Chương 371: Trò Đùa Ngọc Châu
Ngô Kỳ lúc này nhặt trên bãi cỏ tấm thiệp của người giao hoa ném lại mở ra xem thì trên đó ghi.
" Trăm năm mới có một ngày, một ngày mới có một giờ hôm nay. Chúc bạn có cuộc sống đầy viên mãn. May mắn đã cho tôi được có ngày hôm nay để chúc mừng bạn và gia đình luôn luôn đoàn viên Ký tên Hoàng Thiếu Kiệt."
Ngô Kỳ đọc xong cũng ném xuống đất bởi nhìn qua lời chúc đơn thuần như đầy ẩn ý trong đó không khác nào muốn cho họ chết như Ngô Trực.
Ngô Nam cùng mọi người lúc này chuyền tay nhau thông điệp Thiếu Kiệt đã gửi. Ngô Minh lúc này âm trầm mới nói với Ngô Kỳ.
- Mày xem cái mối họa mày để lại đấy! Xong việc này mày phải biết làm gì rồi đó. Không để lỡ giờ được chuẩn bị khâm liệm.
Mọi người lúc này đang đợi bên dịch vụ mai táng làm các thủ tục chuẩn bị để khâm liệm Ngô Trực thì bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng trống rộn rã náo nhiệt ai cũng nghe được âm thanh đó là của đội múa lân gần đó. Âm Thanh vang lên trước cửa làm cho mọi người dịch vụ mai táng lúc này cũng nhìn nhau.
Bọn hắn không hiểu gia đình này đã đắc tội với người nào lại có thể làm những chuyện như thế này đến cả người chết đi chuẩn bị bỏ vào quan tài cũng không tha cho.
Lúc này dù đang chuẩn bị làm lễ nhưng tất cả mọi người không nhịn được đều chạy ra trước cửa. Một tràng cảnh đập vào trong mắt của họ là những con lân đầy đủ màu sắc hai cánh cửa vốn chuẩn bị treo đèn lồng trắng lên được dán vào hai hình vuông chữ hỉ
Ngô Nam đưa tay giật lấy hai chữ hỉ xuống chạy tới người đánh trống giật lấy cái dùi trong họ đang đánh nhưng bị hất tung ra.
- Bọn mày! Bọn mày sao lại dám làm việc này!
Một người đứng gần đó nhìn Ngô Nam đáp lại
- Đồ điên chạy ra giật dùi trống còn hỏi tại sao dám làm việc này. Người ta thuê thì làm. Mà nhà mấy người không phải thuê sao. Hợp đồng hèn gì bắt nếu không múa lân sẽ đền gấp ba, thì ra bày ra trò này kiếm tiền à.
Người này bậm trợn đạp Ngô Nam một cái. Vốn họ không hiền lành biết không dễ gì ăn cái này nhưng nếu có tiền đưa trước hợp đồng đã làm họ phải tuân thủ giờ đây Ngô Nam chạy ra ngăn cản họ tưởng là không cho múa để người kia bắt họ bồi thường tiền gấp ba lần.Việc thiệt thòi như thế thì họ chắc chắn sẽ không muốn mình gặp phải.
- Mẹ nó bọn mày muốn phá em tao còn chưa vào quan tài bọn mày lại đến múa lân. Chẳng khác gì phá hoại giờ lành tháng tốt vậy.
- Mẹ nó mày nói nhiều quá, tại sao sớm không muộn không vào lại đúng giờ này mới bỏ vào hòm. Việc này bọn mày muốn sao cũng được là sao. Bọn tao múa lấy tiền nhà mày có người chết thì kệ chứ hợp đồng đám trong nhà mày thằng nào làm để kiếm chát ai biết được.
Một người hướng Ngô Nam mắng thẳng vào mặt hắn. Ngô Kỳ cũng tức giận hiện tại tuy nhà hắn nơi này nhưng vẫn không nhiều người bằng đoàn lân của người ta. Bình tĩnh lúc này hắn mới hỏi người vừa mắng Ngô Nam kia.
- Anh bạn xin lỗi! Cho tôi hỏi người nào thuê các anh tới đây? Có phải người tên Thiếu Kiệt không?
- Ừ! Sao ông biết nó trong nhà đúng không! Nếu thế thì bọn tôi phải giao kèo hợp đồng đã có. Không thể nào không làm để bọn tôi bồi thường gấp ba được.
Ngô Kỳ với Ngô Long nghe được tên Thiếu Kiệt cũng thật sự bực tức nhưng nếu cứ để như thế này không ổn. Ngô Kỳ mới nói với người nhanh chóng nói với người đó.
- Các anh ngưng ngưng một chút đi! Giờ mọi người ra về tiền cũng đã lấy rồi thì có thể dẹp giùm chúng tôi không?
- Ông nói ngộ hợp đồng 30 triệu múa đủ bài. Múa rồng, múa sư tử với lâm đi mai hoa thung, còn có lân leo cột tre. Nếu Không múa bọn tôi bồi hoàn gấp ba tiền đâu mà tôi bồi. Anh em đội lân bọn tôi cũng cần phải sống chứ. Ông bảo về là về sao. Như thế đâu được người ta nói tôi làm ăn không uy tín sao được.
Người bên đoàn lân cũng sợ là Ngô Kỳ lừa họ để cho người tên Thiếu Kiệt đến lấy tiền bồi thường nên nhất quyết không chịu. Ngô Kỳ lúc này mới hướng Diệp Nhi vợ mình nói.
- Bà lấy tiền đưa họ cái coi! Trễ giờ làm lễ bây giờ.
- Hừ! Ông không thấy thằng kia nó được dịp lên mặt sao. Đưa cho họ về họ bồi thường cho nó cũng chẳng khác nào thua nó một đầu như thế đâu được.
Diệp Nhi khư khư không chịu đưa tiền ra để bồi hoàn đuổi đám người đoàn lân đi. Trong khi đó một nhóm người đi đường những người chuẩn bị vào viếng Ngô Trực đứng bên ngoài bắt đầu xì xào to nhỏ.Thấy thế Ngô Kỳ nhăng mặt nhìn vợ mình quát.
- Bà đưa đi! Xong chuyện rồi tính lúc này đang rối không lẽ bà muốn rối thêm. Người ta công nhiên đánh tới trước cửa, không hồi được cái này, mặt mũi nhà tôi với bà để đâu? làm trò cười cho cả cái Ngọc Châu này à. Bên trong đám tang bên ngoài múa lân ăn mừng sao.
Diệp Nhi thấy Ngô Kỳ nỗi nóng cũng dịu xuống lấy ra một cọc tiền toàn giấy năm trăm ngàn đếm một lúc đưa cho người kia nói.
- Đây một trăm hai mươi triệu mấy người dẹp đi cái này giùm tôi.
Đếm lại trong tay tiền mà Diệp Nhi đưa nhóm người của đoàn lân mới gật đầu dẹp không trống không kèn gì nữa. Tăng Anh Hào gần đó thấy vậy vội gọi cho số điện thoại Hà Vi.
Đang ngồi tính toán những thứ cần Thiết để Thiếu Kiệt xem thì có điện thoại gọi đến số hiển thị trên màn hình lại là của Tăng Anh Hào nên Hà Vi mới đưa cho Thiếu Kiệt vì thấy thời gian không sai biệt lắm với giờ khâm liệm của Ngô Trực. Nên cô biết đây là điện thoại báo tình hình. Đưa tay nhận lấy điện thoại Thiếu Kiệt cười cười nói.
- Sao rồi bên đó vui không?
- Vui gì mới bắt đầu hình như nhà họ bỏ tiền ra cho đội lân rút về rồi vậy là chắc họ trả cả tiền phải bồi thường cho mình.Giờ sao Thiếu Kiệt vậy thôi à.
Suy nghĩ một chút Thiếu Kiệt mới cười đáp lại lời của Tăng Anh Hào. Bởi đã đến đây thì hắn cũng không ngại ra mặt nữa nói.
- Được rồi như thế thôi! Còn việc phía sau để tôi lo là được rồi. Giờ để gọi cho Ngô Minh hỏi xem cảm tưởng thế nào. Như vậy đi khi nào bên kia bồi thường thì trả lại tiền gốc cho tôi là được số dư cậu cứ giữ lấy mà sài.
Thiếu Kiệt cúp máy. Xong lấy điện thoại của mình ra cùng với một cuốn sổ ghi lại những số điện thoại trong danh bạ điện thoại của Ngô Trực. Nhìn thấy dòng chữ ghi chữ bố hắn mỉm cười, nhấn vào nút bàn phím số sau đó nhất cách số trên màn hình rồi gọi đi. Từng âm thanh lúc này vang lên réo rắc nhạc chuông đơn điệu.
Thấy số điện thoại gọi đến mình là một số lạ Ngô Minh lúc này mới đem điện thoại tiếp lấy Thiếu Kiệt bên này mới lên tiếng.
- Chào ông Ngô Minh! Sao ông cảm tưởng sao về những món quà của tôi. Xem ra định lực của ông không nhỏ nhỉ chưa bị tức chết thế mà tôi còn hi vọng thấy được thêm cái quan tài của ông đấy Ngô Minh.
- Mày! Mày là con của con ả đó!
Ngô Minh bất ngờ trước những gì Thiếu Kiệt nói ra. Và hắn cũng biết mình vừa tiếp chuyện với ai. Phẫn nộ có hắn quát ngay vào điện thoại làm cho tất cả mọi người trong nhà đề nhìn lấy Ngô Minh.
- Làm gì mà Ả này Ả nọ thế! Dù sao nếu đúng tôi cũng gọi ông một tiếng ông đúng không lão già. Sao nào con ông như thế chết đi quá có lợi rồi. Đây là bước đầu thôi tặng ông chút quà là lễ ra mắt.
- Mày muốn gì hả thằng kia. Mày làm con tao chết bây giờ còn gọi điện đến hăm dọa sao.
Thiếu Kiệt lúc này mới cười thật lớn bên điện thoại đáp lại lời Ngô Minh một cách cười cợt.
- Không tôi làm gì dám hăm dọa mấy người. Đơn giản tôi chỉ muốn cho ông biết. Chơi âm mưu quỷ kế hèn lắm. Gia đình của ông chỉ có bám váy con mẹ Diệp Nhi buôn thuốc lá lậu kèm ma túy do con ông chế tạo thôi. Tôi không như thế! làm gì là làm thẳng như hôm nay ông cũng thấy rồi đấy. Không phải tôi muốn làm mà mấy người ép tôi. Bằng chứng của mấy người trong tay tôi. Diệp Nhi tài khoản số xxx chuyển cho Ngô Kỳ, Ngô Nam mỗi người bao nhiêu cần tôi nói rõ không. Bà ta làm gì đừng tưởng tôi không biết. Có quyền muốn làm gì làm thật, nhưng nếu những thông tin này tôi bằng các con đường ngoài nước đưa ra ngoài, thì các người cũng chỉ trở thành người chết thôi đừng đụng đến tôi.
Vì khi biết Thiếu Kiệt Ngô Minh mở loa ngoài để cho mọi người cùng nghe hắn nói chuyện. Cũng có thể đem Thiếu Kiệt tố cáo uy hiếp người khác nhưng hắn không ngờ Diệp Nhi lúc này một bên xanh mặt nắm lấy tay áo của Ngô Kỳ làm cho ông thấy được Thiếu Kiệt hắn không nói dối.
Ngô Long lúc này bước tới chụp lấy điện Thoại của ông mình hướng điện thoại bên kia nói.
- Mày được lắm Thiếu Kiệt. Chuyện này tao không tha cho mày đâu.
- Ấy Ngô Long nhỉ? Lần trước cái bản code lấy cắp được thua lỗ bao nhiêu. Giờ tao lại không thích quản lý cái trang vàng nữa muốn bán lại này, mày có muốn mua không. Nếu không tao kiếm người khác à! Chỗ quen biết với lại đã lấy của mày không ít nên có thể để lại giá rẻ thôi. Mua không tao bán.
Thiếu Kiệt nghe giọng nói của Ngô Long cũng đã kích hắn. Bởi vì Thiếu Kiệt đã ra bài hắn phải thật sự nắm chắt. Hắn muốn để cho Ngô Long nhảy vào cái vũng nước đục của sàn giao dịch vàng.
- Được tao mua! Giờ thì mày biến đi được rồi.
Ngô Long trả lời lại một câu ngắn gọi rồi cúp máy. Hà Vi nhìn Thiếu Kiệt ôm bụng cười một cách vui vẻ thì cũng khó hiểu đây là lần đầu tiên cô thấy hắn ăn nói theo cách này.