Chương 362: Tàn Cuộc

Siêu Việt Tài Chính

Chương 362: Tàn Cuộc

Thiếu Kiệt ở giữa cầu thang lối lên cởi lấy áo khoác của mình. Đưa cho Lâm Vũ. Bởi dáng người hao hao nhau. Giữa hỗn loạn hắn tin chắc rằng. Ngô Trực cũng không nhận diện được hắn hay Lâm Vũ. Cầm một cái bộ đàm lấy của người cảnh sát cơ động gần đó Thiếu Kiệt nói.

- Đợi ra hiệu hãy cho người mở vòi rồng. Không người giữ vòi lại chắc chắn nó sẽ quăn bọn này bị mất đội hình thôi. Chắc Hoàng Ngân sẽ bị thương đôi chút những có lẽ sẽ không sao.

Lâm Vũ lúc này cũng gật đầu Lý Bân cũng hiểu chuyện giả vờ như dìu hắn đi ra ngoài. Nhìn từ trên thấy người mặc áo của Thiếu Kiệt đã đi ra cách xa chiếc ô tô Ngô trực mới nói với một người gần đó.

- Mày đi trước! Xem coi bọn nó còn mai phục không!

Huỳnh Tý lúc này cũng gật đầu. Hắn mở cửa ra việc đầu tiên là nhìn về phía lối lên cầu thang. Từng bước từng bước nhìn xuống bên dưới. Đi hết cả nữa cầu thang hắn mới nói.

- An toàn anh ơi!

Ngô Trực, lúc này để mọi người đi trước còn hắn nắm cổ áo Hoàng Ngân từ phía sau. Súng chĩa thẳng vào đầu cô để cô đi trước mình. Từng người từng người đi xuống. Hùynh TÝ lúc này cũng xuống đến mặt đất. Thiếu Kiệt ở trong nhà vệ sinh phía nhà bếp cũng nép sát vào.

Ngô Trực lúc này đứng ở cầu thang. Đợi cho Huỳnh Tý báo cáo lại tình hình phía dưới nhà, quan sát không có gì xung quanh lúc này Huỳnh Tý mời gật đầu nhìn Ngô Trực đang ở giữa lầu một và tầng trệt nói.

- Bọn nó rút ra ngoài rồi anh!

Thiếu Kiệt bây giờ mới rời khỏi. Nơi ẩn nấp của mình lén lén lê từng bước ra nơi có thể nhìn thấy được nhóm người Ngô Trực. Huỳnh Tý lúc này đi đầu từng người của nhóm Ngô Trực bắt đầu bước thật chậm ra bên ngoài. Ngô Trực là người đi cuối cùng. Dừng lại một lúc hắn để cho Bạch Hải giữ lấy Hoàng Ngân nói.

- Mẹ từ đây ra xe không biết ra sao.

Thiếu Kiệt vừa thấy Hoàng Ngân không bị chĩa súng vào người cũng nói vào bộ đàm một câu nói ngắn gọn.

- Mở nước!

Vốn vòi nước đã được mở van sẵn thường lính cứu hỏa phải hai người giữ đầu vòi mới có thể đem nó cố định. Lượng nước bên trong thông qua máy được đẩy ra với áp lực lớn. Nên nếu không có người cầm giữ lấy vòi chiếc vòi sẽ vung loạn khắp nơi.

Bên ngoài tất cả mọi người đều hồi hộp chờ đợi. Một thân ảnh lén cầm lấy một khẩu súng trên sơ đồ tác chiến trong liều tạm hướng về đám đông đi vào.

Vòi nước được mở ra đầu vòi nước được làm bằng nhôm đem đầu vòi nước chữa cháy văng tứ phía. Vốn đang thả lỏng lúc này nhóm người kể cả Hoàng Ngân cũng bị đánh vào người. Đau đớn không nhẹ từ khối nhôm quăng lên đập xuống.

- Con mẹ nó thằng nào giữ lại cái vòi coi! Còn con nhỏ Hoàng Ngân đâu. Giữ nó đừng cho nó chạy!

Bị bất ngờ Ngô Trực hét toán lên ỏm tỏi.

Bạch Hải lúc này mới túm chặt lấy Hoàng Ngân. Dù cho đã chuẩn bị những Thiếu Kiệt vẫn không kịp ra tay hành động cứu lấy Hoàng Ngân. hai người nhóm người Ngô Trực mới cố gắng đứng dậy giữ lấy vòi nước đang văng đập tứ phía.

- Con mẹ nó đến giờ phút này thằng anh mày còn chơi trò này.

Thiếu Kiệt mới hướng bộ đàm nói nhỏ.

- Đối phương chỉ bị thương nhẹ không bất tỉnh như dự định chuyển sang kế hoạch B rút chìa khóa xe ô tô ra.

Vòi nước đang di động cũng dừng lại từ từ. Ngô Trực với nhóm người của hắn mệt mỏi. Trời đã khuya cảm giác mệt mỏi của nhóm người này hiển thị rõ ràng. Ngô Trực dù cho tỉnh táo nhưng qua những việc vừa rồi cũng không khỏe hơn là bao nhiêu. Bạch Hải lúc này mới nhìn Tứ Hải nói.

- Thằng này tinh quái quá, mẹ nó biết vậy lúc đầu sao mày không cho nó một phát bắn chết cho rồi! Giờ để con nhỏ này làm bia đỡ đạn đi. Ra xe thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.

- Đi bọn mày bảo vệ tao đi ra thôi! Ở trong này càng lâu càng nguy hiểm.

Ngô Trực thấy lời của Bạch Hải không sai. Hắn giờ cũng hiểu được nơi đây không phải là nơi hắn có thể làm được việc giống như Thiếu Kiệt nói.

Bạch Hải lúc này để cho Hoàng Ngân đi trước hắn ở sau. Ngô Trực ở giữa còn những thành viên còn lại hướng súng chĩa ra bên ngoài phòng bị. Những người cảnh sát cơ động cùng với nhóm người Thiếu Kiệt Khương Đào hầu hết đứng ở gần đó quan sát. Một người đứng trong đám đông cũng mở khóa an toàn của khẩu súng lục lên.

Cách xa đám đông chiếc xe giờ trơ trọi một chỗ cùng với đám người của Ngô Trực. Bạch Hải lúc này mở cửa sau để cho Ngô Trực lên xe trước. Những thành viên còn lại chia ra các cửa của ô tô bước lên. Vốn tưởng là sẽ an toàn Ngô Trực thấy chỉ cần hắn có thể rời khỏi đây là mọi việc sẽ tốt.

Ngay bây giờ một người len lỏi trong dòng người đứng bên đường đi lại gần ngay chiếc xe Bạch Hải đang quay lưng lại với chiếc xe. Từng thành viên lúc này đóng cửa lại.

Bạch Hải đang định để Hoàng Ngân bước vô trong xe thì thấy Nhã Kỳ đi lại xe mình. Hắn mới nhìn cô nói.

- Cô bị phát hiện rồi trốn đi!

Ngô Trực thấy Nhã Kỳ đi lại cũng kéo cửa xe xuống nhìn cô lắc đầu nói.

- Về thôi thằng đó biết cô nội gián rồi lên xe luôn đi về Ngọc Châu tao bảo Ngô Long lo cho.

Nhã Kỳ lúc này cũng gật đầu đem tay mở lấy cánh cửa xe ra. bây giờ trên tay Nhà Kỳ cái khăn mà đội y tế đưa cho cô trượt xuống đất, không đợi đối phương la lên Nhã Kỳ nổ súng thẳng vào người hắn liên hồi.

" Đoàn! Đoàn! Đoàn " Âm thanh bất ngờ vang lên hàng loạt khẩu súng chĩa thẳng vào nhóm người Bạch Hải còn lại.

- Bọn mày thua rồi. Xe này vốn không có chìa khóa cho bọn mày chạy đi đâu. Đầu hàng đi thả Hoàng Ngân ra!

- Mày! Mày...

Thiếu Kiệt vốn định từ từ với cái vết tường ở chân đi ra. Nhưng khi nghe hàng loạt tiếng nổ súng bất chấp hiện tại cơ thể mỏi mệt Thiếu Kiệt cũng hướng bên ngoài chạy lại.
Bạch Hải nghe thấy Nhã Kỳ nói thế cũng biết bọn hắn không thể nào thoát được. Cũng buông bỏ Hoàng Ngân ra, quăng súng xuống hai tay để qua đầu. Những thành viên khác thấy thế ngồi trên xe quăng súng vào chỗ trống từ từ xuống xe đưa hai tay lên trời đầu hàng vô điều kiện.

Hoàng Ngân sau khi được thoát khỏi sự kèm cặp của Bạch Hải, điều đầu tiên cô sau khi thoát ra là tìm trong đám người thân ảnh của anh trai mình Nhã Kỳ thấy thế mới nói.

- Cậu ấy ở ngay cửa nhà kìa!

Lúc này cô cũng để súng xuống làm ra động tác như bọn người Bạch Hải. Nhóm cảnh sát cơ động nhanh chóng xông đến chế phục đem còng tay lại những người đó. Hoàng Ngân chạy lại chỗ Thiếu Kiệt dìu hắn.

Nhìn Hoàng Ngân nước mắt lem luốt mặt còn cả hai dấu tay của Ngô Trực. Thiếu Kiệt không kìm được ôm cô vào lòng mình nói.

- Mọi chuyện qua rồi! Đi về nhà thôi sáng mai anh dẫn đi ăn giờ để anh lại xem cái này một tý.

Hoàng Ngân lúc này dìu Thiếu Kiệt Nhã Oanh và Ngọc Nhi cũng chạy tới. Chỉ có Hà Vi nhìn vào trong xe lắc đầu. Bởi trên người của Ngô Trực ba vết đạn bắn cho dù hắn có chạy được cũng không thể thoát khỏi lưỡi hái tử thần.

Thiếu Kiệt được ba người dìu tới nhìn Ngô Trực ngồi trên xe với máu và những vết đạn trên người cũng thở dài nhìn Nhã Kỳ.

- Cô sao lại làm như thế? Mà ở đâu cô lại có súng như thế.

- Hắn đáng phải bị như thế gia đình đó đáng bị như thế. Xin lỗi Ngân chị không hiểu chuyện làm em liên lụy đến chuyện này. Hi vọng em sẽ tha lỗi cho chị. Súng đó của Khương Đào lúc nãy hắn họp bàn quên cất vào tôi đã lấy nó bắn Ngô Trực.

Nhã Kỳ lúc này nhìn Hoàng Ngân tỏ vẻ xin lỗi. Và nói ra khẩu súng ở đâu mà cô có. Thiếu Kiệt thấy thế cũng thở dài nói với Hà Vi.

- Em nói để ông can thiệp vào chuyện Nhã Kỳ đi. Lấy lý do tự vệ phản kháng hi vọng cô ta không bị gì! Như thế anh cũng nói chuyện được với một số người.

Nghe Thiếu Kiệt nói vậy. Nhã Kỳ mới nhìn hắn chăm chằm hỏi.

- Sao cậu lại làm như thế. Tôi không đang để cậu giúp tôi làm nhiều việc như vậy mà cậu không định thưa kiện tôi sao. Lại còn muốn giúp đỡ.

- Chuyện của chị chỉ là một quá khứ. Một người không biết gì dù tội có lớn thế nào cũng không quan trọng. Với lại chị cũng không ngờ họ là người như thế đi. Chuyện này chị cứ khai sự thật Hà Vi sẽ nhờ ông cô ấy giúp chị.

Nhã Kỳ nghe thế cũng gật đầu nhìn Thiếu Kiệt một lúc rồi trả lời.

- Tôi sẽ trả cho cậu những thứ này nếu mọi chuyện đã xong, nhưng với điều kiện cậu phải giúp tôi trả thù nhà họ Ngô. Bởi tôi biết được bí mật của một người chắc chắc cậu sẽ thấy rất thú vị có thể nói hắn khá giống cậu nhưng lại không bằng.

- Nếu thế thì tôi sẽ đợi. Dù sao nếu không có những chuyện này trên danh nghĩa cô vẫn là nhân viên. Mà cho cô biết Ngô Gia tôi sẽ giúp cô trả thù không vì điều gì, chỉ vì hắn dám bỏ mẹ con tôi thôi. Tính ra tôi cũng là một phần một đứa con hoang chứ nhỉ.

Nhã Kỳ lúc này cũng cười cười nhìn Thiếu Kiệt bước đi lên xe áp giải. Mọi người nghe hắn nói vậy cũng khó hiểu nhìn Thiếu Kiệt bởi Nhã Kỳ gây cho hắn không biết bao nhiêu khó khăn. Mà hắn lại vẫn muốn giữ Nhã Kỳ ở lại làm nhân viên cho mình là điều mà bất cứ người nào ở đây đều không hiểu nổi.

- Thôi buồn ngủ quá ai cõng anh về đi. Cố tới đây là xong rồi. Hết nổi rồi đấy. Mọi người chở anh về nhé...

Thiếu Kiệt nói xong hai mắt nhắm lại. Hắn biết lúc này Hoàng Ngân an toàn Ngô Trực chết với hắn hiện tại quá mệt mỏi hắn gục xuống trong vòng tay của bốn người. Từ âm thanh gọi tên hắn vang vọng trong không trung. Nhưng đối với Thiếu Kiệt hắn cần sự yên tỉnh để nhắm mắt nghỉ mệt. Qua nhiều thứ khiến hắn cố gắng trong vòng hai mươi bốn giờ đã qua.