Chương 534: Sở Hữu Hay Nắm Giữ.
Nhưng cả hai đều biết Thiếu Kiệt muốn làm rõ nghi vấn của mình về cái khối lập phương của hắn. Giờ có một người cũng sở hữu vật như thế xuất hiện nên hai người cũng chỉ biết im lặng đợi cho Nguyễn Thanh Trúc ngồi xuống Hà Vi không đợi được mới lên tiếng nói.
- Bạn gì đó! Bạn có thể nói rỏ lai lịch của cái khôi vuông này được không.
Nhìn Hà Vi không gọi tên mình Nguyễn Thanh Trúc chỉ mỉm cười nhìn trên bàn đặt cái hộp gỗ để trước mặt mình.và cái hộp inox đang để bên cạnh nói.
- Hèn gì nó chỉ phản ứng lại bằng màu sắc! Thôi được nếu muốn biết vật tốt thôi tôi sẽ trả lời nhưng tôi muốn được xem thử khối lập phương của mọi người một chút.
Thiếu Kiệt bây giờ gật đầu.Hắn cầm lấy cái hộp inox mở ra. Bây giờ trong căn phòng hoàng toàn yên tỉnh. cùng lúc đó hộp gỗ đang đóng trên bàn bổng nhiên bật ra khối lập phương mau xanh rời khỏi hộp bay ngay về phía khối lập phương của Thiếu Kiệt vừa đổ ra trên tay.
Nỏ chỉ dừng lại khoảng cách chừng một bàn tay lơ lững trên không trung cách khôi lập phương của Thiếu Kiệt một chút rồi đứng im. Sự bất ngờ mà khôi lập phương màu xanh đem lại làm cho Hà Vi lẫn Ngọc Nhi giật mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nguyễn Thanh Trúc chỉ cười nhẹ một cái nhìn Hoàng Thiếu Kiệt lắc đầu.
- Xem ra thật sự chưa kích hoạt khả năng thật sự à. Vậy thì không biết cậu có phải người năm giữ hay không đây! Hay là chỉ là người sở hữu thôi.
- Chuyện gì đang diễn ra
Ngọc Nhi nhịn không được mới lên tiếng nói. Những gì đã xảy ra trái với quy luật tự nhiên phản lại định lý của khoa học vật lý. Một vật không có sự tác động nào đến nó lại thoát ly ra khỏi sức hút của trái đất mà tự hành động như thế này thì không phải chuyện mà cô hiểu biết.
Dùng tay lau hai mắt mình một hồi để cảm thấy việc này không phải là ảo giác đem lại Ngọc Nhi bây giờ nhìn lại Nguyễn Thanh Trúc đang ngồi trước mặt. Khối Lập Phương kia vẫn không di động mà đứng giữa không trung. Thiếu Kiệt bất động nhìn khối lập phương trên tay mình. Vì cả hai khôi vuông đều ở trước mặt một cái hắn phải cầm còn một cái đang bay lơ lững thật sự.
- Vậy cậu có thể cho biết cậu là người sở hữu hay là người nắm giữ không
Âm thanh của Nguyễn Thanh Trúc vang lên một lần nữa Thiếu Kiệt nhịn không được bèn nhét khối vuông của mình vào trong hộp inox đóng lại. Cái khối vuông màu xanh kia cũng di động theo nhưng khi Thiếu Kiệt vừa đóng hộp inox hắn vừa bỏ khôi lập phương của mình vào thì khối vuông màu xanh tự động rời xuống. Nhanh tay chụp lấy vật của mình Nguyễn Thanh Trúc đặt nó trở lại trong hộp gỗ.
- Việc này là sao. Người sở hữu với người nắm giữ có liên quan gì? và nó khác nhau ở điểm nào. Vấn đề tại sao những cái này lại xuất hiện sự biến hóa khác thường như thế. Đây không phải là một khối vuông bình thường thôi sao?
Thiếu Kiệt cố gắng giữ bình tỉnh nói ra những điều mình thắc mắc với hắn hiện tại cần phải biết được những gì phát sinh đã sảy ra. Và người có thể trả lời việc này và duy nhất làm cho nhưng thứ này có thể phơi bày ra ánh sáng là người đang ngồi trước mặt hắn.
- Được tôi sẽ nói một chút để cho cậu hiểu được vấn đề này một cách đơn giản nhất. Nhưng trước hết tôi sẽ nói sự khác nhau của sở hữu nó và nắm giữ nó là như thế nào. Sở hữu không có nghĩa là có thể sử dụng nó một cách đúng với ý nghĩa của nó. Việc sở hữu chỉ có thể xem nó như một vật đáng giá sưu tầm mà không có vấn đề gì có thể mang lại từ nó. Nhưng nắm giữ lại khác nếu thật sự nắm giữ nó thì nó sẽ có một điều kì diệu mà chỉ khi nào cậu là người nắm giữ mới biết được. Khôi lập phương của cậu tồn tại với hai khối còn lại của tôi và một người khác nữa. Nhưng nó không chỉ như thế mà còn có năm mảnh tam giác đi cùng tạo thành một tam giác đều và một trong ba khối lập phương sẽ là trung tâm cái của tôi thì không phải vậy một là cậu hoặc là người khác sẽ là trung tâm vậy thôi.
Thiếu Kiệt thông qua lời nói của Nguyễn Thanh Trúc tạo ra hình ảnh ghép nối của tám mãnh kim loại tạo thành một hình tam giác đều với ba khối lập phương như thế nào rồi trầm ngâm suy nghĩ.
- Làm sao biết Thiếu Kiệt là người nắm giữ hay chỉ là người sở hữu vật này. Cô cũng chưa nói rõ tại sao cái của cô lại có màu còn cái của Thiếu Kiệt thì không? Nó liên quan gì đến nhau?
Hà Vi lên tiếng hỏi trực tiếp Nguyễn Thanh Trúc vì qua lời nói của cô ta vẫn có nhiều điều mập mờ vô hình không tồn tại. Dù những thứ diễn ra trước mắt thật sự là một thứ khó có thể hình dung được.
- nắm giữ hay sở hữu tùy thuộc vào nó đối với cậu như thế nào thối chỉ khi nào tôi xác định rõ nó thuộc phương diện nào tôi sẽ nói điều còn lại. Vì nếu sở hữu không mà các người biết những việc khác thì cũng không làm được gì. Còn muốn biết sở hữu hay nắm giữ rất đơn giản. Cái này thuộc về ai thì người đó nhỏ một ít máu lên khối lập phương là được.
Thiếu Kiệt cau may. Cái vấn đề này giống như nhỏ máu nhận chủ của các binh khí thần khí trong những truyện tiên hiệp, huyễn huyễn hay là mấy truyện viễn tưởng dị giới thường hay xuất hiện. Ở đây là thế giới thực lại có cả trò này thì thật sự Thiếu Kiệt không dám tin tưởng.
- Ý của cô nói vật này là một thần khí. Chỉ khi nào nhỏ máu được sự đồng ý của thần khí mới nắm giữ năng lực thật sự của nó đúng không? Nhưng với tôi nó như một khối inox bình thường nếu đem đập ra hay là nung nóng lên chắc chắn sẽ xuất hiện biến đổi và nó chỉ giống như những thứ vật chất bình thường xuất hiện thôi. Một inox nguyên khối thì cũng vậy mà làm gì thần khí ở đây chứ.
Nguyễn Thanh Trúc nghe Thiếu Kiệt đáp lại lời mình cũng cười lớn lắc đầu. Hành động của cô làm cả ba người thắc mắc. Vì việc Thiếu Kiệt nói rất đơn giản và hiện thực chỉ có là hắn thấy đẹp nên để lại làm vật lưu giữ kỉ niệm mà thôi.
- Tin tôi đi những thứ đó không làm thay đổi nó đâu. Cái khôi này của tôi đã thử rồi. Và nó trải qua cả nhiệt độ ba ngàn độ c vẫn không thay đổi thì khối lập phương này của cậu cũng thế thôi. Cậu nói được hai chữ Thần Khí xem ra cậu cũng biết chút ít. Nếu muốn biết thật sự đơn giản không phải cậu nhỏ máu vào khối lập phương rồi sẽ biết sao. Nếu là sở hữu nó sẽ không thay đổi gì chỉ dính lên đó một chút máu chùi đi sẽ xong. Còn nếu nắm giữ thì lại khác. Cậu có thể thử.
Ngọc Nhi với Hà Vi nhìn Thiếu Kiệt gật đầu. Việc này đơn giản chỉ cần một chút máu nhỏ lên là được. Nhưng Thiếu Kiệt cũng tò mò xem liệu nếu cái khôi lập phương là Thần Khí thật sự thì nó có giống như những truyện tiên hiệp kia. Ai nhận chủ cũng được hay không.
- Ngọc Nhi với Hà Vi lấy máu của em thử trước đi. Anh muốn biết liệu điều cô ta nói đúng không. Nếu một trong hai người mà nó có điểm khác biệt như cô ta nói thì cũng không sao xem như hai người giữ giùm anh vật này.
Ngọc Nhi với Hà Vi gật đầu. Hai người cũng muốn biết việc này sẽ diễn ra như thế nào. Thiếu Kiệt nói không sai. Nếu lỡ như nó làm ra biểu hiện chấp nhận gì đó thì hai người cũng vẫn là người của Thiếu Kiệt. Đồ vật cũng là của hắn không chạy đi đâu được.
- Không sao ba người cứ thử đi. Tôi chờ chỉ cần biết người nắm giữ thật sự là được.
Nguyễn Thanh Trúc cũng từ từ nói ra xem như chuyện này không tốn thời giản của cô là mấy. Lúc này cô lấy hộp gỗ của mình khóa chặt lại không để cho nó bay ra khỏi hộp. Thiếu Kiệt mở hộp inox lấy ra khối lập phương Hà Vi. lấy dao đâm một chút trên đầu ngón tay mình. Một giọt máu màu đỏ chảy ra trên đầu ngón tay. Cô cầm lấy nó nhiễu giọt máu của mình lên trên khối lập phương.
Khôi lập phương lúc này lóe sáng lên một cái rồi tắt đi nhưng giọt máu xuất hiện cũng không có phản ứng gì. Vốn thấy anh sáng lóe lên Nguyễn Thanh Trúc có phần dừng lại nhưng rồi lại lắc đầu. hành động này của cô nói lên tất cả Hà Vi không phải người nắm giữ như cô nói. Thiếu Kiệt cầm lấy khối lập phương lau đi vết máu của Hà Vi.
Ngọc Nhi cũng thế sau khi Thiếu Kiệt lau sơ khôi lập phương Cô cũng làm hành động như của Hà Vi bây giờ hình ảnh lóe sáng lên lại xuất hiện một lần nữa nhưng nó lại vụt tắc.
Nguyễn Thanh Trúc lúc này nhìn hai người đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó xong lại lắc đầu lên tiếng nói.
- Cả hai người không phải người nắm giữ nhưng cũng không phải người sở hữu thì đây là lần đầu tiên tôi thấy. Những có vẽ như cả hai người có thần khí thuộc về mình. Cậu thử đi! rồi tôi nói tại sao tôi có kết luận như thế với hai người bạn của cậu.
Lời của Nguyễn Thanh Trúc làm cho Hà Vi với Ngọc Nhi nhìn nhau. Thiếu Kiệt thì càng lo lắng. Đối với việc hai người Hà Vi và Ngọc Nhi thử nghiệm hắn không thấy gì những tới hắn bỗng nhiên hắn cảm thấy có việc gì đó không đúng. Một sự bất an xuất hiện hắn không hiểu tự nhiên trong lòng lại nổi lên sự bất an này.
Nhưng đã đến giờ phút này hắn phải thử để biết được thứ hắn cần biết Thiếu Kiệt lau đi vết máu của Ngọc Nhi. Cũng lấy băng cá nhân băng lại cho Cô giống như đã làm với Hà Vi. Hắn lấy con dạo đâm một mũi trên đầu ngón tay trích ra một giọt máu nhiễu lên trên khối lập phương.