Chương 247: Mỗi Người Một Sứ Mệnh
Ba Người Ngọc Nhi, Cao Thịnh, Thế Hải rời khỏi nơi giam giữ Cữu Hùng lại gặp mặt nhau trong một căn phòng gần đó. Căn phòng trang trí khá đơn giản. Cửa được làm dạng cửa kéo bằng gỗ theo kiểu của nhật bản. Những bức bình phong quanh tường. Một cái kệ sách một bộ bàn ghế tiếp khách. những tủ kính đựng một số vật dụng trong phòng. Hầu như là những vật thường thấy không có gì nỗi bật.
Góc trong cùng có một bộ bàn ghế được làm hoàn toàn bằng gỗ được trạm trổ khá đẹp bên ngoài. Trên đặt một cái máy tính xách tay và những tập hồ sơ. Ba người ngồi xuống vây quanh một cái bàn. Lúc này Ngọc Nhi mới nhìn Thế Hải nói.
- Bấy lâu nay thiệt thòi cho chú nhiều. Xem như lần này hắn phải trả giá cho nhưng gì hắn đã làm đi sau này chú có dự định gì.
Ngọc Nhi vừa rót trà ở bình ra từng ly trong khay, rồi để trước mặt mỗi người. Nhận lấy từ Ngọc Nhi ly trà còn tỏa ra nghi ngút khói, Thế Hải cũng chỉ cười lắc đầu.
- Trước đây bố cháu để chú học kinh tế. Chủ yếu là khi ra trường về tẩy trắng cho Xuân Nghĩa Bang. giờ Xuân Nghĩa Bang cũng tẩy trắng xong rồi, thù cũng trả được rồi. Chú biết làm gì hơn nữa đây.
- Vậy sao không về Xuân Nghĩa Bang luôn. Dù sao Anh Hải cũng lăn lộn trong giới rồi ai mà không biết. Cứ về Xuân Nghĩa Bang công bố ra chuyện nằm vùng thì đã sao. Thân phận anh cũng là Chú của Ngọc Nhi lại là em của lão đại có gì phải lo.
Cao Thịnh nghe Thế Hải nói vậy nên cũng khuyên. Dù sao muốn thoát khỏi sự khống chế của những người kia không phải chỉ cần một người, mà cần cả một thế lực có thể ngang bằng với họ.
Vì hiện tại Thiếu Kiệt chưa đủ lớn mạnh nên nuôi dưỡng và đào tạo người cho hắn là điều Ngọc Nhi đang muốn nên Cao Thịnh muốn Thế Hải gia nhập trở thành một trong những người trợ lực cho Thiếu Kiệt sau này.
- Cao Thịnh nói đúng đấy chú. Cứ về Xuân Nghĩa Bang đi, bên cháu còn mấy chỗ cũng cần người. Chú hiện tại cũng không làm gì giúp cháu phụ với Cao Thịnh đi. Nhiều khi cháu không có mặt để giải quyết được thì chú với Cao Thịnh thương lượng với nhau đưa ra đối sách cũng được.
Ngọc Nhi lúc này cũng khuyên Thế Hai về Xuân Nghĩa Bang giúp cô một phần nào trong việc điều hành với Cao Thịnh. Nghe Ngọc Nhi nói thế Thế Hải cũng trầm ngâm đối chút.
Hắn đúng là sau khi học xong nghe tin anh mình gặp biến cố thì lại đem những kiến thức mình học được ứng dụng cho Cữu Hùng Bang những do Cữu Hùng buôn bán chất cấm không thể tẩy trắng được.
Thêm vào đó là căn cơ lúc đó của Xuân Nghĩa Bang còn bấp bênh chưa thể trực tiếp đấu với Cữu Hùng Bang như bây giờ. Hiện tại thì Xuân Nghĩa Bang với một số anh em mình đang dẫn thâu tóm mỡ rộng địa bàn, Thi chỉ với mấy người Cao Thịnh thì có vẻ như không thể khống chế được.
- Ừ có gì Chú sẽ giúp Cao Thịnh trong một số chuyện. Nhưng mà chú hỏi cháu nè. Nếu mà Cữu Hùng khai ra chỗ cất giấu số tiền đó cháu định đưa hết cho Thiếu Kiệt à?
- Vâng cháu thấy được Thiếu Kiệt thật chất bề nỗi có được đúng là nhiều tiền nhưng xét về những vấn đề khác vốn huy động của Thiếu Kiệt không nhiều. Cậu ta phải suy nghĩ nhiều lắm. Điển hình chỉ mỗi việc công ty thuốc lá của Diệp Nhi cậu ta đấu không lại. Nếu thế cần cho cậu ta một nguồn vốn cần thiết. Ám Binh bên mình cũng cần tạo ra mạnh hơn nữa đễ cho Thiếu Kiệt dùng sau này.
Ngọc Nhi nói ra những suy nghĩ của mình và mục đích chính của cô muốn lấy cho được số tiền của Cữu Hùng. Cao Thịnh và Thế Hải hiểu được đôi chút nên cũng gật đầu. Cao Thịnh lúc này mới nói với Ngọc Nhi.
- Nhưng ám binh đưa cho Thiếu Kiệt thì để làm gì. Muội điều hành không phải tốt hơn sao? Chỉ cần Thiếu Kiệt nói chúng ta giao việc cho họ cũng được mà.
- Em lúc đầu cũng định là như thế nhưng đối với Ám Binh em nghĩ là có thể sau này để cho Thiếu Kiệt dùng trong những việc cần thiết trong kinh doanh nhiều hơn. Còn đối phó với những người kia. Ám binh bên mình vẫn không có thế lực để đấu.
Thể Hải lưỡng lự một lúc mới thở dài một hơi. Hắn thầy Ngọc Nhi không phải không có lý. Dù sao những người này sau khi huấn luyện xong thì phải phân ra các nơi bắt đầu hoạt động thu thập tình báo và những thứ có thể gia nhập vào thì bắt đầu làm.
- Cháu định chống lại những người đó thật đấy à? Chuyện này cháu phải cẩn thận đấy. Không khéo lại bị bọn họ phát hiện.
- Không cháu biết được những ai đang ở Lưu Minh. không chỉ thế những người này không nằm trong bang của chúng ta. Theo cháu nghĩ họ không muốn nhất thiết phí công bỏ người thâm nhập khi họ đã có hai người đầu não của Xuân Nghĩa Bang. Nhưng họ lầm bởi vì mục đích của họ chỉ có một là Thiếu Kiệt những con cờ khác chỉ làm nền cho họ. Nếu cháu vẫn còn bên cạnh cậu ta. Xuân Nghĩa Bang vẫn còn giá trị lợi dụng. Nhưng họ vẫn không ngờ đến nhiều điều khác.
Ngọc Nhi từ từ giải thích những thắc mắc của Thế Hải. Cao Thịnh cũng chỉ cười cười. Nhìn Ngọc Nhi một lúc Thế Hải mới hỏi cô.
- Cháu thật sự thích thằng nhóc Thiếu Kiệt, không phải vì nhiệm vụ tiếp cận cậu ta như những người kia đã giao cho cháu đi?
Ngọc Nhi lúc này gật đầu nhẹ cô không nói những chỉ với cữ chỉ như thế Cao Thinh với Thế Hải cũng cau mày. Lắc đầu Thế Hải thở dài một hơi mới nhìn Ngọc Nhi nói.
- Cháu sau lại có thế yêu Thiếu Kiệt được. Trước sau gì cậu ta cũng là trung tâm của mọi chuyện cháu đi gần như thế thì có ít lợi gì. Cháu không thể nào vì tình cảm riêng trong chuyên này được.
- Chú thấy chuyện này nhưng với việc này cháu đã suy nghĩ kỹ rồi. Cuộc sống này cháu từ khi sinh ra đã mang cho mình sứ mệnh này rồi. Ngoài những gì mỗi ngày chưa gặp Thiếu Kiệt hình ảnh tác phong làm việc này nào cháu mà không phai đọc. Kể cả tâm tình của Thiếu Kiệt ra sao. Nên từ lâu Thiếu Kiệt như một phần không thể thiếu đối với cháu rồi.
Lúc này cả Thế Hải và Cao Thịnh cũng không phản bác được điều gì. Vì hơn ai hết họ hiểu Ngọc Nhi đã phải trải qua những gì. Nó không như vẻ bề ngoài của cô bé. Cô phải chịu nhiều những vấn đề khác mà không ai có thể hiểu hết nội tâm của cô.
- Thôi nếu cháu đã nói như thế thì chú cũng không can thiệp nữa, Nhưng mà làm sao để chuyển giao Ám Binh cho cậu nhóc mới là vấn đề đấy. Cậu nhóc không đơn giản dù chưa gặp nhưng chú có thể cảm nhận thấy được thằng nhóc có nhiều tính toán riêng của mình. Việc làm sao để cho Thiếu Kiệt biết thân phận thật sự của cháu là cả một vấn đề đấy.
Nói ra suy nghĩ của mình Ngọc Nhi biết những khó khăn nếu cô cho Thiếu Kiệt biết được sự thật những chuyện của mình cũng không dễ như cô nghĩ đơn giản Thế Hải như nhắc nhở cho Ngọc Nhi cẩn thận để có thể để cho Thiếu Kiệt hiểu được cô theo chiều hướng tích cực.
- Vâng cháu cũng hiểu chuyện này không dễ nhưng cháu nghĩ rằng Thiếu Kiệt sẽ tiếp nhận được vì cậu ta không như người khác. Cậu ta sẽ hiểu mình phải làm như thế nào trong chuyện này. Lúc đó cứ để Thiếu Kiệt còn trước mắt ám binh nên tản ra đưa vào những cơ sở cần thiết bao lâu nay họ đã được đào tạo tốt nhất rồi giờ là lúc họ làm việc cho mình.
Cao Thịnh suy nghĩ một lúc đắng đo điều gì đó mới nói với Ngọc Nhi.
- Có quá sớm không Thiếu Kiệt sau này chưa biết phải phát triển ở chỗ nào giờ điều người đi hết cũng khó biết được trọng tâm mà cậu nhóc muốn lắm Ngọc Nhi.
- Em thấy cũng không còn sớm. Cứ để họ bắt đầu là được rồi Thiếu Kiệt cần thời gian phát triển để chắc chắn thì cứ chia người ra ở những nơi có khả năng. Dù sao đi trước một bước vẫn hơn là đợi đến lúc Thiếu Kiệt biết rồi mới làm. Dù sao bọn người kia đã bỏ ra thời gian trước mình cả mươi mấy năm. Giờ sắp xếp nguồn nhân lực chuẩn bị có cậu ta là vừa.
Ngọc Nhi vừa uống một ngụm nước trà nghe thấy điều lo ngại của Cao Thịnh cũng từ tốn nói ra những gì mà cô đã tính toán. Cao Thịnh lúc này cũng thấy ý kiến và độ khả thi trong việc của Ngọc Nhi đưa ra hoạt động trước.
- À mà hôm nay anh em bên mình có ai bị thương nặng không nếu có nên để bệnh viện chăm sóc với lại cho họ một ít tiền. Dù sao để bắt Cữu Hùng về đây cũng không dễ.
- Không bên mình thì không có người bì gì hết chỉ có vài người bị thương nhẹ thôi. Ấy mà nghe mấy người cảnh sát nói lúc ngăn chặn Chí Kim Thiếu Kiệt có bị bắn nhưng tự hắn sơ cứu vết thương thì không đáng ngại lắm. Bên cảnh sát cũng có một người nằm viện vì trúng đạn nhưng có vẻ nặng hơn.
Cao Thịnh đang định nói không có chuyện gì những chợt nhớ ra những người cảnh sát hôm nay đến cùng Khương Đào. Lúc kiểm tra hiện trường nói chuyện về Thiếu Kiệt, nên hắn cũng nghe ngóng được. Dù là không ảnh hưởng gì nhưng hắn cũng báo cáo cho Ngọc Nhi biết.
- Cái gì Thiếu Kiệt bị bắn. Sao giờ anh mới nói. Em phải chạy qua bên đó xem cậu ta có sao không đã.
Cao Thịnh với Thế Hải cũng nhăn mặt. Họ không ngờ Ngọc Nhi lại quan tâm Thiếu Kiệt như thế. Ngăn lại Ngọc Nhi, Cao Thịnh mới nói.
- Không có chuyện gì cậu ta được băng bó rồi. Không sao hết vết thương chỉ ở phần mềm không ảnh hưởng gì hết. Em cũng đừng lo lắng quá.
- Những mà thôi để em qua đó xem cái đã Chú với Cao Thịnh xem Cữu Hùng lấy được thông tin càng sớm càng tốt. Tiền đó hắn không mang đi được nếu thấy những người ở cạnh bên mình bị như thế kéo dài hắn sẽ nói thôi.
Ngọc Nhi vẫn không từ bỏ cái ý nghĩ gặp mặt Thiếu Kiệt nên nói ra những gì cần làm cho Thế Hải và Cao Thịnh rồi rời đi để hai người ngồi nhìn theo cô chỉ biết lắc đầu nhìn nhau mà cười. Cao Thịnh lúc này cũng nhìn Thế Hải nói
- Thôi Ngọc Nhi đã nói như thế rồi anh em mình cũng chỉ biết làm theo thôi. Dù sao lấy lại những gì Cữu Hùng kinh doanh lâu nay cũng chỉ là một phần nhỏ thôi.
- Ừ nhưng mà hai người sao lại coi trọng thằng nhóc Thiếu Kiệt như thế. Thật không hiểu con bé cả chú mày cũng vậy nữa. Nếu nhìn chung thì thằng nhóc Thiếu Kiệt đó tuy có khả năng thật nhưng cũng đâu đến mức dốc túi mà làm như vậy.
Thế Hải chưa một lần tiếp xúc với Thiếu Kiệt chỉ qua những gì được nghe nói cũng đắn đo hắn không muốn gặp phải tình trạng đầu tư mà không hiệu quả nên mới hỏi Cao Thịnh.
- Chuyện này anh cứ yên tâm. Thằng nhóc Thiếu Kiệt này được. Không thiếu chỗ tốt cho người của mình. Cứ cái gì hắn kiếm được tiền thì anh em mình cũng có phần nên anh cứ yên tâm. Còn với độ trầm ổn và suy tính có lẽ phải nói thằng nhóc là con cáo già. Nhưng nó chỉ tính với người ngoài còn người mình thì không bao giờ tính toàn mà còn khác hào phóng nữa.
Cao Thịnh nói về Thiếu Kiệt dù sao hắn là người tiếp xúc với Thiếu Kiệt với những chuyện làm ăn và những việc mà Thiếu Kiệt cần giúp đỡ thì đều có người bao về cho hắn biết.
- Vậy cũng được nếu như thế thì cứ tạm thời để Ngọc Nhi như vậy nếu có gì không ổn thì hãy ngăn Ngọc Nhi lại chứ như thế này nếu mà thằng nhóc kia đi sai một bước mọi người chôn cùng nó đấy.
- Ừ chuyện này đến lúc nào đó thấy không ổn có thể nói Thiếu Kiệt làm tác động đến hắn chắc có thể thay đổi được ít nhiều.
Thế Hải ngồi trâm ngâm một lúc hắn như đang suy nghĩ điều gì đó. Còn đối với Cao Thịnh thì hắn không thấy vẫn đề này có gì là phiền phức. Nhưng dù sao điều Thế Hải lo lắng là có cơ sơ. Nếu chưa tiếp súc với Thiếu Kiệt Cao Thịnh chắc chắn sẽ có ý nghĩ này. Nhưng Thiếu Kiệt hắn tiếp xúc ít nhiều cũng hiểu được một phần nên không lo lắng như Thế Hải.
- Những người kia hiện tại Ngọc Nhi vẫn phải báo cáo hàng tuần à. Bọn họ thật quá mức mà. phải chi anh em mình có đủ thực lực thì tốt biết mấy. Ngọc Nhi sẽ có được cuộc sống như bao người khác.
- Thôi đừng nói như thế. Mỗi người sinh ra đã có số mệnh được viết sẵn cho mình. Ông và Tôi cũng vậy Ngọc Nhi với Thiếu Kiệt cũng thế. Cứ ngỡ thằng nhóc Thiếu Kiệt sẽ không làm nên việc gì lớn. Đến gần như mọi người sắp bỏ cuộc thì thằng nhóc lại thay đổi. Chắc có lẽ hắn trước giờ đều như thế nhưng ẩn nhẫn làm việc lớn.
Cao Thịnh cũng nói về sự biến đổi của Thiếu Kiệt cho Thế Hải nghe. Những tin tức hắn nhận được của Ngọc Nhi lúc trước khá ảm đạm. Đôi khi họ thật sự muốn bỏ cuộc. Rồi chỉ khi ý nghĩ ấy dần dần hình thành thì Thiếu Kiệt lại thay đổi như một con người khác. Hắn làm nhiều việc mà ngay cả người từng trải như Cao Thịnh cũng không hiểu nỗi.
Thấy mình và Cao Thịnh cứ ngồi đây bình phẩm như thế này hoài cũng chẳng được gì nên Thế Hải mới lên tiếng.
- Thôi anh em mình cũng đi xem Cữu Hùng hắn ra sao rồi đi. Ngồi đây nữa cũng chẳng được gì.
- Ừ bắt buộc hắn phải nói ra những gì mình đã cất giấu lâu này mới được. Ngọc Nhi qua bên chỗ Thiếu Kiệt cũng không có việc gì. Anh em mình đi bày bàn nhậu nói chuyện với Cữu Hùng chơi hưởng thụ trước mặt hắn coi hắn ra sao.