Chương 344: Mở Khóa Điện Thoại
Ngô Trực bị mọi người xúm lại đánh. Mặt mũi bầm tím cơ thể không ít những trầy xướt, Bản thân hắn đến giờ cũng không hiệu tại sao mình bị hội đồng như thế này. Tuy rằng hắn có thể đánh nhau nhưng bị mất thế ngay lúc đầu. Mà lại quá đông người vây lại đánh một mình hắn. Chưa kể đến lúc đó hắn có đánh cũng chưa chắc đánh lại. Một mình hắn không thể đánh với nhiều người như thế này. Nhất là ở một quán ăn toàn thành phần lao động.
Bị đánh còn bị đem trói lại thân xác của Ngô Trực hoàn toàn rã rời không còn sức lực. Bộ quần áo hắn hầu như không còn nguyên vẹn như lúc đầu. Cái áo của hắn nhàu nát. Nước mắm với lại nước dùng dính trên đó. thêm vài cọng rau và những miếng hành nho nhỏ dính đầy ở khắp cái áo. Bộ quần áo đắt tiền cứ như thế trở thành giẻ lau nhà.
Mọi người ở đây đều giữ lại Ngô Trực. Thế Long lúc này cũng làm như vừa bắt được một đối tượng dụ dỗ con gái người khác bán qua biên giới. Hắn lấy điện thoại của mình gọi cho Khương Đào. Kể chi tiết tình hình ở nơi này một lượt. Vốn những vụ án như thế này Khương Đào sẽ không nhúng tay vào nhưng khi biết người bị bắt Ngô Trực thì hắn lại tuyệt đối vui vẻ chạy đến.
Vừa tới nơi hắn thấy được Ngô Trực hầu như thê thảm tới mức ngất xỉu. Nhìn qua Thế Long, Khương Đào chỉ biết lắc đầu. Thế Long và nhóm người của hắn chỉ cười cười. Xe đến áp giải người của Khương Đào giờ trở thành xe chở bệnh nhân vào viện.
Đợi cho Khương Đào đi khỏi lúc này một người thành viên trong nhóm của Thế Long mới đem từ trong túi mình ra một chiếc điện thoại khá mới. Màn hình cảm ứng đưa cho hắn nói.
- Anh Điện thoại của thằng đó không đưa cho cảnh sát luôn mà sao nói em giữ thế việc này lỡ lộ ra mình có sao không?
- Mày yên tâm hồi nãy đông người nó không biết là ai đâu. Đưa đây tao xem nào. Mẹ Lại khóa mật khẩu. Làm sao coi trong đó có gì.
Bây giờ Công Toại thấy thế mới hằng giọng một chút nói với Thế Long.
- Cái này chắc phải đem về hỏi Thiếu Kiệt biết đâu cậu ta mở được. Anh em mình thì thua nhưng dân công nghệ như Thiếu Kiệt chắc được.
- Ừ cậu ta chắc mở được chứ cái này mà anh em mình điền sai mấy lần là khóa mất nữa không ổn đâu. Cứ đưa cho Thiếu Kiệt xem biết đâu cậu ta lại mở được không chừng.
Thế Long nhìn cái điện thoại màn hình vừa tắt chuyển qua đưa cho Công Toại. Nhìn qua Tú Trinh đang đứng gần mình Công Toại mới nói với cô.
- Còn nhìn gì nữa đi về đưa cho Thiếu Kiệt đi rồi báo cáo những gì thu thập được. Bọn này để người trông chừng hắn ở bệnh viện con chia anh em ra nghĩ ngơi nữa.
- Đứng đợi chứ! Hôm nay có việc không so đo với ông. Thế Long buổi nào rành về trung tâm đi. Tôi muốn đánh nhau với ông.
Nghe Tú Trinh nói vậy Thế Long cũng ngạc nhiên tự nhiên khi không cô nàng sư tử hà đông này lại muốn đánh nhau với hắn. Mà thật sự thì lần nào đánh với cô hắn cũng thua nên đâu dại gì mà đánh với đấm nữa.
- Ngộ tự nhiên là muốn đánh nhau! Đang bận thôi đi trước nhé! Anh em rút được rồi.
Nói rồi Thế Long ba chân bốn cẳng chạy mất. Tú Trinh thấy thế quá lớn đuổi theo Thế Long.
- Đừng lại! Tôi không đánh ông không được dám nói tôi ngu hả. Đứng lại đó!
Công Toại lúc này cũng chỉ biết lắc đầu. Hắn thấy cô nàng này vì việc vừa rồi mà tức giận không nhỏ. Bị Thế Long nói ngu ngốc trước mặt bao nhiêu người nên hiện tại đang muốn lấy Thế Long ra trút giận vì giờ đây nhiệm vụ của cô đã hoàn thành không cần phải giả dạng đoan trang hiền thục nữa. Mà cái bản tính đúng với con người của lại bộc lộ rõ ra.
Công Toại lúc này cũng rời đi. Trong quán người đại diện đứng ra làm chủ quán cho Thế Hải một thành viên của Vô Ảnh. Bắt đầu điều tiết nhân viên thu dọn các thứ. Cùng nói lời xin lỗi khách khứa. Nhưng khác hẳn với dự đoán của hắn ai cũng vui vẻ dường như họ cho rằng mình vừa góp phần bắt được một thành phần buôn người qua biên giới.
Không lâu sau đó. Thiếu Kiệt đang ngồi kiểm tra từng số điện thoại từng thông tin mọi người được thu thập liên kết lại với nhau thì Tú Trinh về tới. Vừa gặp mặt Thiếu Kiệt cô đưa điện thoại cho hắn nói.
- Đây điện thoại của Ngô Trực! Người nội gián của Ngô Trực là nữ còn không phải là người của hắn. Có thể là một người quen nào đó của hắn ở Ngọc Châu.
Với giọng nói đầy bực tức của mình Tú Trinh không khỏi làm cả ba người nhìn cô chằm chằm. Thiếu Kiệt thấy được cảm xúc của Tú Trinh cũng cười nói.
- Ai đem con sư tử đánh thức mà để kêu gào ghê thế. Ngô Trực làm cô tức à.
- Cậu còn nói không phải do cậu sao. Cái tên Ngô Trực ấy bị đánh đem vào viện rồi. Còn cái lão Long hắn dàm mắng tôi ngu ở chốn đông người còn ngay chỗ của người mình. Kì này phải cho lão biết tay mới được.
Tú Trinh vừa bực tức nói ra những gì làm cô tức giận cũng không quên nói về tình hình Ngô Trực cho Thiếu Kiệt biết. Nghe thấy Ngô Trực nhập viện Thiếu Kiệt lại còn hỏi lại một câu làm mọi người ở đây bao gồm luôn cả Hạ Vi và Nhã Oanh đều nhìn hắn.
- Hắn chưa chết à! Có lợi cho hắn thế! Bị đánh hội đồng mà không chết đúng là người ác sống dai mà.
- Cậu không phải nói để hắn đền tiền sao. Hội Đồng như thế chắc hắn cũng nằm trong viện hai ba ngày đi. À mà cái điện thoại đó cậu mở được không thế. Trong đó chắc có số điện thoại mà người hắn đã liên hệ đi.
Vừa nói Tú Trinh vừa nhìn vào cái điện thoại mới đưa cho Thiếu Kiệt. Nhìn qua cái điện thoại của Ngô Trực. Thiếu Kiệt thở dài một hơi xong gật đầu nói.
- Iphone thì tương đối khó với kỹ thuật hiện nay chắc phải ngồi viết phần mềm ra mới được mà để xem. Còn nếu mấy hãng khác thì đơn giản hơn nhiều.
- Ấy vậy thì giao lại cho cậu. Mà cậu nói bao lâu một ngày à? vậy cũng không khó lắm.
Tú Trinh nghe Thấy Thiếu Kiệt cần một ngày để mở chiếc iphone trong tay nên cũng tưởng đơn gian. Thiếu Kiệt chỉ lắc đầu nhìn cô đáp lại.
- Không 1 ngày là lâu rồi vì phải lấy lại dữ liệu các thức và hầu như là giữ lại toàn bộ nên mới thế với điện thoại android chỉ cần chưa tới 30s là được.
- Ấy cậu nói android chưa tới 30s là vào được máy cậu làm thế nào chỉ tôi xem. Điện thoại tôi android có cái mật khẩu tôi thấy người ta cũng đâu có vào được.
Tú Trinh cũng bất ngờ vì những điều Thiếu Kiệt nói. Vì mật khẩu của cô vẽ hình nên hầu như ai không biết cái hình mật khâu đều không thể truy cập vào máy của cô, Nên cô rất an tâm về vấn đề tin nhắn hay những thứ khác. Giờ Thiếu Kiệt nói không cần tới 30 giây là có thể xâm nhập vào điện thoại của cô nên cô có phần không tin.
Thiếu Kiệt cũng gật đầu cầm lấy điện thoại của Tú Trinh một tay cầm lên điện thoại của Thế Hải lục trong danh bạ số điện thoại của Tú Trinh. Nhấn phím gọi đi, khi màn hình điện thoại của Tú Trinh hiển thị lên màn hình có người gọi đến Thiếu Kiệt trước một cái nhận cuộc gọi trên màn hình rồi nhấn vào nút home toàn bộ màn hình hiện ra hắn tiếp tục vào cài đặt tắc đi chức năng tự động khóa màn hình của điện thoại.
Cầm cái điện thoại trong tay hắn đưa lại cho Tú Trinh với màng hình chính hiển thị bên trong. Cả ba người trừng mắt lên nhìn hắn thao tác một cách nhanh chóng mở khóa một dòng máy điện thoai thông minh của người khác mà chỉ cần gọi đi một cuộc gọi từ điện thoại khác.
Tú Trinh nhìn điện thoại trong tay của mình cũng lắp bắp nhìn Thiếu Kiệt nói.
- Cậu! Cậu làm sao vào được! Nhanh! Quá nhanh luôn!
- Thì nãy giờ mọi người thấy đó. Đơn giản vậy thôi cũng không khó lắm còn cái này phải ngồi trên máy làm ra phần mềm mới có thể đem nó xóa phần mật khẩu của máy được.
Thiếu Kiệt chỉ có thế làm với điện thoại của Tú Trinh bởi những ngày đầu chế độ điện thoại android vẫn sử dụng những phiên bản chưa hoàn thiện mà lúc đó còn có nhiều lỗ hỗng bảo mật. Còn đối với iphone thì có khó khăn một chút nhưng với kinh nghiệm của hắn thì vẫn có thể mở được những dòng thế hệ đầu.
Cầm điện thoại của Ngô Trực trong tay Thiếu Kiệt lúc này mới nhìn qua một lúc rồi nói với Hà Vi.
- Xem ra Nhã Kỳ là người bị tình nghi nhiều nhất. Em gọi hỏi ông quá khứ của Nhã Kỳ giúp anh mọi chi tiết đều phải kỷ lưỡng anh muốn tìm hiểu xem cô ta có quá khứ như thế nào mà lại trở thành người như thế, Nếu Vì tiền thì chúng ta sẽ giải quyết cô ta theo vấn đề khác. Hiện tại cô ta còn đang nắm giữ tên công ty nhà hàng tiệc cưới nên phải cẩn thận. Không khéo lại kéo dài việc này.
- Ừ để em hỏi ông thử. Anh cố lấy thông tin từ điện thoại của Ngô Trực đi càng nhiều càng tốt, Biết đâu lại có những hành vi phạm pháp của hắn lúc đó lại có thể doanh chính ngôn thuận bắt lấy Ngô Trực mà không phải đợi những thứ khác.
Hà Vi bây giờ cũng đồng ý và nói ra những gì mình suy cho Thiếu Kiệt biết. Bởi điện thoại giờ đây bắt đầu trở thành đường dây liên lạc chính. Những số điện thoại làm ăn chung với Ngô Trực có thể đem ra ánh sáng một cách tốt nhất. Chỉ cần nắm được bằng chứng trong đó là có thể xin lệnh bắt.
- Ừ anh sẽ tiến hành ngay. Hi vọng là hiện tại đã có một số phần mềm hổ trợ nếu không phải ngồi viết khá lâu. Mất khá nhiều thời gian mới được.