Chương 477: Chủ Nghĩ Cơ Hội.
- thật không ngờ chỉ một việc nhỏ vậy mà có nhiều thứ phát sinh quá. Cũng may ông không làm kinh tế giông như Lưu Hoan nếu không suốt ngày mặt dày đi đòi tiền của lão trường chắc cũng không tốt lành gì.
Hà Vi bây giờ mới nhớ ra gì đó hỏi Thiếu Kiệt. Dù cô đã biết được tiền kiếm được về du lịch của dịp tết khá nhiều nhưng. Nhưng nếu muốn tổ chức lấy các hoạt động này cũng không phải là không cần tiền bỏ ra.
- Thiếu Kiệt cậu nói vậy chứ làm mấy cái hoạt động cũng cần một số tiền lớn mà Trương lão cần tiền không phải lại xoay tới Lưu lão hay sao. Như thế tiền ngày càng nặng hơn biết bao giờ mới thu được.
- Không hẳn tiền này. ông Lưu sẽ phải bỏ ra, Trương lão cũng biết điều này chắc chắn sẽ không để có việc này xảy ra vì Trương lão có thể tổ chức những sự kiện này không cần phải bỏ một đồng nào. Nếu những năm đầu thì còn có thể chứ đến thời điểm này hoàn toàn không.
Hà Vi nghe thế nhìn lấy ông mình đang suy nghĩ điều gì chỉ im lặng không nói cũng làm cho cô nàng nổi lên tính tò mò muốn biết ông mình đang đắng đo điều gì. Nhìn lên Thiếu Kiệt cũng đang nhìn cảnh ngoài đường Hà Vi không chịu được đành phải hỏi.
- Thiếu Kiệt. Trương lão làm sao mà không bỏ tiền vẫn thu lại được lợi nhuận thế?
Hà Vi hỏi mình một vấn đề đơn giản mà Thiếu Kiệt không biết phải trả lời như thế nào bởi. hắn thấy Hà Thúc chắc có lẽ đã nhận ra được điều này tại sao Trường lão lại không bỏ tiền nhưng vẫn tổ chức được các loại lễ hội.
- Thì cũng như ngành dịch vụ thôi Trương lão mở đấu thầu. Những người kinh doanh muốn thương hiệu hoặc công ty mình nổi bật trong lễ hội thì họ bỏ tiền ra đấu thầu hoặc tài trợ từng khu lễ hội. Có nói ở đây cũng không thể chứng minh được cho em thấy đâu. Thôi để tối đi. Chúng ta đi dạo một vòng kiếm chỗ thuận tiện để xem pháo hoa rồi những nơi diễn ra lễ hội luôn. Chắc hắn phải kiếm một chỗ đủ quan sát. Như thế mới ổn.
Hà thúc bây giờ cũng gật đầu đồng ý với những gì Thiếu Kiệt rồi nhìn Hà Vi nói ra suy nghĩ của mình.
- Được rồi để ông gọi cho lão trong kiếm cái tầm nhìn tốt nhất. Ông ta mà không biết nữa thì về Ngọc Châu sẽ biết tay ông. Giờ mọi người về nhà chuẩn bị. Tối ông đi cùng nữa xem lễ hôi ở Lưu Minh này như thế nào.
Hà Vi lúc này mắt sáng rỡ Thiếu Kiệt cũng biết cười trừ tròng lòng thầm nói
" Đúng là có quan hệ chỗ tốt cỡ nào cũng phải có. Không biết những người sắp xếp khi biết chức vụ của Hà Thúc sẽ như thế nào đây "
Nhưng những việc này Thiếu Kiệt chỉ giữ trong lòng mình mà không nói ra, hắn chỉ lặng lặng ngồi trên xe nhìn dòng người qua lại trên đường đi.
Qua một lúc về đến nhà Hoàng Lâm Nhu khi biết tin Hà thúc sẽ ăn tết ở Lưu Minh cũng nhiệt liệt hoan nghênh. Còn tự tay sắp xếp cách thứ như mâm ngũ quả cúng giao thừa trái cây và cả giấy vàng mã. Nhưng mà Hà thúc cũng chỉ lắc đầu trước sự nhiệt tình của mẹ Thiếu Kiệt. Ông đã rất lâu không có làm mấy cái tục lệ này nên cũng không biết phải nói sao với Hoàng Lâm Nhu.
Thiếu Kiệt thấy Hà thúc khó sử cũng lên tiếng nói với Hoàng Lâm Nhu.
- Mẹ Hà thúc không cúng giao thừa được. Hà thúc đi với bọn con xem bắn pháo hoa cùng với tham quan đường hoa, đường sách tết của trung tâm thành phố rồi. Không có ở nhà đâu mà mẹ chuẩn bị mấy cái này. Với lại Hà thúc ở quân đội làm sao biết cúng kiến mấy thứ này mẹ cứ vẽ vời.
- Ừ nhỉ mẹ quên mất! Nhưng mà dù sao quân đội thì quân đội chứ cũng phải cúng giao thừa không lẽ không bao giờ cúng sao.
Hà thúc lúc này cũng chỉ cười cười đáp.
- Quân đội đúng là có một số người cúng nhưng mà tôi lại không nằm trong số đó. Mọi năm ở quân khu có người cúng rồi. Với lại quân đội mà cúng giao thừa mong gì bây giờ ngoài hai chữ hòa bình đâu chị.
Hoàng Lâm Nhu bây giờ cũng thấy lời nói của Hà thúc khá có lý. Ông trước giờ ở trong quân đội cũng không có mong ước gì. Không lẽ lại cầu cho có chiến tranh để cầm quân ra trận. Điều này hoàn toàn không thiết thực. Đang hòa bình ai lại muốn việc này diễn ra.
- Vậy thôi tôi cúng giao thừa cho hai nhà luôn bên kia chắc nói với mẹ Hoàng Ngân cúng giao thừa cũng được. Để bên này tôi cúng giúp cho.
Thiếu Kiệt lúc này muốn khóc mà khóc không được, Nhà của người ta mà mẹ hắn cúng giao thừa dùm. Có lý nào lại như thế nhà mình thì không cúng lại đi cúng nhà khác làm gì.
- À Thiếu Kiệt mẹ đem về một bao phong bì lì xi đó con xem chuẩn bị đi nhân viên của con không it. Để cho họ có một chút gì đó gọi là lộc đầu năm.
Hoàng Lâm Nhu nhắc tới lì xì làm Thiếu Kiệt suy nghĩ một chút điều gì đó rồi cười cười nói.
- Ấy con chưa có vợ. Nên vẫn ở chế độ nhận lì xì nhỉ? ít ra thì năm nay ai tới thăm hỏi nhà mình thì đều phải lì xi. Ấy không được đi gom người đã. Nhã Oanh, Hà Vi, Ngọc Nhi, Hoàng Ngân. Còn nữa là năm người. Phải có mặt ở nhà mấy ngày tết thu lì xi đã. không thể bỏ lỡ cơ hội được.
Hà Vi cười cười đứng kế bên Thiếu Kiệt hắn trách móc.
- Có người nào đến đâu bất qua chỉ có mấy người nhân viên của anh chứ ai. Còn ai mà đến nhà chúc tết nữa.
- Ấy sao không có được! để đi gọi điện cho cái lão nhiều chuyện Khương Đào. Chỉ cần nói ông em ở Lưu Minh hắn không ba chân bốn cẳn chạy đến thua gì anh cũng thua. Rồi còn Cao Thịnh mấy người tử tước, mấy người của nhóm Hà thúc nữa chi phải thu cho đủ chứ một năm mới có một dịp mà.
Hà Thúc nghe thấy Thiếu Kiệt nói thế cũng nhăn mặt. Tính cơ hội cũng không bỏ được. Nhưng việc để những người bên dưới chúc tết lãnh đạo đã hình thành trong chốn quan trường không phải ngay một ngày hai mà nó đã trở thành thông lệ vốn có từ rất xa xưa.
- Cháu đó vừa vừa thôi. Không khéo những người đến đây chạy mất hết đấy lúc đó cháu không thu tiền được đâu. Mà nhớ phong bì nào nhiều tiền quá thì trả lại. Ông không muốn mang tiếng là nhận hối lộ đâu.
- Vấn đề này ông khỏi lo đi. Họ có lì xi là bọn cháu nhận hết. Bọn cháu có đưa lại ông đâu mà hối lộ tiền vào túi quan là của quan. quà cáp bánh trái đều ổn còn phong bì lì xì thì của thanh thiếu niên chưa lấy vợ họ làm sao nói được ông chứ.
Thiếu Kiệt cười cười đáp lại với Hà thúc làm cho Hà Vi cũng ôm bụng bật cười. Xem ra ông của cô đến Lưu Minh này chỉ làm lợi cho túi tiền của Thiếu Kiệt nhiều hơn một khoản. Không biết chừng hắn còn lấy tiền đó để lì xi lại cho nhân viên cấp dưới của mình.
- Con đấy chủ nghĩa cơ hội lúc nào cũng chờ sẵn. Nhớ lát nữa đi xem pháo hoa thì dẫn theo cả Hoàng Ngân nữa. Mọi người đi hết nó ở bên nhà cũng có một mình đợi giao thừa tội nghiệp nó.
Thiếu Kiệt bây giờ cũng gật đầu lấy điện thoại mình ra bấm bấm tìm trong danh bạ số của Khương Đào gọi đi. Bên kia điện thoại vang lên một hồi chuông lâu thật lâu mới có người bắt máy nói.
- Thằng nhóc ôn thần này ba mươi tết còn gây ra cái chuyện gì nữa đây mà giờ này gọi điện đấy. Tết nhất để con yên thân cái ông tướng.
- E hem lão đào tôi nói thật nhá! ông tôi ngày cứ nói tôi gây chuyện lần này tôi không làm gì hết chỉ gọi điện báo cho ông một tin bất ngờ. Ông nghĩ xem tốt như thế còn muốn gì nữa.
Hà Thúc không ngờ Thiếu Kiệt nói là làm ngay. Nhìn Thiếu Kiệt gọi điện giọng điệu như muốn tốt cho Khương Đào ông cũng không nhịn được cười. Bên kia đầu điện thoại Khương Đào nhíu mày một cái suy nghĩ trong lòng.
" Thằng này hôm nay lại có việc gì tốt mà nhắc nhở mình vậy nhỉ mình nhớ là mình đâu có quên việc gì đâu ta. Có khi nào nó lại nói xạo."
Trong lòng thì suy nghĩ như thế nhưng Khương Đào miệng lại đáp lại Thiếu Kiệt để giải tỏa sự tò mò của mình.
- Việc gì thế? Lại có việc gì mà chú mày lại có lòng tốt nhắc nhở ngày ba mươi tết thế?
- Cũng không có gì quan trọng lắm. Nếu không muốn nghe thì thôi tôi gọi cho người khác à cúp máy đậy.
Thiếu Kiệt khơi gợi lên sự tò mò của Khương Đào lại cắt ngang không muốn cho hắn biết nữa thì chẳng khác nào nhử mồi cá. Nhưng Dù biết mình bị nhử mồi Khương Đào cũng phải cắn răng cắn vào, lỡ như có chuyện gì đó quan trọng mà hắn không biết thì thật sự thiệt thòi nên nói.
- Ấy! Có chuyện gì từ từ nói. Dù sao chú cháu mình cũng thân quá mà tiết lộ một chút đi.
- Thật không nể tình quen biết tôi cũng không gọi cho lão trước đâu. Giờ muốn nghe đúng không. Tôi nói tin tức cực kỳ quan trọng nhé. Thân lão đã đến cấp bật này thế mà Hà Thúc đến Lưu Minh ăn tết mà ông lại không biết đã có lòng tốt đi nhắc nhở giúp lại không muốn nghe. Nhớ đừng cho ai biết đấy nghe chưa.
Thiếu Kiệt vẫn ra vẻ một mực quan trọng và bí mật nói cho Khương Đào biết. Vì chăm chú lắng nghe Thiếu Kiệt nói chuyện nên vô ý Khương Đào không nhớ ra được Hà Thúc trong miệng Thiếu Kiệt là ai. Bèn hỏi lại
- Hà Thúc nào?
- Tôi nói lão Khương ông đi chết đi là vừa ông của Hà Vi tôi không gọi là Hà Thúc chứ gọi là gì. Thôi tôi cúp máy đây.
Thiếu Kiệt cúp máy xong cũng ôm bụng cười hắn thấy Khương Đào mà không xúc động nói với vợ mình thì chắc chắn không phải là Khương Đào rồi. Và như thế kế hoạch thu lì xi của Thiếu Kiệt mới thực hiện được.
Khương Đào lúc này suy nghĩ lại một chút lời Thiếu Kiệt rồi bổng nhiên đang ngồi trên ghế bật dậy như biết được người Thiếu Kiệt muốn nói đến là ai mà thốt lên.
- Chết! chuyện lớn à.