Luận xem ra không yên bình.

- Tân Tiến tôi nói cho ông biết. Ông không lựa chọn người đứng vào cùng một lộ tuyến thì trước sau cũng bị đá ra, Lân này ông nghĩ xem tôi còn thoát trong sự kiện động trời ở Ngọc Châu. Thì xem ra cái ghế của Vũ Luận ông có nhưng mà không biết tận dụng thì chỉ có chết thôi.\
Giong nói này làm cho Thiếu Kiệt ngẫn người ra, hắn nghe được tiếng nói cũng biết người đang nói chuyện với lại Tần Tiến bên trong là ai. Dù sao giọng nói này rất quen thuộc.

" Xem ra Văn Hạ này có cách thoát khỏi dính líu đê đám người Ngô gia nhưng vẫn chưa bỏ nhưng vị trí sắp tới bỏ trống nên muốn để Tần Tiến đừng theo đội của mình đi. Tên này đúng là mất dù thì mặc áo mưa mà."

Thiếu Kiệt nghĩ thầm trong bụng như thế nhưng lúc này Tần Tiến đã quát lớn ở bên trong phòng.

- Chết thì mặc tôi ông cũng không có quyền. Hiện tại tôi lấy danh nghĩa Hiệu Trưởng ở đây. Mời ông rời khỏi đây, Tôi không tiếp ông.

Thấy tới đây cũng không còn vui nữa. Thiếu Kiệt mới đưa tay lên cửa gõ vài cái

" Cốc Cốc Cốc "

Âm thanh của tiếng động gõ cửa làm cho Tân Tiến vào Văn Hạ đều giật mình. Nhưng thay vào đó Thiếu Kiệt đã đẩy cửa vào. Tần Tiến thấy người tiến vào phòng là ai cũng khẻ mỉm cười. Ông biết Thiếu Kiệt cũng không ưa gì Văn Hạ giờ đây những chuyện vừa rồi Thiếu Kiệt đều có thể nghe thấy thì Văn Hạ hết đường chạy chức.

- Xem ra ông mất Ngô gia với Diệp gia lại có thể thoát khỏi chuyện lùm xùm còn muốn thăng quan tiến chức sao. Cũng thú vị đấy ông không sợ làm tâm điểm cho người khác sao Văn Hạ.

Thấy người bước vào là Thiếu Kiệt. Văn Hạ có chút run run bởi những chuyện ở Ngọc Châu hắn hiểu Ngô gia với Diệp gia làm sao ra nông nỗi này.

Họ bị chính một người đánh bại mà hiện tại người này lại đứng trước mặt hắn. Tỏ vẻ những chuyện vừa rồi hắn đều nghe thấy. Như thế chẳng khác nào Văn Hạ hắn thầm tự trách mình tại sao lại đi đến đây để tự mình chui đầu vào rọ. Hắn quên mất ở đây còn có tên ôn thần này.

- Ấy vừa rồi tôi với thấy Tiến đâu có gì. À cậu cần gặp Tần Tiến đúng không cũng trễ rồi tôi đi về làm việc cậu ở lại mạnh khỏe tôi đi trước.

Văn Hạ hắn bây giờ gấp rút giữ mạng của mình. Nếu không thì hắn chưa biết chừng trở thành con dê cho Thiếu Kiệt khai đao nữa mới là điều trọng yếu.

Tần Tiến thấy Văn Hạ như thế cũng mở cờ trong bụng hơn ai hết hắn thấy Văn Hạ đúng thật sự là phiền toái. Những chuyện như thế này mà cũng lôi kéo hiện tại ai mà không biết những chức vụ đang để trông kía là món mồi dụ những người chia bè kéo cánh của đám người Hà thúc ở Ngọc Châu vào cấm dưới đang ở Lưu Minh. Vậy mà Văn Hạ hắn vẫn nhảy vào vũng nước đục này được mới là điều đáng nói.

Thiếu Kiệt cũng không nói gì Nhìn Văn Hạ rời đi hắn không biết rằng Văn Hạ khi vừa rời khỏi phòng đều cầu trời khấn phật cho chuyện ngày hôm nay Thiếu Kiệt đừng tìm đến hắn. Nhưng Với Thiếu Kiệt lại khác những người nào đáng ra tay thì ra tay những người như Văn Hạ không có hắn thì vẫn có người khác làm. Hắn không thể nào để tâm hết mọi việc của những người khác được.

Tần Tiến bây giờ mới ngồi xuống bàn thoải mái nhìn Thiếu Kiệt nói.

- Sao hôm nay rồng đến nhà tôm đây có việc gì cần lão già này giúp sao. Cậu chỉ cần nói một tiếng con tôm này mặc cho cậu sử trí.

- Làm gì có rồng với tôm ở đây. Hôm nay em đến xin cho Thanh Hàn đi học thôi. Nhưng mà điều kiện của cô ấy dương như không phù hợp lắm định hỏi thầy xem có cách nào giúp không này.