Chương 343: Hội Đồng Ngô Trực
Không lâu sau đó, bàn của Công Toại được đưa lên những thứ mình đã gọi khi vừa mới vào. Lúc này một nhóm người từ bên ngoài bước vào.
Đưa mắt nhìn lấy quan sát xung quanh tìm kiếm cho mình một cái bàn trống. Người nhân viên phục vụ bây giờ cũng chạy đi lấy bàn dự phòng ghép lại thành một cái bàn lớn.
Thế Long nhìn thấy Tú Trinh hắn cũng không nói gì ngồi xuống bàn vừa được ghép lại. Nhân viên phục vụ cũng đang đem ra những ống đũa muỗng và khay gia vị. Đặt trên bàn cùng với vài cái thực đơn của quán ăn sáng với nước uống.Một người trong nhóm Thế Long ngồi xuống nhìn mọi người bên mình nói.
- Hôm nay anh Long khao thì bọn mày cứ gọi đi. Lâu lâu được ăn ngon một lần tao nghe nói ở đây bán đồ ăn được lắm. Nhớ gọi cái nào đắt đắt ấy,
- Mẹ mày tưởng bọn tao ngu. Mà có đắt thì anh Long cũng không mất bao nhiêu tiền. Quán bình dân chứ có phải như nhà hàng bên mình dĩa rau muốn xào 30 ngàn đâu mày. Tao lâu lâu cũng qua đây ăn chứ đâu. Còn biết không ít tên nhân viên ở đây.
Một thành viên trả lời lại người kia hắn tự tin vì nơi này hắn thường đến lại còn quen thuộc cả nhân viên. Âm thanh của hắn làm cho Công Toại cũng không biết làm sao. Nếu những người này biết lần này đi ăn để đánh nhau không biết sẽ cảm tưởng thế nào.
Ngô Trực thấy ồn ào lộn xộn nên mới hướng Tú Trinh hỏi.
- Ở đây lúc nào cũng vậy sao em? Họ là ai mà sao ở đây lại có vẻ chăm chút dữ vậy?
- Anh không biết chứ họ là người của Xuân Nghĩa Bang! Hầu hết là người của giới giang hồ. Ở cái thành phố này họ đừng nhì không ai dám đừng nhất đâu. Hồi trước nghe nói có một bang phái nào đó nữa. Nhưng mà bị bọn họ diệt rồi nghe đồn là họ buôn bán ma túy. Lần đó bắt bớ nghiêm trọng lắm.
Tú Trinh nói những vấn đề liên hệ tới Cữu Hùng Bang vừa bị bình định cho Ngô Trực nghe làm hắn cũng âm trâm. cứ tưởng như Tú Trinh vô tâm nhưng bản thân hắn đang bực bội trong người không ít.
- Mà anh đến Lưu Minh này để làm gì vậy?
- Hôm qua đến đây bàn mấy cái hợp đồng ấy mà. Còn em làm ở chỗ đó lâu chưa? sao không chọn việc khác mà làm lại đi làm ở đó làm gì.
Ngô Trực cũng giả vờ trả lời lại một cách qua loa cũng tìm hiểu đôi chút. Tại sao Tú Trinh làm trong môi trường này mà vẫn còn ngây thơ như vậy.
- Em cũng mới đi làm được tầm hai tháng thôi! Nhà nghèo với lại thiếu thốn đủ thứ chỉ có đi làm ở những nơi như thế này tuy phải thức khuya, uống rượu bia nhiêu cũng hại sức khỏe nhưng biết sao bây giờ vì đồng tiền mà anh. Anh thi khác rồi có điều kiện khá giả lại không phải lo miếng cơm manh áo làm sao biết được.
Tú Trinh bắt đầu than thở nhiều thứ về mình. Nghe qua khá hoàn cảnh. Nhưng Công Toại ở gần đó cũng lau mồ hôi trên tráng. Nếu nói những lời này không phải với người hiểu rỏ cô như hắn có thể rơi vào một cái bẫy lớn mà không thoát ra được, với sự ủy mị và giọng nói thương tâm về một số phận ba chìm bảy nổi của mình Tú Trinh.
- Thật ra cũng không đến mức đó đâu! Chẳng qua em chưa gặp được người tốt thôi. Anh cũng chỉ đi giao tiếp thôi chứ có gì đâu. Tiền bạc không là gì cả mình kiếm được thì mình kiếm thôi. Mà Anh khuyên em nghĩ làm ở đó đi môi trường đó không thích hợp đâu.
Ngô Trực bắt đầu ra vẻ cảm thông lại thêm và phần an ủi Tú Trinh. Hầu như đối với ai hắn cũng đã sử dụng bài bản này mà thành công không nhỏ. Tú Trinh lại không ngờ tên này nói ra được những điều như thế. Nhưng chợt nhớ lại hắn qua tay không biết bao nhiêu người kinh nghiệm là phải có nên mới trả lời Ngô Trực.
- Em học hành không tới đâu. Nghĩ làm ở đây thì biết kiếm cái gì mà làm. Không có tiền cũng lại phải đi làm thôi. Không ai mà ở nhà có thể sống với chi phí nhiều thứ từ tiền nhà đến tiền gạo thóc hằng ngày nữa.
- Thì em cứ nghĩ đi. Đi Ngọc Châu cùng anh ở đó anh có công ty em về làm thư ký cho anh cũng được mà. Sẽ có người hướng dẫn em mấy tháng đầu. Vấn đề lương bổng em không cần phải lo 10 triệu một tháng nhé.còn đây là tiền dành cho em hôm qua ngồi cùng bàn với anh với chút ít tiền hổ trợ gia đình em chút đỉnh.
Vừa nói Ngô Trực vừa móc trong túi mình một cọc tiền ngoại tệ đưa vào tay của Tú Trinh năm tờ mệnh giá 100 usd. Đối với hắn chuyện này hầu như là làm quen tay. Bởi vì đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, Giá trị của đồng tiền sẽ làm lòng người kiên định cũng phải tan.
Tú Trinh giả vờ ngạc nhiên đưa lại tiền cho Ngô Trực nói.
- Cái này là quá nhiều rồi! Em với anh chỉ là mới gặp nhau làm sao có thế
- Ngại cái gì! em cứ nhận lấy xem như anh gửi tiền lương cho em tháng này tháng sau về làm cho anh. Em chỉ cần ra Ngọc Châu làm việc cho anh phòng ốc và mấy thứ khác anh lo cho.
Ngô Trực lúc này mới thuyết phục diu dàng với Tú Trinh. Hắn không tin với một người làm lương không cao lại học vấn thấp mà lại chê cái công việc ảo mười triệu một tháng của hắn. Chưa kể tiền của Ngô Trực đối phương đã cầm xem như lại có cái làm tin.
Tú Trinh lúc này cũng giả vờ hỏi Ngô Trực.
- Ủa ở đây anh không có người nào quen sao? Nếu thế giới thiệu em làm ở đây cũng được mà.
- Có thì có nhưng mà nó không phải quen anh mà là quen bạn anh nhờ bạn anh phiền lắm. Với lại em ở đây không có tương lai đâu phải đi Ngọc Châu làm việc nơi đó lương mới cao chứ em cứ ở Lưu Minh này cũng không khá được.
Ngô Trực cố thuyết phục Tú Trinh bằng lý lẽ của chính mình. Còn ở gần đó nhóm người của Thế Long cũng nhìn thấy bàn tán với nhau. Một người thanh viên trong nhóm mới nhìn Thế Long nói nhỏ.
- Thằng nay dụ dỗ con gái nhà lành chắc luôn. Mình ra găng lại đi anh Long. Làm anh hùng cứu mĩ nhân một lần.
Thế Long lúc này trong lòng cũng thầm kêu không ổn để chuyện này có vẻ tự nhiên nên hắn không nói gì với những đứa đi theo, mà chỉ nói là đi ăn sáng một chút là được. Nhưng tính tò mò của một số đứa trong nhóm đúng là có không ít thêm vào nhan sắc của Tú Trinh lại có thể gây cuốn hút. Giờ chưa nhận được tín hiệu gì hắn cũng sợ phá hỏng chuyện của Tú Trinh nên nói
- Không phải chuyện của mình tốt nhất đừng dính vào làm gì. Khi nào thấy quá đáng lắm thì mình can thiệp còn không thì thôi.
Nói rồi Thế Long tiếp tục quan sát hai người Tú Trinh và Ngô Trực đợi chờ cho mình cái tính hiệu mà hắn đã được Công Toại cho biết. Tú Trinh lúc này mới thở dài một hơi nói với Ngô Trực.
- Em tưởng anh quen thì giới thiệu cho em đi làm cũng được hay là người đó là nam nên anh sợ họ không đàng hoàn thế?
- Cũng không phải người đó là nữ. Nhưng mà thật anh không quen biết nhiều và cũng chưa từng gặp chỉ có mỗi tâm ảnh và biết là quen với bạn anh thôi. Em đi Ngọc Châu gặp bạn anh cứ hỏi là biết.
Ngô Trực lúc này cũng đơn thuần là muốn hướng Tú Trinh đến người bạn của mình lấy cớ. Nếu mà cô đồng ý đi Ngọc Châu với hắn thì việc trao đổi cô với Nhã Kỳ của hắn và Ngô Long đúng như hai chú cháu đã bàn bạc.
- Vậy cũng được. Việc này em thấy để em về thu xếp một số thứ rồi đi Ngọc Châu với anh để sau này được đổi đời mới được.
Lúc này tay của Tú Trinh đụng phải mặt bàn làm chiếc đũa của cô rơi xuống mặt đất. Công Toại lúc này mặt sáng lên. Thế Long lúc này mới đứng bật dậy bước về phía bàn của Ngô Trực. Vừa đi đến nơi hắn chụp đầu Ngô Trực đập thẳng vào mặt bàn một cái Rầm làm mọi người giật mình.
Nhóm người của Thế Long lúc này cũng đứng lên bước đến phía sau hắn mọi người nơi này đều nhìn về phía nhóm người Thế Long. Bị đánh bất ngờ từ phía sau Ngô Trực bị choáng váng một cái. Hai tay quơ đại một cái làm mấy cái tô và ly rơi xuống đất vang lên loãng xoảng.
Mọi người đề thất thanh cố chạy vào một góc vì bọn người Thế Long đang trực diện với lối ra vào nên họ chỉ còn cách nép vào một góc. Vừa nắm đầu của Ngô Trực lên Thế Long mới quát to nói.
- Con Mẹ mày giữa ban ngày ban mặt dám dụ dỗ con gái nhà người ta theo mày. Nãy giờ ông để yên không nói. Ai ngờ con bé này còn ngu dữ nữa. Nó đưa tiền nói mấy câu là nghe sao. Mẹ nó đem bán qua nước khác cũng không biết thì sao khờ thế.
Kéo cờ đại nghĩa về mình Thế Long nói lớn cho toàn bộ những người trong quan nghe thấy để cho họ biết hắn vì bất bình nên mới ra tay.
- Thằng Chó thả tao ra, Mày muốn chết đúng không! Mẹ ai nói với mày là tao dụ dỗ hả đừng vu oan giá họa.
Kéo Ngược đầu của Ngô Trực ra sau để người của mình giữ lại hai tay của Ngô Trực lại. Thế Long mới chỉ thẳng mặt nói.
- Vu oan cho mày. Mẹ có thằng nào thuê nhân viên như mày? bảo người khác nghĩ làm, đưa trước tiền rồi lại để người ta đi cùng mày về Ngọc Châu làm việc. Mẹ có nó ngu mới theo mày. Đâu có thằng nào trả lương kiểu đó! mày còn nói không phải dụ dỗ nó đi.
Vừa nói dứt câu, Thế Long đem Ngô Trực đạp một cái ngay thẳng trước ngực làm hắn ngã ra sau kéo theo một đống bán ghế tô chén đi cùng xuống đất. Trên người Ngô Trực lúc này vừa dính nước dùng vừa có mắm muối và những mãnh vỡ lăn lóc đi cùng.
Mọi người nghe thấy Thế Long nói rõ ràng như thế cùng hiểu đâu là chuyện gì lúc này ai cũng cho rằng những gì Ngô Trực làm chắc chắn là dụ dỗ cô gái kia để bán qua nước ngoài. Công Toại lúc này mới mắng lớn một tiếng.
- Mẹ nó tao chưa có cả bạn gái, Con gái nước mình bị bọn này dụ dỗ bán hết ra nước ngoài. đánh nó một trận cho chừa, rồi kéo nó lên đồn cảnh sát bà con.
Không ít người xúm lại tay đấm cước đá vào Ngô Trực. Vốn định chống cự, Nhưng giờ đây không chỉ có người cảu Thế Long còn có không ít người của quán, luôn cả những người đang ăn ở quán củng góp một tay một chân vào. bản thân hắn có thể nói bị đánh không còn ra hình thù gì hết. Nhìn Ngô Trực thảm hại đến tình trạng này mà Tú Trinh lúc nào cũng nén cười.
Chưa kể đến khi bị hội đồng xong hắn còn bị trói lại, Công Toại thấy thế lục hết túi quân Ngô Trực, đưa cho người của mình một phần và Tú Trinh một phần rồi nói.
- Tiền này của nó đẻ tính phí tổn ở đây. Chú ở đây bán cũng không được gì lại bị thiệt hại cứ cầm lấy. Còn cô nữa nhanh chóng về nhà đừng nghe thằng này xúi bậy bị bán đi lúc nào không hay đấy. Bọn tôi gọi cảnh sát đến bắt nó! Mẹ dám dụ dỗ con gái nhà người ta.