Chương 390: Ngang Hàng Hay Thấp Hơn
Thấy hành động của những người Công Toại, Bảo Huân ra vẻ tán đồng như thế Tăng Anh Hào cũng không biết võ công Thiếu Kiệt như thế nào. Nhưng hắn cũng chỉ xem như Thiếu Kiệt có thể tự vệ đơn thuần bởi hắn biết Thiếu Kiệt lúc nhỏ cũng được Hà Thúc dạy võ. Nhưng đó là lúc nhỏ. Khi lớn lên thì chắc cũng không đủ để đánh đấm gì nhiều.
Tú Trinh lúc này mới nhìn Tăng Anh Hào. Đợi chờ nãy giờ cô cũng đã muốn đánh nhau với hắn rồi nên giờ thấy mọi thứ đã chuẩn bị xong nên mới hối.
- Đánh đi nào làm gì mà cứ như đàn bà lê mề thế tôi chuẩn bị rồi này.
Tăng Anh Hào lúc này cũng thở dài bước ra giữa sân. Hắn nhìn Tú Trinh một lúc mới nói.
- Có gì thì bỏ qua đây!.
Nhưng chưa kịp nói xong hắn đã thấy một đấm xuất hiện trước mặt mình. Ngay vào giữa sóng mũi. Theo quán tính hắn đưa tay lên đỡ thì một cước đá ngay vào bụng hắn. Một cám giác đau nhói lan tỏa. Chưa dừng lại ở đó. Ngay khi Anh Hào vừa bất giác ôm bụng của mình. Tú Trinh chụp lấy hai bên áo của hắn một chân để ra phía sau của Tăng Anh Hào xô đến. Mất đà kèm theo bị công kích bất ngờ hắn ngã ra phía sau lưng chạm với sàn nhà. Tú Trinh lúc này chụp lấy tay Tăng Anh Hào bẻ ngược ra sau buột hắn phải quay lưng úp mặt xuống sàn nhà.Nhìn Tăng Anh Hào một cái lắc đầu nói.
- Anh thua rồi!
- Cô như thế sao được! Tôi chưa chuẩn bị xong.
Thiếu Kiệt lúc này lắc đầu bước đến trước mặt Anh Hào. Ngồi xuống nhìn hắn thở dài nói.
- Nãy giờ mà Tú Trinh mà là người ám sát tôi chắc tôi chết cả chục lần. Anh nghĩ xem ám sát cần cho anh thời gian chuẩn bị sao. Anh là quân nhân kiểu này đúng là mất mặt bố anh.
- Cậu ….!
Anh Hào định nói gì đó nhưng cuối cùng đành im lặng. Thiếu Kiệt lúc này mới lên tiếng tiếp.
- Tôi nói không đúng sao? Cậu thử nghĩ xem là quân nhân tại sao Hà Vi lúc nào cũng nghiêm chỉnh còn cậu. Tại sao không người nào nói đến. Đơn giản lắm Hà Vi họ biết thực lực ra sao nếu cậu có đánh với Hà Vi thì cô ta cũng chỉ nể tình của bố cậu mà nương tay thôi. Ngay cả Tú Trinh cậu không thắng được vậy làm vệ sĩ cho tôi làm gì. Cậu biết Ngô Trực tại sao chết không. Thứ nhất anh ta háo sắc. Tú Trinh cùng là một nhân tố khiến Ngô Trực chết ở Lưu Minh này. Với cậu có sự bảo hộ của quân đội ở Ngọc Châu với bố của cậu nhưng ở đây cậu lại không bằng cả một quân nhân tự phát cậu xứng làm vệ sĩ cho tôi sao.
Từng lời của Thiếu Kiệt trúng kích vào trong lòng của Anh Hào. Hắn lúc này mới bị Tú Trinh buông tay ra. Nhìn hắn nằm dưới đấy cô nói.
- Anh tưởng Thiếu Kiệt cậu ta biết võ chỉ đủ tự vệ thôi phải không. Tôi nói cho anh biết trong tình huống bất ngờ Thiếu Kiệt có thể tránh né đánh thắng được tôi. Anh làm vệ sĩ cho cậu ấy khác nào nói cậu ấy bảo vệ anh.
Anh Hào lúc này hoàn toàn im lặng bởi hắn biết những điều Tú Trinh nói không phải là không có căn cứ. Hắn chỉ nghĩ đơn thuần lần này là đi tránh bão nhưng không biết rằng bên trong nó lại tiềm ẩn nhiều rủi ro hơn hắn tưởng. Thiếu Kiệt thấy Anh Hào nhận ra thứ mà hắn thật sự cần nên nói.
- Hà Thúc đưa anh đến đây không phải là để tránh khỏi sự trả thù của Ngô Gia. Anh nên hiểu vấn đề tôi đang nắm giữ một số thứ cần thiết cho quốc gia của mình. Tôi không biết trên thế giới có bao nhiêu người nắm giữ cách này nhưng anh nên nhớ. Mọi thứ không chỉ đơn thuần như bên ngoài anh đã thấy. Vậy anh nghĩ lần này anh đi làm nhiệm vụ hay là đi tránh bão. Anh cứ suy nghĩ thử xem Hà Thúc nếu không thấy được tình hình có thể cho tôi tự lập một quân đội riêng nằm ngoài tầm kiểm soát của quốc gia sao?
Ngồi dậy trên nền sân Tăng Anh Hào lúc này mới nhìn Thiếu Kiệt thở dài một tiếng nói.
- Thật xin lỗi! Tôi không nắm rõ tình hình! Ngay khi nhận nhiệm vụ tôi cũng chẳng thèm đọc qua. Cứ nghĩ lần này ông nhà tôi muốn đưa lên Lưu Minh ở gần cậu cho khỏi bị người Ngô Gia trả thù. Nếu tôi đọc kỹ hồ sơ thì chắc chắn sẽ không ăn mặc như thế đi gặp cậu.
- Cậu hiện tại đang là cấp bậc gì trong quân đội? Ngang hàng với Hà Vi hay là thấp hơn?
Thiếu Kiệt nhìn Tăng Anh Hào ngồi trên đấy mới hỏi hắn về cấp bậc quân nhân của anh ta. Nghe thấy Thiếu Kiệt nói thế Anh Hào mới thở dài nói.
- Vốn là có thể lên hàng cao hơn nhưng do tôi vi phạm nội quy nhiều lần thêm vào đó không chấp hành nghiêm chỉnh nhiệm vụ mấy lần nên hiện tại vẫn còn là thượng sĩ.
- Được! Vậy anh xem cái này đi từ giờ trở đi anh là vệ sĩ của tôi xem như anh đang bảo vệ lãnh đạo còn không tôi sẽ báo lên trên xem như lần này anh không hoàn thành nhiệm vụ anh nghĩ thế nào?
Thiếu Kiệt vừa nói vừa rút trong bóp của mình một tờ giấy ném về phía của Anh Hào. Nhận thấy tờ giấy. Tăng Anh Hòa lúc này mới đứng nghiêm trang hướng hắn làm động tác chào nói.
- Báo Cáo Thiếu Tá đã rõ! Kể từ bây giờ tôi sẽ thực hiện đúng nghĩa vụ và quyền hạn của mình.
Nói rồi Anh Hào mới đưa lại cho Thiếu Kiệt tờ giấy quân nhân mà hắn được Hà Thúc cấp. Và cũng hiểu tại sao lại điều Anh Hào đi mà không phải là người khác. Đơn giản vì hắn đánh đấm cũng được nhưng bị chủ quan vì Tú Trinh. Thêm vào đó cấp bậc của Thiếu Kiệt hắn vừa đủ áp chế quân hàm của Anh Hào. Như thế bắt buộc hắn phải nghe lệnh dù cho không muốn.
Ba người Công Toại,Bá Huân cùng với Tú Trinh cũng bất ngờ khi biết Thiếu Kiệt lại có quân hàm cho riêng mình trong khi đó hắn cũng chưa được bao nhiêu tuổi. Thiếu Kiệt nhận lại giấy quân nhân của mình cũng nhìn Anh Hào nói.
- Thôi được rồi kiểm tra cậu đến đây thôi. Như đã giao kèo trước cậu ngủ bên ngoài chung với Khải Huy và người gác cổng. Nói chứ bên đó cũng khá đầy đủ tiện nghi máy lạnh giường tầng không khác gì trong nhà chỉ hơi chật chắc cậu chịu được nhỉ.
- Vâng! Thua cuộc nguyện chịu thua! Ai ngờ phụ nữ gì mà như đàn ông sau này phục thù sau vậy!
Thiếu Kiệt lúc này cũng gật đầu chỉnh xong tác phong làm việc cho Tăng Anh Hào cũng khiến hắn nhẹ nhỏm hơn. Vì nếu hắn mà không chỉnh Anh Hào chắc chắn sẽ có nhiều điều phiền phức sau này. Tú Trinh nghe thế thì cười cười nói.
- Thích thì làm ván nữa mới khởi động không lâu mà!
Anh Hào lúc này cũng gật đầu hai người bắt đầu chạy ra giữa sân đánh nhau. Bây giờ có vẻ như hai bên tương đối bằng nhau sau khi trải qua kinh nghiệm xương máu Anh Hào cũng không nhẹ tay và chủ quan nữa. Nhưng lúc này Thiếu Kiệt lại không chú ý tới nữa mà nói với Công Toại cũng với Bảo Huân.
- Tối nay cho anh em Vô Ảnh qua bên nhà Hà Vi liên hoan cuối năm luôn. Cho họ có một chút khích lệ lần này tuy họ chưa thật sự làm tốt nhiệm vụ cần thiết nhưng cũng giúp không ít nói với mọi người sau tám giờ tập trung là được.
Công Toại với Bảo Huân cũng gật đầu. Bọn hắn thấy lần này tuy là nhiệm vụ không tốt như họ mong muốn nhưng Thiếu Kiệt lại chiêu đãi mọi người tiệc cuối năm như thế đã đủ khích lệ thừa nhận họ cũng có một chút năng lực cần thiết.
Thiếu Kiệt lúc này mới lấy ra điện thoại nói gọi cho Hà Vi. Thêm món ăn bởi hắn thấy nếu chỉ có vài người làm dưới hắn sẽ không vui vẻ gì. Đợi cho Hà Vi bắt máy Thiếu Kiệt mới nói.
- Em! Xem nói bên đãi tiệc nâng tiệc lên thành tầm 20 bàn đi tận dụng hết sân nhà làm một buổi tiệc cho vui. Vô Ảnh với đám học sinh tham gia nữa xem như cám ơn họ đã giúp anh lần này.
- Ừ cũng còn sớm chắc sẽ ổn! Còn không thì chuyển qua làm loại buffet đi như thế mọi người ăn được nhiều món hơn.
Hà Vi bây giờ cũng đồng ý và đưa ra suy nghĩ của mình về bữa tiệt đứng nhiều món ăn mà mọi người đều có thể thưởng thức. Thiếu Kiệt thấy ý kiến này không tồi chút nào nếu nhiều người như thế đãi thành bàn cũng chiếm một diện tích bàn ghế quá nhiều thay vào đó chỉ một bàn dài đồ ăn là có thể để hơn hai trăm người cùng ăn.
- Được đấy! Em xem nói bên chuẩn bị tiệc họ làm đi. Cũng còn cả buổi trưa chiều chắc sẽ kịp. Có gì thì cứ thêm tiền cho họ cũng được. Để anh báo với bọn Lý Bân Lâm Vũ gọi mọi người đến luôn.
Thiếu Kiệt cúp máy xong cũng gọi điện cho Lâm Vũ,Lý Bân nói những người hôm nọ giúp hắn cứu Hoàng Ngân đều có mặt như thế để Thiếu Kiệt cảm ơn cũng dặn dò luôn Lâm Vũ nói Phùng Kiếm Nhất gọi cho bố hắn đến buổi tiệc Thiếu Kiệt có chuyện muốn nói với ông ta. Lý Bân thì không cần phải bàn khi mà nói đến ăn uống hắn khá nhanh còn chịu trách nhiệm để toàn bộ mọi người đến đúng hẹn.
Sau khi gọi đi những cuộc gọi cần Thiết Thiếu Kiệt quay lại nhìn hai người Tú Trinh với Anh Hào đang đánh nhau nói.
- Chơi vậy đủ rồi.! Về thôi hôm khác lại đánh tiếp hai người không biết chán thì cũng phải để cho người khác làm việc chứ ở đó mà đánh nhau hoài sao.
Cả hai người lúc này mới dừng lại. Tăng Anh Hào rời đi thay bộ võ phục ra cùng Thiếu Kiệt rời khỏi nơi này. Dù chỉ mới đánh nhau thật sự với Tú Trinh ở lần sau. Nhưng hắn thấy đối phó với cô không phải dễ lại nghĩ đến những lời Tú Trinh nói mình thua bởi Thiếu Kiệt ngồi trên xe Anh Hào chỉ biết thở dài. Hắn nhận ra mỗi lần huấn luyện cũng Hà Vi thì ra hắn đã được nương tay không ít. Như thế giải thích tại sao cô luôn thắng hắn ở tình huống quan trọng nhất. Ngồi trên xe lúc này hắn mới nhìn Thiếu Kiệt lên tiếng hỏi.
- Cậu với Hà Vi ai đánh thắng?
Thiếu Kiệt không trả lời chỉ mỉm cười một cái rồi thôi. Để cho Tăng Anh Hào tự đi tìm cho mình lời giải đáp thích hợp còn hơn là để hắn trả lời.