Chương 380: Lấy Ơn Báo Oán

Siêu Việt Tài Chính

Chương 380: Lấy Ơn Báo Oán

Nghe lời nói của Thiếu Kiệt mọi người lúc này đều ngẩn người. Bởi với vẻ hòa nhã cam chịu của mình khi bị Mai Trang xỉa xói Thiếu Kiệt cho họ nhận thức hắn muốn yên ổn kiếm việc làm mà không phải gây chuyện. Mai Trang lúc này nhìn hắn cười lớn nói.

- Đấy thấy chưa tôi đã nói rồi. Hắn cái này là tự mình bộc lộ đấy dám là định vào đây chôm chĩa hàng hóa rồi trốn đây này. Nhìn cái bộ dạng của nó có ai nói xin việc không. Thế mà mấy người không tin. Giờ thì lòi cái đuôi ra rồi đấy các người thấy chưa.

Mai Trang cho rằng những điều mình nói ra vừa rồi không sai. Giờ đây Thiếu Kiệt nói câu hăm dọa bà làm cho bà đắc chí. Thiếu Kiệt thì ngược lại hắn đem những gì trước kia đều ghi nhớ không sai. Hắn từng như thế nào hắn không quên. Cuộc đời hắn bao nhiêu lần trải qua sự việc gì hắn đều luôn ghi nhớ. Điều đó giúp hắn có được lợi thế khi mình trọng sinh một lần nữa như lúc này.

- Hiện tại bà vẫn cứ như thế tôi thật sự không chịu được. Năm đó bà bắt tôi bưng bế hàng ngày tôi không nói. Bắt tôi nhịn tôi không nói. Nhưng hôm nay khác xưa rồi. Tôi hiểu năm đó mẹ tôi khổ như thế nào. Phải một tháng trời sau mẹ tôi mới đủ tiền trả nợ. Trong một tháng đó tôi nghỉ học làm việc như một đứa bụi đời ăn bám tôi chịu. Bởi thân phận sống nhờ cần ngày ba bữa cơm. Lúc đó bà nói đúng. Không làm thì nhịn không sai. Với bản thân tôi cũng chỉ là đứa ở nhờ thôi. Một ngày trông mong ba bữa cơm ở nơi xó bếp với cái chiếu rách. Đó chưa là những gì bà đã làm. Mẹ tôi trốn nợ. Bà gọi điện cho cả chủ nợ nói chỗ mẹ tôi đang làm. Thú vị đúng không, tôi vẫn nhớ ngày mẹ tôi về rước tôi bà đòi một trăm năm mươi ngang tiền ăn ở tôi trong tháng. Thú vị tôi thấp cổ bé họng lúc đó nói mẹ cũng chỉ biết im lặng.
Từng lời của Thiếu Kiệt nói ra làm cho những người trong quán đều lắc đầu nhìn Mai Trang. Bởi việc này điển hình cho một kẻ đã thấy người gặp nạn không giúp lại còn bổ thêm một đao. Đúng là loại người không có lương tâm.

Mai Trang lúc này cũng không ngờ Thiếu Kiệt nhớ như thế cũng xanh mặt đôi chút. Nhưng bà liền trấn an mình, thiếu Kiệt không thể làm gì được bà.

- Mày nhớ thì được gì! Tao làm thế thì đã sao. Mẹ mày nhờ tao giữ mày thì phải trả tiền. Mày muốn có ăn thì phải tự mà kiếm. Nếu không phải có thằng con hoang như mày nó đâu có khổ. Tự nó chịu thì mẹ con mày cũng giống nhau thôi giờ mày làm gì được tao.

- Cũng không làm gì? Nhà này chắc cũng không it tiền nhỉ bà thuê một tháng cũng không ít đi. Nhưng mà tôi thật khâm phục bà vốn định xóa bỏ mọi thứ vì mọi người nói bà lâm vào cảnh nhà thuê nhà mướn kinh doanh nhỏ như thế này cũng đủ sống qua ngày. Mọi chuyện sẽ không có gì nhưng bà cứ tỏ vẻ ra mình vẫn còn rất cao. Nên tôi mới phải làm việc mà tôi nghĩ mình nên làm.

Thiếu Kiệt lúc này mới lấy ra điện thoại từ trong túi quần của mình. Ai cũng thấy được đó là một chiếc điện thoại đời mới. Nhìn hắn bấm số điện thoại đợi bên kia nhận cuộc gọi điện thoại rồi nói.

- Phan Nguyệt xuống đón tôi! Tôi đang ở quán nước cạnh công ty tôi cần nói chuyện với cô.

Nghe được âm thanh của Thiếu Kiệt cúp máy với hành động này cho thấy hắn đang tức giận không nhẹ. Vội để điện thoại xuống cô nói với Tô Thanh một câu làm hắn đang đánh máy cũng nhảy ra khỏi chỗ theo Phan Nguyệt chạy xuống lầu.

- Thiếu Kiệt ở quán nước!
Mọi người nhân viên của bên công ty giao hàng lúc này cũng ngẫn người. Bởi họ đều biết hai người điều hành của họ một trong số đó tên Phan Nguyệt.

Nhân viên các bộ phận thấy hai người lãnh đạo của mình Tô Thanh với Phan Nguyệt gấp gáp chạy qua hành lang cũng thắc mắc nhìn. Vì trước giờ chưa bao giờ họ thấy hai người hối hả như thế. Họ nhìn nhau như muốn hỏi có chuyện gì xảy ra.

Chưa tới một phút cả Tô Thanh với Phan Nguyệt đều xuất hiện trước mặt Thiếu Kiệt đi từ xa họ cũng hiểu Thiếu Kiệt gọi điện thoại ở chỗ đông người mà ngay tại công ty thì muốn công khai thân phận nên đến trước mặt hắn nói một tiếng làm đám nhân viên bên cạnh đều đứng lên.

- Chào Sếp!

Bên ngoài nhiều người đang tò mò nghe thấy hai người nói thế cũng mém giật mình. Họ trước nay đều biết phía sau công ty chắc chắn là người có thế lực nhưng không nghĩ đến hôm nay sẽ được gặp bởi vì việc liên kết các thứ cần mối quan hệ ra sao. Mà công ty họ lúc nào cũng khá thuận lợi trong việc này.

- Hai người có tiền lẻ không trả giúp tôi tiền cà phê bên kia với ly nước uống của tôi. Bắt đầu từ ngày mai bên công ty trang bị cho tôi một tủ lạnh đầy đủ các loại thức uống và lúc nào cũng có một chai cà phê cùng với ly nhựa và đường cát. Mỗi tháng cung cấp cho bộ phận nhân viên tự pha 30kg cà phê hết thì đề xuất. Mỗi nhân viên buổi sáng đi làm có thể dùng nước uống miễn phí ở công ty. Cho một người chịu trách nhiệm về chuyện này, liên hệ với chủ nhà này.Xem hắn bán lại nhà bao nhiêu, báo lên mua lại. Tôi không muốn thấy trước cửa công ty mình có những người không nên thấy.

Nghe trong lời nói của Thiếu Kiệt, hai người Tô Thanh với Phan Nguyệt cũng hiểu có người nào đó đắc tội không nhẹ với Thiếu Kiệt. Mà việc mua lại mặt bằng thì hai người cũng thấy ổn bởi việc này chỉ có thể phát triển thêm kho của công ty.

- Vâng! Chuyện này trong ngày hôm nay sẽ tiến hành.

Lời của Tô Thanh lúc này nói ra làm Mai Trang đang đứng xụi lơ ngồi xuống đất nhìn những gì trước mặt mình không thể tin được. Bà không lạ hai người này ở đây. Hầu như ngày nào buổi sáng họ đều tự mình qua mua nước để đem vào phòng mình làm việc. Hiện tại Thiếu Kiệt ra lệnh như thế hai người họ nếu chấp hành xem như từ nay quán của bà triệt để dẹp tiệm.

Bà không thể tin được thằng nhóc năm đó bà bỏ đói giờ lại là người nắm cái công ty mà bà dựa vào để kiếm cơm.

- Đây tiền cà phê hai bàn đây bà cầm lấy!

Lời của Tô Thanh làm cho Mai Trang lúc này mới run run nhìn Thiếu Kiệt nói.

- Cho … Cho Dì … Xin lỗi… Gia đình Dì chỉ còn nơi này mưu sinh. Nể tình Dì quen mẹ cháu … Tha cho Dì một lần!

- Mém nữa quên mất! Đúng rồi nhỉ? Năm đó mẹ tôi có một chiếc xe đạp để đi làm từ nhà đến chỗ làm cả đi lẫn về là hai mươi cây số, người nào vì một trăm ngàn mà lấy mất chiếc xe để mẹ tôi phải đi bộ nhỉ. Coi bộ không chừng bà càng nói càng phát sinh thêm tội.

Mai Trang lúc này mới nhìn lấy Thiếu Kiệt bà như cố gắng năn nỉ mọi người cầu tình cho mình như ai ở đây đều nhìn bà lắc đầu. Thiếu Kiệt lúc này cũng ngồi xuống trước mặt bà nói.

- Tôi sẽ cho bà một cơ hội. Chuyện khi xưa tôi không tính với bà. Nhưng với một điều kiện bà phải xin lỗi mẹ của tôi. Nếu bà làm được tôi sẽ xem như chuyện này chưa có gì. Bà đi đường bà tôi đi đường tôi. Với lại tôi cũng chẳng hẹp hỏi đến độ một người từ giàu có giờ phải đi ở nhà thuê kiếm sống mưu sinh bao giờ.

Thiếu Kiệt vừa nói vừa lấy điện thoại gọi cho Khải Huy nói hắn chở mẹ mình đến nơi này. Chưa đầy ba mươi phút sau. Một chiếc xe ô tô chạy đến trước cửa quán, Khải Huy bước xuống xe mở cửa cho Hoàng Lâm Nhu. Thấy Thiếu Kiệt ở đây bà mới hỏi hắn.

- Làm gì nói Khải Huy chở mẹ ra đây làm gì, cửa hàng đang nhập hàng một đống việc kìa.

- Không có gì tìm mẹ cho người khác xin lỗi thôi. Có người muốn con bỏ qua thù cũ nhưng với điều kiện phải xin lỗi mẹ nên con mới gọi mẹ tới thôi. Còn chuyện bên cửa hàng để cho mấy dì làm là được rồi.
Hoàng Lâm Nhu lúc này cũng ngẫn người ra. Bởi bà không biết có mối thù nào mà phải xin lỗi bà Thiếu Kiệt mới bỏ qua. Lúc này nhìn Tô Thanh với Phan Nguyệt đứng một bên nhìn về Mai Trang bà ngợ ra một lúc. Mai Trang bây giờ mới bước lên giọng run run nhìn Hoàng Lâm Nhu. Bà thấy hiện tại đúng là người ta đã khác. Người ta ngồi xe ô tô còn bà từ nhà cao cửa rộng giờ phải đi thuê nhà ở đây.

- Nhu em cho chị Xin Lỗi chị còn phải có cuộc sống của mình!

- Mai Trang! Ủa! Đây nhà chị à? Lâu rồi không gặp ủa mà sao lại xin lỗi? Chị bán nhà cũ về đây ở sao. Vậy sao không cho mọi người biết.

Không ít người ở gần đó che miệng cười. Thiếu Kiệt lúc này cũng thở dài giải thích những gì diễn ra cho Hoàng Lâm Nhu nghe được một lúc sau. Mai Trang cũng nói rõ tại sao mình ra nông nỗi này. Thiếu Kiệt biết được cũng lắc đầu. Vốn bán nhà nhiều tiền đâm ra bà cờ bạc không ít cứ thế từ nhà lớn chuyện sang nhà nhỏ dần rồi phải lâm đến cảnh xui gia lấy nhà vì nợ nần chồng chất.

Nhưng vài người nhân viên có mặt ở đó lại lắc đầu đều cho rằng bà đáng bị như thế. Chị em quen biết còn thấy người ta sa cơ không giúp lại hùa theo như thể chẳng đáng tha thứ làm gì.

Hiểu được nội tình của Mai Trang, Hoàng Lâm Nhu cũng lắc đầu nhìn qua nơi này một chút rồi mới nói với Thiếu Kiệt.

- Thôi tha được thì tha. Mọi Thứ đã qua cũng không cần phải ôm nó trong lòng làm gì. Con xem mua lại nơi này để Mai Trang ở đây buôn bán tiền thuê nhà sẽ không tăng giá xem như một phần giúp đỡ dì ấy một chút. Nhân viên của con cũng không thể lúc nào cũng rảnh rỗi pha cà phê mỗi buổi sáng cứ để cho dì ấy bán ở đây trông xe cho những người ở công ty mỗi tháng xem tiền đó là tiền thuê nhà là được.

Thiếu Kiệt nghe mẹ mình nói thế cũng cười mếu vốn nói bà tới đây để Mai Trang xin lỗi giờ lại tạo cơ hội cho người ta. Nhưng lúc này không ít cách đối xử của Hoàng Lâm Nhu được nhiều người nhân viên nghe thấy.

Tin tức về sự lấy ơn báo oán của ông chủ công ty cũng được chứng thực, làm cho một số người của nhân viên càng thêm gắn bó với công việc của mình. Ai lại không muốn mình có một người chủ tốt biết đối nhân xử thế. Thiếu Kiệt qua lần này lại đem chính sách thưởng ngày lễ tết sinh nhật áp dụng với hình thức thưởng trực tiếp cũng khiến cho công ty ngày càng nhiều người xin vào làm việc lâu dài cố định hơn.